BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Trong mắt Bạch Tô đều là nước mắt, Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, lần nữa chôn đầu mình vào.

Phó Vân Tiêu nhích lại gần Bạch Tô, anh khom người, cố ý nâng đầu Bạch Tô lên.

"Bạch Tô, nhìn anh.

"
Bạch Tô muốn tránh né.

Phó Vân Tiêu lần nữa nhìn Bạch Tô nói: “Bạch Tô, anh xin lỗi, nhưng chuyện này anh sẽ xử lý cho em.

"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, không trả lời.

Nhưng cô không khóc nữa.

Dưới tình huống như vậy, cô chẳng qua là trốn ở sau lưng người khác mà khóc, nhưng khi thật sự có người bước đến bên cạnh cô, cô không có cách nào khóc nữa.

Không phải đặc biệt yếu thế, là cô thế yếu.

Bạch Tô ngẩng đầu lên, tránh thoát vòng tay của Phó Vân Tiêu, sau đó vươn cánh tay lau sạch nước mắt trên mặt, chăm chú nhìn Phó Vân Tiêu nói: “Phó Vân Tiêu, anh và Mộ Vãn Vãn chưa ly hôn phải không? Tôi bây giờ thật ra là người thứ ba, người thứ ba chen vào hôn nhân của anh, người thứ ba chen vào hôn nhân của anh, vậy chúng ta đừng gây họa cho nhau nữa được không?"
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, anh nhìn Bạch Tô quá chật vật, anh vẫn chưa có biện pháp gì để an ủi cô.

"Không phải, em không phải người thứ ba.

"
Phó Vân Tiêu một lần nữa nhìn Bạch Tô, nói.


Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, anh có phải là một người thần kinh không bình thường hay không?"
Phó Vân Tiêu bị Bạch Tô hỏi một câu không giải thích được làm ngẩn người, anh kinh ngạc nhìn Bạch Tô một hồi lâu, mới nói với Bạch Tô: “Thần kinh anh rất bình thường.

"
"Vậy anh nhìn mặt tôi đi.

"
Lúc này Bạch Tô thật ra không có mặc quần áo.

Nhưng đối mặt với Phó Vân Tiêu, cô không biết tại sao lại không quan tâm những thứ này.

Trong đầu cô có rất nhiều ý nghĩ vững chắc.

Cô là một người trưởng thành, cũng không phải là một người lòng dạ thánh mẫu, cho nên có một số việc cô có phán đoán của riêng mình.

Lúc trước Bạch Tô bị Mộ Vãn Vãn cản ở nhà, Mộ Vãn Vãn ép cô rời đi, nói cô phá hoại gia đình cô ta, lúc ấy Bạch Tô tin.

Nhưng sau đó, Bạch Tô cảm thấy Phó Vân Tiêu khổ sở, đang cùng Phó Vân Tiêu sống chung, cô cảm thấy mình càng ngày càng hiểu người đàn ông này, thậm chí không cách nào giải thích rõ bằng lý trí.

Ví dụ như! Tại sao cô phải đối với Phó Vân Tiêu hết lần này tới lần khác mà không cách nào kháng cự.

Dù có một đống người tới ngăn cản, dù là cô dùng lý trí khuyến cáo bản thân rất nhiều lần!
Mà hôm nay xảy ra những chuyện này, cô có thể nhìn ra được, Mộ Vãn Vãn đang diễn, cô bị người ta mưu hại!
Phó Vân Tiêu nhìn gương mặt Bạch Tô, ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm Bạch Tô, chăm chú nhìn Bạch Tô.

Bạch Tô ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng: “Anh nhìn mặt tôi có quen không? Mặt tôi chưa từng giải phẫu thẩm mỹ, mặt tôi chính là như vậy, anh cảm thấy tôi giống với người vợ đã chết của anh ư? Tôi và vợ quá cố của anh giống nhau lắm ư?"
Bạch Tô hỏi xong những lời này, Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, trong ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc thành khẩn, nói với Bạch Tô: “Em không phải giống vợ quá cố của anh, trước kia anh cho rằng vợ anh đã chết, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, thật ra thì cô ấy chưa chết, cô ấy chính là em!"
Phó Vân Tiêu nói: “Nếu như em không tin, anh có thể cho em xem hình.

"
"Không cần, tôi tin tưởng anh.

"
Trong giọng nói của Bạch Tô tràn đầy chắc chắn.

"Vậy anh nghiêm túc trả lời tôi, anh và Mộ Vãn Vãn ly hôn chưa? Anh có thật sự độc thân không?"
"Anh hoàn toàn độc thân.

