Bạch Tô nhìn lướt qua chỗ Lâm Lập, cô nghĩ nếu anh ta đã tìm tới trước cửa khách sạn rồi thì không thể né tránh được nữa.
Thế nên Bạch Tô bèn nhìn Erica và nói với cậu: "Con lên lầu trước nhé."
Erica nhìn sang Lâm Lập rồi nhìn lướt qua Bạch Tô, gật đầu với cô và lên lầu.
Lâm Lập không cản Erica lại, anh ta trông thấy Bạch Tô thì bước xuống xe và nói với cô: "Anh chờ em khá lâu rồi, anh cứ tưởng đêm nay em sẽ không trở về."
Bạch Tô cụp mắt xuống, cố tình né tránh ánh mắt mãnh liệt của Lâm Lập nói: "Có chuyện gì không?"
Lâm Lập nhìn Bạch Tô và thong thả đi về phía cô nói: "Anh muốn nói chuyện với em một lát nhưng em lại không chịu trò chuyện với anh, thế thì ăn với anh một bữa cơm có được không?"
Thật ra Bạch Tô muốn từ chối.
Nhưng cô nhìn Lâm Lập rồi vẫn gật đầu.
Dù cuối cùng bọn họ kết thúc thế nào thì Lâm Lập tức từng tốt với cô, từng bảo vệ cô, anh có yêu nhưng Bạch Tô không hề rung động nhưng nó vẫn tồn tại.
Thế nên Bạch Tô không thể từ chối.
Bạch Tô đi tới xe Lâm Lập và nhìn anh ta nói: "Được."
Lâm Lập mở cửa xe ra để Bạch Tô lên xe, cô lên xe nhưng chủ động ngồi ở ghế sau.
Thật ra khi cô ngồi đằng sau thì Lâm Lập cũng sẽ ngồi cùng cô, Lâm Lập khác với Phó Vân Tiêu, dù làm bất kì chuyện gì thì Phó Vân Tiêu cũng tự tay làm còn bên cạnh Lâm Lập thì luôn có một đống người.
Chắc chắn Lâm Lập sẽ chọn để tài xế lái xe.
Thế nhưng bây giờ Bạch Tô ngồi băng ghế sau, Lâm Lập lại bảo cô ngồi lên ghế trước.
Bạch Tô ngây người, Lâm Lập giải thích với cô: "Anh lái xe, anh muốn chúng đi riêng cùng với nhau không bị ai làm phiền."
Bạch Tô nghe thế thì không có cảm giác gì.
Nếu là trước kia thì có thể cô sẽ làm bộ cảm động.
Bây giờ thì cô không còn suy nghĩ mấy chuyện tình cảm vẩn vơ nữa nên khá là thản nhiên.
Cô thoải mái ngồi bên tay lái phụ, Lâm Lập bắt đầu khởi động xe, vừa xoay bánh lái vừa nói với Bạch Tô: "An, thật ra ban đầu khi có được em anh đã rất sợ hãi, trong cả những năm qua anh cũng không biết mình phải làm khi để ở chung với em, thế nên tôi luôn giữ một khoảng cách nào đó."
"Thế nhưng tôi không ngờ chúng ta giữ một khoảng cách với nhau lại càng đẩy em ra thật xa." Lâm Lập nhẹ nhàng nói rồi quay đầu nhìn sang Bạch Tô.
Bạch Tô ngồi đó siết chặt hai tay vào nhau và không trả lời Lâm Lập.
Lâm Lập lại tiếp tục nói: "Em có biết không? Ban đầu khi em vẫn còn hôn mê, tôi lại biết em còn sống thì tôi đã xúc động đến mức không thể ngủ yên.
Sau đó không biết mọi thứ đã thay đổi từ lúc nào."
Bấy giờ, Lâm Lập đã lái xe lên cầu vượt, Bạch Tô mở cửa sổ xe ra cho thoáng khí, cô hít thật sâu rồi mới nói với Lâm Lập: "Lâm Lập à, thật ra em không ngoại tình trong cuộc hôn nhân của chúng ta vì lỗi của anh, mà là do...!Giữa chúng ta có một cảm giác cực kì quái lạ và sai trái.
Ừ...!Từ đầu đến cuối anh cứ như một người xa lạ vậy."
Bạch Tô suy nghĩ rất lâu để tìm cách dùng từ nào thật khéo để Lâm Lập có thể hiểu và chấp nhận, cuối cùng cô nghĩ ra một từ khá thực tế và thích hợp, người xa lạ.
Lâm Lập xoay người nhìn Bạch Tô và không nói gì.
