Câu nói vừa ra khỏi miệng thì Phó Vân Tiêu đã thắng xe lại.
Anh nhanh chóng xuống xe kéo lấy Bạch Tô đang đi bộ trên đường, nói: "Không được đi.
"
Nghe thế, nụ cười trên môi Bạch Tô không hề tắt đi, cô cong môi nói với Phó Vân Tiêu: "Anh Phó Vân Tiêu, tôi nhớ trước đây mình từng học được một câu, đó là thành ngữ của nước các anh là cái gì mà chỉ cho quan phóng hỏa nhưng không cho dân đốt đèn.
Anh Phó Vân Tiêu và diễn viên ngôi sao tình cảm mặn nồng như thế thì tại sao lại cấm tôi làm việc của mình? Xin lỗi nhé, tôi không biết mình có quan hệ gì với anh Phó Vân Tiêu.
"
Nói xong Bạch Tô lập tức nổi giận hết tay Phó Vân Tiêu đi, muốn ra vệ đường bắt xe.
Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng quá lên như thế, hoàn toàn không giống với cô trước kia.
Phó Vân Tiêu nhíu mày thật chặt, cực kì bực bội.
Anh lại nắm chặt tay Bạch Tô, nói: "Chuyện tôi và Mộ Vãn Vãn không phải như những gì em nghĩ đâu.
"
"Xin lỗi anh, tôi chẳng nghĩ gì cả.
" Bạch Tô nhíu mày trả lời với giọng hờ hững.
"Bạch tô!"
"Lại xin lỗi anh, tên tôi là An.
" Bạch Tô lại đáp.
Sau đó có một chiếc taxi chạy ngang qua, Bạch Tô vội vàng giơ tay cản lại, chờ chiếc xe chạy vào vệ đường bèn vội vàng mở cửa ra.
Sau đó Phó Vân Tiêu lại sải bước đi tới chỗ Bạch Tô và kéo lấy tay cô.
Bởi vì đang sốt ruột nên Bạch Tô bị Phó Vân Tiêu nắm tay khá đau, cô tức giận nhìn Phó Vân Tiêu, bực tức nói: "Phiền anh buông tay tôi ra!"
Phó Vân Tiêu vẫn giữ chặt tay Bạch Tô: "Em đừng lên xe, chúng ta nói rõ ràng rồi tôi sẽ để em đi thôi.
"
Bạch Tô hất tay thật mạnh hòng hất luôn tay Phó Vân Tiêu ra rồi lại nói với anh: "Chúng ta không có gì để nói nữa rồi! Anh mau buông ra!"
Bạch Tô nói cực kì xúc động.
"Cô ơi, có đi hay không vậy?"
Tài xế không có ý định xen vào chuyện người ta mà chỉ mất kiên nhẫn nói với Bạch Tô.
Tài xế giục như thế khiến Bạch Tô hơi sốt ruột, bất đắc dĩ nhìn Phó Vân Tiêu, cuối cùng lại vung tay Phó Vân Tiêu ra, tức giận nói với anh: "Phó Vân Tiêu! Anh buông ra ngay! Anh đừng tưởng là chúng ta xảy ra quan hệ tình một đêm thì có thể bám dính lấy người khác! Anh đừng ngây thơ như vậy! Thời buổi này rồi, dù là vợ chồng kết hôn rồi vẫn có tự do về cơ thể của mình!"
Bạch Tô lớn tiếng nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nghe lời Bạch Tô nói xong bèn lặng người, nhưng chẳng mấy chốc anh đã nắm chặt lấy tay Bạch Tô.
Vẻ mặt của anh chân thành là thế khiến Bạch Tô cảm thấy nực cười.
Trò chơi của người trưởng thành!
Thật ra đó là từ thích hợp để nói về quan hệ của hai người họ!
Chỉ là trò chơi của những người trưởng thành thôi.
Đến lúc nên về với gia đình rồi!
Bây giờ Phó Vân Tiêu dăng diễn thôi! Diễn nét chân thành tha thiết khiến cô buồn nôn!
Bạch Tô nghĩ tới đó lại thấy ghê tởm, cô há miệng ra cắn vào cổ tay Phó Vân Tiêu.
Mùi máu tanh nhanh chóng lan ra trong miệng, cô có cảm giác mình đã cắn nát tay Phó Vân Tiêu nhưng anh ta vẫn giữ chặt lấy tay cô khiến Bạch Tô lại càng điên tiết.