"
Phó Vân Tiêu một lần nữa trả lời: “Chẳng qua là ngại vì Mộ Vãn Vãn là nhân vật của công chúng, nên anh không công khai ly hôn với cô ta, cho nên mới gây ra ảnh hưởng đối với em.

"
Mặc dù anh không yêu Mộ Vãn Vãn, nhưng dẫu sao đã từng là vợ chồng một thời gian, Phó Vân Tiêu mặc dù không yêu Mộ Vãn Vãn, nhưng hy vọng cô ta sẽ sống thật tốt.

Nhưng bây giờ nhìn lại! Anh rõ ràng là sai rồi.

Bạch Tô nghe xong những điều này, khóe môi mới hé một nụ cười thỏa mãn không biết làm sao.

Nhìn Phó Vân Tiêu lẳng lặng gật đầu, nói với Phó Vân Tiêu: “ Được, tôi biết rồi.


"
"Phó Vân Tiêu, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao hết, bây giờ anh có thể đi ra ngoài, tôi tắm xong sẽ tự đi ra.

"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, anh nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Tô rất lâu, sau đó mới đi từ từ đi ra ngoài.

Bạch Tô lần nữa bước vào dưới vòi sen, dòng nước men theo thân thể sáng bóng chảy xuống.

Bạch Tô nhắm mắt lại cảm nhận nước chảy, cùng với đau đớn do vết thương trên người cô truyền tới.

Cô không có tắm lâu, liền lau khô thân thể, sây khô tóc, sau đó thay quần áo Phó Vân Tiêu đã chuẩn bị.

Nếu như không phải là vết thương trên người nhắc nhở cô mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô suýt nữa cảm thấy mình là một người hết sức sạch sẽ ngăn nắp không hề vứt bỏ tôn nghiêm.

Bạch Tô lẳng lặng mặc quần áo tử tế, liền mở ra cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Lúc này Phó Vân Tiêu đã đã thay quần áo bị ướt do anh mới vừa rồi ôm Bạch Tô, anh đi từ từ đến bên cạnh Bạch Tô, cầm thuốc Lâm Đạt mua về vẫy vẫy với Bạch Tô.

"Tới đây, anh giúp em xử lý vết thương.

"
" Được.

"
Bạch Tô nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười đó nhìn vô cùng ung dung.

Cô ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu, chìa tay ra để cho Phó Vân Tiêu xử lý vết thương.

Phó Vân Tiêu khử trùng mỗi vết thương cho Bạch Tô, lúc khử trùng, cồn khiến cho vết thương rất đau.

Phó Vân Tiêu đã rất nhẹ nhàng, nhưng anh cũng biết Bạch Tô vẫn sẽ đau.

Nhưng, từ đầu đến cuối Bạch Tô ngoài giơ bàn tay nhàn rỗi táy máy một chậu lục la trên bàn uống trà nhỏ bên cạnh, chưa từng thấy cô cắn răng.


Đến khi cũng xử lý xong vết thương, Phó Vân Tiêu lại bắt đầu thoa thuốc trị vết thương cho Bạch Tô, Bạch Tô vẫn không có cảm giác đau, vẫn táy máy hoa cỏ nén nhịn.

Thậm chí trong thời gian này, còn cắt mấy cành lục la cắm vào bình hoa cho anh.

"Không đau à?"
Phó Vân Tiêu bôi thuốc cho Bạch Tô xong, cuối cùng không nhịn được vừa dọn dẹp đồ, vừa hỏi một câu.

Bạch Tô giơ cánh tay nhiều vết thương nhất đưa cho Phó Vân Tiêu: “ Nhiều vết thương như vậy, anh cảm thấy nó sẽ không đau chắc?"
"Vậy tại sao không cắn răng, không khóc, thậm chí không cả phản ứng?"
"Bởi vì tôi khóc cũng vô dụng, cắn răng cũng vô dụng, những thứ này đều không thể lập tức khiến cho vết thương lành lặn.

"
Bạch Tô nói một câu, nhẹ như mây trôi nước chảy.

Nhưng lại khiến Phó Vân Tiêu ngây ngẩn cả người.

Phó Vân Tiêu cầm hòm thuốc đứng đó, nhìn chăm chú Bạch Tô thật lâu, đăm đăm nhìn Bạch Tô.

Bạch Tô thấy biểu cảm của Phó Vân Tiêu, không kiềm được hỏi một câu: “Thế nào? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"
Cô cắm xong bình hoa, không đếm xỉa tới anh.

Phó Vân Tiêu nói: “Bạch Tô, lúc trước em chính là tính cách này, vừa rồi em nói như vậy, cực kỳ giống em của quá khứ.

"
Bạch Tô bật cười một tiếng.

"Tôi chính là tôi, lại chả giống tôi của quá khứ thì giống ai!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi