BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Thấy Thẩm Mạc Bá đến gần mình, Phó Vân Tiêu cố ý quay sang chỗ khác, giả vờ như không thấy Thẩm Mạc Bá.

Anh tạm thời không muốn dây dưa nhiều với anh ta.

Nhưng Thẩm Mạc Bá lại lập tức đến gần Phó Vân Tiêu, cứ như thể cố ý gặp anh nên mới đến đây.
“Anh đang cố ý trốn tránh tôi hả?” Thẩm Mạc Bá hỏi, giọng điệu vẫn như trước kia: “Tôi cố ý lại đây tìm anh.”
Phó Vân Tiêu quay lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Mạc Bá: “Có chuyện gì?”
Thẩm Mạc Bá lại gần, có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.

Anh ta uống rượu.

Thẩm Mạc Bá nhìn Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, nói bằng giọng bông đùa chứ không phải ghen ghét như trước kia: “Chúc mừng anh ôm mỹ nhân về.

Nhưng có nhất thiết phải khoe tình yêu cho cả thế giới biết không?”
Nhưng Phó Vân Tiêu vẫn không nể mặt.

Sau khi mất trí nhớ, Bạch Tô chưa từng gặp Thẩm Mạc Bá, nhưng có thể nhận thấy quan hệ giữa hai người này không tầm thường.
Lúc này, Phó Vân Tiêu quay sang nhìn Bạch Tô: “Bạch Tô, em vào rạp chiếu phim chờ tôi, chúng tôi có một số việc cần trò chuyện, lát nữa tôi sẽ trở về tìm em, đừng đi lung tung.”
Bạch Tô im lặng gật đầu, sau đó đi vào rạp chiếu phim.

Sau đó Phó Vân Tiêu mới liếc nhìn Thẩm Mạc Bá: “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?”
Trong lòng Phó Vân Tiêu vẫn rất bận tâm tới tình nghĩa anh em.


Họ cùng nhau lớn lên, nhiều lúc đã có tình cảm vững chắc, nhất là Thẩm Mạc Bá và Từ Sắt.

Năm đó Phó Vân Tiêu mới gây dựng công ty, từng phụ trách dỡ bỏ trung tâm thương mại ở vùng khỉ ho cò gáy nào đó, bị lưu manh quấn lấy.

Đám lưu manh kia nhốt công nhân của Phó Vân Tiêu ở trung tâm thương mại một cách bất hợp pháp, ba ngày ba đêm cắt đứt lương thực nước uống.

Phó Vân Tiêu dẫn người đi cứu, ai cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, nhưng Thẩm Mạc Bá và Từ Sắt vẫn đi cùng.

Mặc dù Phó Vân Tiêu đã cố gắng bảo vệ hai người anh em của mình, nhưng lần đó Thẩm Mạc Bá vẫn bị thương.

Phó Vân Tiêu chưa từng quên tình nghĩa vào sinh ra tử năm đó.
Lần này, thực ra anh đã đoán được Thẩm Mạc Bá và Mộ Vãn Vãn có gì đó, anh cũng không trách Thẩm Mạc Bá, chỉ chán ghét anh ta dùng cách đó, không công bằng, không trong sáng!
Lúc này, Thẩm Mạc Bá còn hùng hồn nói: “Anh có biết đoạn video anh né tránh Vãn Vãn ở tiệc tối từ thiện lan truyền trên mạng xã hội đã gây ảnh hưởng xấu cỡ nào tới Vãn Vãn, khiến sự nghiệp của cô ấy bị đả kích không?”
Thẩm Mạc Bá tức giận chất vấn Phó Vân Tiêu.

Anh lạnh lùng nhìn anh ta: “Chuyện của Mộ Vãn Vãn là thật, hơn nữa chúng tôi đã không còn liên quan tới nhau, tôi chỉ nói rõ chân tướng thôi.

Còn nữa, cậu quá quan tâm Mộ Vãn Vãn, nếu cậu muốn quan tâm cô ta thì hãy quan tâm bằng cách quang minh chính đại đi.”
Phó Vân Tiêu đã nói rất rõ ràng.

Sau đó anh xoay người rời đi.

Nhưng Thẩm Mạc Bá lại giữ vai Phó Vân Tiêu: “Anh không thể đi, anh phải xóa bỏ video trên mạng, còn phải xin lỗi Vãn Vãn, bù đắp tổn thất do anh gây ra.”
Thẩm Mạc Bá đã say rượu, cảm xúc rất kích động.

Phó Vân Tiêu không muốn tranh chấp với Thẩm Mạc Bá, nhưng anh lại bị hành vi của anh ta kích thích.

Anh kéo tay anh ta xuống, hung tợn trừng anh ta: “Tôi đã nói rồi, nếu cậu quan tâm cô ta thì hãy quan tâm một cách quang minh chính đại đi.”
Thấy Phó Vân Tiêu không chịu thỏa hiệp, Thẩm Mạc Bá bất mãn: “Kêu tôi quan tâm quang minh chính đại ư? Vãn Vãn tốt như thế, anh không cần thì muốn ruồng bỏ cô ấy à? Tại sao anh không thấy cô ấy si tình như thế? Bạch Tô có gì hay ho mà khiến anh biến thành kẻ không chuyên tình? Không được, tôi phải đuổi Bạch Tô đi!”
Trước kia Thẩm Mạc Bá rất lý trí, nhưng bây giờ… Nói xong, anh ta muốn đi tìm Bạch Tô.

Phó Vân Tiêu vươn tay ngăn cản Thẩm Mạc Bá: “Cậu say rồi, mau về nhà đi!” Giọng nói của anh đã trở nên tức giận.
Thẩm Mạc Bá vung tay muốn đẩy Phó Vân Tiêu ra, nhưng ngay khi hai người đang tranh chấp thì một nắm đấm không biết từ đâu xuất hiện đấm thẳng lên mặt Thẩm Mạc Bá.

Cho dù trong hành lang rạp chiếu phim người đến người đi rất náo nhiệt, nhưng tiếng cú đấm này vẫn vô cùng rõ ràng.

Mắt phải của Thẩm Mạc Bá bị sưng tấy, nắm đấm đỏ tươi in trên mặt anh ta.

Thẩm Mạc Bá tức giận tím mặt, một tay ôm mắt, con mắt còn lại trợn lên nhìn về phía người vừa đánh mình, đang định mắng thì phát hiện… Đó là Từ Sắt.

Từ Sắt cũng đến dự lễ công chiếu lần đầu, thấy Phó Vân Tiêu và Bạch Tô từ lâu, nhưng không muốn quấy rầy hai vợ chồng họ nên không chào hỏi.

Nhưng sau khi điện ảnh kết thúc, anh ta ra ngoài thì trùng hợp nghe thấy đối thoại của Thẩm Mạc Bá và Phó Vân Tiêu.

Mặc dù Phó Vân Tiêu nói rất súc tích, nhưng anh ta đã đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Từ Sắt không như Phó Vân Tiêu.

Con người Từ Sắt rất dễ xúc động.

Nghe vậy, Từ Sắt càng không thể tha cho Thẩm Mạc Bá!
Thấy người này là Từ Sắt, Thẩm Mạc Bá càng nổi giận, vung nắm đấm muốn đánh trả Từ Sắt.

Cú đấm này vừa lúc đấm trúng mũi Từ Sắt.

Hai người lập tức nhào vô đánh nhau.

Lúc này Phó Vân Tiêu cũng mất bình tĩnh.

Anh đã sớm muốn đánh Thẩm Mạc Bá, nhưng vẫn kìm nén cảm xúc của mình.

Bây giờ thấy Từ Sắt ra mặt giúp mình, anh không có khả năng ngồi yên không quan tâm.

Phó Vân Tiêu tiến lên, vung nắm đấm lên.

Thẩm Mạc Bá lảo đảo lùi lại mấy bước.

Thẩm Mạc Bá đương nhiên không phải là đối thủ của Phó Vân Tiêu và Từ Sắt, ba người họ nhào vô đánh nhau.
Từ Sắt chỉ lo giáo huấn Thẩm Mạc Bá, không chú ý thấy giá trưng bày điện ảnh sau lưng mình bị đụng ngã, đang đổ ập về phía mình.


Đúng lúc này, Phó Vân Tiêu đứng đằng sau thấy giá triển lãm ngã xuống, anh phản xạ đẩy Từ Sắt ra.
Bạch Tô ở trong phòng chiếu phim chờ hồi lâu, kết quả là nghe thấy tiếng ồn bên ngoài càng ngày càng lớn.

Cô không thể ngồi yên được nữa, vội đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc thấy giá triển lãm đập trúng Phó Vân Tiêu.

Từ Sắt và Thẩm Mạc Bá bị tiếng nổ làm cho giật mình, đã dừng tay lại, trên người đầy vết thương.

Bạch Tô thậm chí chưa kịp hỏi nguyên nhân, vội vã gọi điện thoại cho xe cứu thương.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến.

Xương đùi của Phó Vân Tiêu bị gãy không thể nhúc nhích.

Bác sĩ sơ cứu cho Phó Vân Tiêu rồi đỡ anh lên cáng, nâng lên xe cứu thương, chạy tới bệnh viện số 1.

Sau khi tới nơi, cảnh tượng càng hỗn loạn.

Phó Vân Tiêu được đưa vào phòng phẫu thuật, Thẩm Mạc Bá và Từ Sắt vào hai phòng khám khác nhau, Bạch Tô sốt ruột canh chừng ngoài phòng phẫu thuật.
Hôm nay vừa lúc là ca trực của Vương Tiểu Đồng.

Nghe tin, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Bạch Tô, hỏi thẳng: “Sao ba người họ lại đánh nhau? Dựa theo lẽ thường thì Từ Sắt với Phó Vân Tiêu đều không giống người thích đánh nhau mà?”
Vương Tiểu Đồng khó hiểu nói: “Mặc dù tớ biết tính cách của Từ Sắt, nhưng anh ấy chưa đến mức đánh nhau với Thẩm Mạc Bá.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi