BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô chạy một mạch từ bệnh viện đến nhà Vương Tiểu Đồng.
“Vương Tiểu Đồng, mở cửa!” Bạch Tô sốt ruột gõ cửa.

Cô muốn được gặp Vương Tiểu Đồng ngay lúc này.
Vương Tiểu Đồng mặc đồ ngủ mở cửa cho Bạch Tô, mái tóc rối bời, đôi mắt hơi sưng, không biết là đã khóc hay mới ngủ dậy.
“Cậu khóc hả?” Bạch Tô nhẹ giọng hỏi.
Vương Tiểu Đồng ngáp một cái, lắc đầu.

Bạch Tô cũng không phân biệt được cô ấy đang nói thật hay giả, tóm lại là gặp Vương Tiểu Đồng, cô chỉ muốn òa khóc.

Vương Tiểu Đồng nhanh chóng tiến lên ôm Bạch Tô.
“Được rồi, cậu khóc cái gì.”
Vừa thấy Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng đã đoán được mục đích của cô.

Cô không muốn mình khiến Bạch Tô buồn bã, vội an ủi cô.
“Tớ nói cậu nghe này, đây là lần đầu tiên tớ được lên hot search, thấy lượng fans của mình tăng lên mấy trăm mấy trăm ngàn, giống như cả thế giới đều chú ý đến mình, cảm giác này quá tuyệt vời!”
“Đều là tại mình, xin lỗi…” Bạch Tô vô cùng áy náy.

Cô biết chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn cho Vương Tiểu Đồng, nhất là công việc.
Nghe giọng nói nức nở của Bạch Tô, khóe mắt Vương Tiểu Đồng cũng đỏ hoe.

Bởi vì còn đang ôm nên Bạch Tô không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tiểu Đồng.

Cô chớp mắt mấy cái, bình ổn cảm xúc.

“Tớ không sao đâu! Cô Bạch của tôi ơi, cô khóc thì khóc đi, sao còn chùi nước mắt nước mũi lên áo ngủ của tớ? Mấy trăm ngàn một bộ đấy nhé!” Vương Tiểu Đồng giả vờ đau lòng.
Bạch Tô nín khóc mỉm cười.

Vương Tiểu Đồng nhanh chóng kéo Bạch Tô ngồi xuống.
“Để tớ gọt táo cho cậu.” Vương Tiểu Đồng nói, Bạch Tô gật đầu.

Lúc này họ ngồi trên sofa, trông Vương Tiểu Đồng có vẻ không quan tâm chuyện này, trong lòng cô cũng bớt áy náy hơn.

Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi: “Vậy công việc của cậu…”
“Họ sa thải tớ rồi.” Vương Tiểu Đồng thờ ơ nói.
“Sa thải thì sa thải, không sao, nhà Từ Sắt có bao nhiêu sản nghiệp, tớ không cần quan tâm tới công việc này.” Vương Tiểu Đồng gọt táo xong đưa cho Bạch Tô.
Nghe vậy, Bạch Tô càng cảm động.

Bởi vì sau khi Bạch Tô làm quen với Vương Tiểu Đồng, cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho mình như chị gái.

Mà cô lại chưa từng giúp được Vương Tiểu Đồng điều gì.

Vương Tiểu Đồng thà chịu khổ chứ không muốn để cô chịu thiệt.

Mặc dù cô chưa từng nói gì, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ tình nghĩa chị em này.

Cô âm thầm thề, sau này nhất định phải báo đáp cho Vương Tiểu Đồng.
Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng lại trò chuyện một lát, bỗng nhớ tới mình đi bệnh viện để làm thủ tục cho Phó Vân Tiêu, chợt nghe thấy chuyện của Vương Tiểu Đồng nên cô vội quá quên mất.

Bạch Tô nhanh chóng trở về bệnh viện.

Làm thủ tục xong, Bạch Tô mới thở dài một hơi.
Sau khi được Vương Tiểu Đồng khuyên nhủ, bây giờ cô cũng có tâm trạng để xử lý chuyện này.

Mặc dù Vương Tiểu Đồng trông có vẻ thoải mái, nhưng Bạch Tô biết cô ấy sợ mình lo lắng, chắc chắn không chỉ đơn giản là bị cách chức.

Người tố cáo Vương Tiểu Đồng trông không giống người trong bệnh viện, vậy thì gián điệp trong bệnh viện là ai? Mục đích của chúng là gì? Cô không thể bỏ qua chuyện này, phải điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho Vương Tiểu Đồng.
Lúc trước Vương Tiểu Đồng còn làm việc ở đây, cô có chuyện gì trong bệnh viện cũng đi tìm Vương Tiểu Đồng.

Mà bây giờ Vương Tiểu Đồng bị sa thải, muốn tìm hiểu tình huống thì chỉ có thể làm phiền một người, đó chính là Phó Cảnh Hoài.

Bạch Tô rất không muốn tìm Phó Cảnh Hoài, chính vì cô và Phó Cảnh Hoài bị chụp lén nên mới gây ra hàng loạt chuyện kế tiếp.