Bầu không khí giữa hai người trong không gian xe nhỏ hẹp bỗng chốc trở nên cực kì gượng gạo.
Rất lâu sau đó, Bạch Tô mới nhớ ra chuyện gì đó và nói với Lâm Lập: "Trước đó trong đầu em bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh."
Cô nói tới đó thì Lâm Lập bỗng thấy căng thẳng, anh ta cau màu nhìn Bạch Tô, ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Hình ảnh gì?"
Bạch Tô nói: "Mẹ em, bà ấy mất và cả...!Anh."
"Anh?" Lâm Lập khó hiểu hỏi lại Bạch Tô.
Bạch Tô nghiêm túc gật đầu giải thích với Lâm Lập: "Em cũng không biết tại sao trong đầu em lại có hình ảnh anh xuất hiện, chỉ là khi cảnh mẹ em mất đi thì chợt có anh xuất hiện."
Bạch Tô nhìn Lâm Lập với ánh mắt nghiêm túc, nói.
Lâm Lập bắt đầu gạt cô nói thêm: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...!Em cũng không thấy rõ mặt, em cũng không biết tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện trong đầu em nhưng em cũng không biết phải miêu tả cảm giác ấy thế nào."
Bạch Tô nói tới đó rồi kết thúc.
Cô cũng không biết phải nói gì nữa.
Lâm Lập lại thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn Bạch Tô thật lâu rồi quay đầu lái xe xuống cầu vượt rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ đi tìm gì đó ăn.
Hai người bước vào một cửa hàng bình thường, Bạch Tô và Lâm Lập cũng không ăn món gì đặc biệt.
Chỉ là mấy thứ linh tinh.
Không có áp lực.
Cũng không phải làm một người vợ.
Cô cảm thấy rất kì lạ, dường như cô và Lâm Lập thích hợp làm hai người bạn hơn, khi đó cô sẽ thoải mái khi đi cùng với anh ta.
Thoải mái hơn lúc làm vợ chồng.
Ăn cơm xong thì Lâm Lập tính tiền, Bạch Tô đứng ngay bên ngoài chờ.
Hai người ra khỏi quán ăn thì Lâm Lập chợt dùng giọng tán gẫu hỏi Bạch Tô: "Em với Phó Vân Tiêu đến với nhau từ khi nào?"
Tựa như hai người bạn đang bàn tán vẩn vơ với nhau.
Lâm Lập không còn muốn giữ chặt lấy Bạch Tô nữa, hoặc là anh ép mình phải trở nên bình tĩnh hòa thuận.
Bạch Tô không cảm thấy áp lực tí nào.
Nếu Lâm Lập đã chủ động nhắc tới tên Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô cũng không giấu diếm làm gì, cô thoải mói đáp: "Không có đến với nhau."
"Bên cạnh Phó Vân Tiêu có người phụ nữ khác, dù đó không phải là sự thật thì chắc là em cũng không đến với anh ấy bởi vì em muốn tìm lại kí ức của mình."
"Em sợ một ngày nào đó khi ký ức chợt quay về thì lại chất chứa những thông tin em không cách nào chấp nhận nổi, thế thì phiền lắm."
Lâm Lập ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô.
"Thế nếu như em tìm lại ký ức rồi và phát hiện ra anh cũng không phải là anh em biết thì em có hận anh không?" Lâm Lập hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô thoáng ngẩn ngơ, cô nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: "Không đâu, quan hệ của anh với em sẽ không thay đổi vì những chuyện trong ký ức, có lẽ em vẫn thấy biết ơn."
Bạch Tô nói xong bèn tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Lập nhìn Bạch Tô và lẳng lặng nói với cô: "Mong rằng em có thể mãi mãi nhớ kỹ những lời này."
"Hả? Anh nói cái gì cơ?" Bạch Tô đi được một đoạn thì chợt nghe Lâm Lập nói gì đó nên xoay người lại hỏi anh ta.
Thế nhưng cô lại nghe thấy giọng nói sắc bén và chói tai của một người phụ nữ hét lên: "Cứu mạng! Cứu tôi! Bắt trộm! Bắt trộm đi!"
Sau đó có một người vội vàng hớt ha hớt hải chạy về phía Bạch Tô.
Bạch Tô muốn chặn đường kẻ trộm đó theo bản năng.
Thế nhưng kẻ trộm đó bỗng nhiên giơ con dao găm về phía Bạch Tô đang chặn đường.
Trên con dao găm có màu máu đỏ tươi, có thể thấy nó đã từng đâm ai đó!.