Cô chỉ có thể cắn mạnh hơn.
Sau đó cô hơi đau lòng nên không cắn mạnh nữa nhưng vẫn không buông ra.
Phó Vân Tiêu cảm thấy cổ tay mình có cảm giác đau nhói.
Sau đó anh đau quá nên buông ra, đang định tóm lại thì Bạch Tô đã hốt hoảng vọt vào trong xe taxi và nhanh chóng đóng cửa lại.
Rồi cô vội vàng nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác lái nhanh lên, lái nhanh lên đi.
"
Bản thân cô cũng không biết bây giờ mình đang kích động đến mức nào, chạy trối chết ra sao.
Phó Vân Tiêu đứng bên vệ đường nhìn Bạch Tô, sau đó chạy như bay về xe mình theo bản năng, chuẩn bị khởi động xe đuổi theo Bạch Tô thì máu lại chảy ra từ cổ tay anh.
Khoảnh khắc đó anh mới phát hiện ra Bạch Tô cắn mình mạnh đến mức nào.
Phó Vân Tiêu ngơ ngác nhìn dấu răng trên cổ tay mình rồi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bạch Tô đi cả một đường thấp thỏm không yên, mãi đến khi bác tài lái xe đến bệnh viện, cô trả tiền xong bèn cầm hợp giữ ấm vào bệnh viện và nhanh chóng lên thang máy.
Tim cô cứ đập nhanh mãi không ngừng như con thú hoang đang bỏ trốn.
Mãi đến khi đứng trước phòng bệnh Lâm Lập, còn chưa vào thì đã nhìn qua khe cửa trông thấy y tá dấu hiệu sinh tồn và tình trạng của Lâm Lập và tiện thể quyến rũ anh thì Bạch Tô mới chợt tỉnh táo lại.
Cô nghe y tá cười nói với Lâm Lập: "Anh này, trông anh đẹp trai thế này chắc một nửa còn lại cũng xinh đẹp lắm nhỉ?"
Lâm Lập nói ngay không hề do dự: "Đúng thế.
"
Vừa trả lời xong thì y tá bèn nhìn Lâm Lập nói: "Thế anh có yêu cầu gì với tình nhân của mình không? Thật ra tôi cảm thấy mình chỉ cần ngủ với anh một lần thôi là đủ rồi.
"
Cô ta vừa nói xong thì Lâm Đạt lập tức đanh mặt.
Anh nói với y tá: "Nếu không có việc gì thì cô có thể đi rồi.
"
Lời anh nói khiến y tá hơi khó chịu: "Đừng thế mà, vợ anh lại không có ở đây, hơn nữa! "
Y tá còn chưa nói xong thì Bạch Tô đã đẩy cửa phòng ra, sau đó nhanh chóng vào trong phòng nhìn y tá rồi nhanh chóng lờ đi, đi tới chỗ Lâm Lập và đặt cơm trưa mình mang đến cho anh ta.
Rồi lại nói với y tá: "Cảm ơn cô đã chăm sóc cho chồng tôi nhưng mà tôi đã đến đây rồi nên không phiền cô nữa.
"
Nói xong thì mặt Bạch Tô đã tối đen rồi.
Y tá ngượng ngùng nhìn Bạch Tô rồi mặt xám ngoét đi ra ngoài.
Bạch Tô thoải mái lấy cơm trưa ra đặt lên bàn Lâm Lập, sau đó anh ta cười nói với Bạch Tô: "Anh rất thích trạng thái của em lúc nãy đấy.
"
"Em chỉ cảm thấy cô ấy không biết giữ tự trọng, tự tôn, em cực kì ghét những người như thế.
"
Bạch Tô bèn giải thích, sau đó đưa thức ăn cho Lâm Lập.
Sau đó Lâm Lập mới nắm lấy cổ tay Bạch Tô, bấy giờ nó đã đỏ ửng một vòng.
"Cổ tay em bị gì thế này?"
Bạch Tô nhìn xuống cổ tay mình theo bản năng rồi vội vàng kéo áo xuống che đi nói: "Không sao cả, đi đường bị người ta đụng suýt ngã nên họ kéo lại thôi.
"
"Nói dối không thực tế tí nào cả.
" Lâm Lập nhanh chóng vạch trần Bạch Tô.
Sau đó chậm rãi nhìn Bạch Tô nói: "Yêu và tình cảm mãnh liệt có sự khác biệt.
".