Hơn nữa nghe lời nói của Phó Cảnh Hoài thì lúc trước họ còn từng yêu đương.

Bây giờ Bạch Tô đã không có cảm giác với anh ta, chỉ muốn im lặng yêu Phó Vân Tiêu.

Nhưng trừ Phó Cảnh Hoài, không còn ai có thể giúp cô.


Vương Tiểu Đồng đã trả giá cho cô quá nhiều, vì giúp Vương Tiểu Đồng, gặp Phó Cảnh Hoài thêm lần nữa cũng chẳng sao! Nghĩ đến đây, cô không tiếp tục rối rắm mà trực tiếp đi đến phòng của Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài không bất ngờ khi thấy Bạch Tô đến tìm mình.

Anh ta đứng dậy rót ly nước cho cô, Bạch Tô ngồi đối diện anh ta, nói thẳng: “Tôi không vòng vo nữa, hôm nay tôi đến đây để hỏi anh chuyện Vương Tiểu Đồng.

Trong bệnh viện này tôi không quen ai khác ngoài anh, cho nên mong anh có thể giúp tôi.”
“Em muốn biết chuyện gì? Em hỏi đi.” Phó Cảnh Hoài bình thản nói.
“Tôi muốn đi tìm Vương Tiểu Đồng, cô ấy bảo đã bị bệnh viện sa thải, đây là sự thật hả?”
“Ừ.” Phó Cảnh Hoài gật đầu.
“Vậy cô ấy đi xin việc khác thì có bị ảnh hưởng không?” Bạch Tô quan tâm hỏi.
Phó Cảnh Hoài nhíu mày: “Em không biết à?”
Bạch Tô lắc đầu.

Phó Cảnh Hoài thở dài, nói tiếp: “Vương Tiểu Đồng là chuyên gia lĩnh vực khoa nhi, bị sa thải chỉ là chuyện nhỏ, xảy ra chuyện như vậy, e rằng sau này cô ấy không thể tiếp tục làm bác sĩ được nữa.”
Nghe vậy, Bạch Tô càng khó chịu.

Cô càng thêm áy náy với Vương Tiểu Đồng.

Cô cắn môi, quyết định một mình bắt lấy gián điệp để đền bù cho Vương Tiểu Đồng.
Cuối cùng vẫn là Phó Cảnh Hoài giúp Bạch Tô triển khai điều tra.

Bởi vì muốn điều tra rõ chuyện này thì còn cần xem camera theo dõi, cô không có quyền hạn.

Phó Cảnh Hoài nhẹ nhàng giúp đỡ cô, cuối cùng phát hiện một y tá rất khả nghi.

Bởi vì cô ta đi ra đi vào phòng của Vương Tiểu Đồng suốt mấy lần trong một ngày, lần cuối cùng còn cầm thứ gì đó ra ngài.

Phó Cảnh Hoài lại vận dụng quan hệ trong nhà giúp Bạch Tô điều tra người tố cáo.

Đối với Bạch Tô, có lẽ chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng có Phó Cảnh Hoài ở bên, mọi chuyện đã không còn phức tạp.


Cuối cùng, tất cả bằng chứng đều nhằm vào cô y tá kia.

Bởi vì trong tư liệu điều tra về kẻ tố cao, có một khung viết rõ ràng y tá này chính là bạn gái cũ của người tố cáo.

Bây giờ chỉ còn thiếu một chút nữa thì sẽ rõ ràng.

Mục đích của họ là gì?
Bạch Tô không tin hai người này lại vô duyên vô cớ hại Vương Tiểu Đồng, chắc chắn đằng sau có kẻ sai sử.

Mà mục tiêu của kẻ sai sử cũng rất rõ ràng, chính là nhằm vào họ.

Tâm tư kín đáo, có thực lực chơi một ván cờ lớn thế này, mục tiêu vững vàng, nhắm ngay Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng, rất có khả năng muốn xử lý Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng.

Kẻ thù phù hợp với mấy điều này gần như đã quá rõ ràng.

Cô chỉ cần tìm được hai người này để nghiệm chứng kết quả.
Còn chuyện nghiệm chứng xong thì làm gì, Bạch Tô cũng không nghĩ quá nhiều.

Bây giờ cô chỉ muốn làm rõ chuyện này, sau đó giúp Vương Tiểu Đồng cố gắng giảm bớt sức ảnh hưởng trong chuyện này đối với cô ấy.

Mặc dù Vương Tiểu Đồng luôn miệng nói cô ấy muốn làm mợ trẻ xứng chức ở nhà Từ Sắt, không muốn tiếp tục làm việc mệt mỏi, nhưng Bạch Tô biết rõ trở thành bác sĩ hàng đầu vẫn luôn là ước mơ của Vương Tiểu Đồng.

Cô không thể khiến ước mơ của Vương Tiểu Đồng bị hủy hoại chỉ vì mình!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi