Lúc buổi tối, Phó Cảnh Hoài lại đưa cháo tới, sau khi Bạch Tô uống cháo xong dưới sự giám sát của Phó Cảnh Hoài thì Vương Tiểu Đồng đến.
Sau khi Vương Tiểu Đồng đến thì nói với Phó Cảnh Hoài một câu: “Được rồi, anh có thể nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Hiển nhiên Phó Cảnh Hoài vẫn còn hơi lo lắng, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh.
Đợi đến khi Phó Cảnh Hoài vừa rời đi, Bạch Tô đã nói: “Tớ muốn xuất viện, tớ đợi ở trong bệnh viện cũng không để làm gì.
Bây giờ tớ đã ổn rồi, còn lại là điều trị dạ dày trong lúc sinh hoạt thôi."
Bạch Tô cũng không định thương lượng với Vương Tiểu Đồng, thật ra cô đã tự mình ra quyết định.
Rõ ràng Vương Tiểu Đồng cũng không có ý định ngăn Bạch Tô lại, chỉ nói với Bạch Tô: “Được, vậy thì xuất viện đi."
Sau khi nói xong, dường như cô ta mới nghĩ ra được điều gì đó, nói: “Nhà của Từ Sắt có nhiều phòng.
Tớ nhớ nhà anh ấy có một căn nhà ba phòng ở trung tâm thành phố, mặc dù không so được với căn nhà mà Phó Vân Tiêu cung cấp cho cậu, nhưng nếu cậu với con đến đó ở hẳn sẽ không có vấn đề gì."
Bạch Tô cảm kích nhìn Vương Tiểu Đồng, nhưng vẫn từ chối ý tốt của cô ấy.
"Không cần, tớ không ở đâu.
Tớ định tự thuê một phòng trọ, sau đó thì tìm một lớp học, bắt đầu lại từ đầu."
"Vì dù sao Từ Sắt cũng có quan hệ với Phó Vân Tiêu, cho nên tớ không muốn lại liên quan đến Phó Vân Tiêu chỉ vì chuyện chỗ ở."
Bạch Tô nghiêm túc giải thích một câu.
Sau khi cô giải thích xong, Vương Tiểu Đồng suy tư một chút, mới nói với Bạch Tô: “Được rồi, tớ và cậu và đi tìm phòng trọ."
Bạch Tô không thể tiếp tục từ chối yêu cầu này được.
Cô gật nhẹ đầu xem như đồng ý.
Sau đó, Bạch Tô nói với Phó Cảnh Hoài một tiếng rằng cô sẽ xuất viện, sau đó mới và Vương Tiểu Đồng làm thủ tục xuất viện, cuối cùng nhanh chóng ra viện.
Nhưng sau khi Bạch Tô vừa ra viện thì có một đống người không biết đến từ đâu đang ngăn ở cửa bệnh viện chờ Bạch Tô, vào lúc nhìn thấy Bạch Tô thì ném một đống trứng thối lên người Bạch Tô.
Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng không né kịp, cả hai đều bị bẩn quần áo.
Vẫn may, bảo vệ ở bệnh viện cản lại thì bọn họ cũng đi mất.
Sau đó, Vương Tiểu Đồng gọi xe xong thì vô và tức giận muốn gọi Từ Sắt để anh ta đi cản Phó Vân Tiêu lại, nhưng Vương Tiểu Đồng vừa cầm điện thoại di động lên thì Bạch Tô đã nhanh chóng ngăn cản Vương Tiểu Đồng, khuyên: “Được rồi, được rồi, cậu nhanh để tài xế chở cô về nhà một chuyến thay quần áo đã.
Chuyện của tớ không nên ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và Từ Sắt, từ đầu tớ đã cảm thấy tớ đã làm phiền hai người rất nhiều." Bạch Tô nói với Vương Tiểu Đồng một câu.
Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô, vẫn còn hơi lo lắng.
Nhưng Bạch Tô vẫn bình tĩnh nói thêm với Vương Tiểu Đồng: “Cậu về thay quần áo trước đi, tớ bảo lái xe chở tớ đi tìm chỗ ở.
Sau khi tìm được rồi tớ sẽ nói cho cậu biết, được rồi mà...!Cậu cứ yên tâm, những người đó không tìm tớ nữa đâu."
Dù sao thì họ đã gây rối cô một lần rồi.
Bạch Tô giải thích.
Dù Vương Tiểu Đồng vẫn còn lo lắng, nhưng vẫn đồng ý.
Sau đó, Vương Tiểu Đồng đi về trước thay quần áo, Bạch Tô thì bảo lái xe chở cô đi khắp nơi tìm một phòng trọ, cuối cùng thuê được một căn nhà nhỏ hai phòng ở trong một khu dân cư cũ.
Sau khi thuê được nhà ở thì mọi việc tương đối thuận lợi.
Nhưng đến lúc Bạch Tô nghỉ ngơi, cô lên mạng mới phát hiện, video hôm nay cô bị một đống người gây rối ném trứng thối vào người đã bị up lên mạng, không chỉ thế mà còn có rất nhiều người nhấn like.
Trái lại, cuộc sống của Phó Vân Tiêu lại vô và hạnh phúc.
Phó Vân Tiêu và Sophie cùng nhau du lịch, đăng lên nhiều bức ảnh âu yếm nhau.
Xuất bản nhật ký tình yêu luôn còn được.
Bạch Tô bên này bị vùi dập rất dữ dội, Phó Vân Tiêu bên kia thì thư thả vô cùng.
Bạch Tô tắt hết tin tức đi.
Ngày thứ hai, cô muốn gọi điện thoại cho Erica rồi kể lại những chuyện này cho Erica.
Nhưng vừa mới mở cửa thì cô lại nghe thấy tiếng nhiều người nói chuyện, sau đó, một thau máu lớn rất lớn tạt vào cửa nhà Bạch Tô.
Bởi vì lúc ấy Bạch Tô còn đang đứng ở đó nên bị tạt đầy người.
Những người nọ hẳn chỉ khoảng hai mươi tuổi, sau khi tạt huyết lợn đầy người Bạch Tô thì bật cười “Ha ha”, thậm chí còn có một người ở bên cạnh quay video cảnh bọn họ quấy rối.
Sau đó đoạn video này lại bị đăng lên trên mạng.
Trong khoảng thời gian năm ngày liên tiếp, Bạch Tô cũng thể đi ra ngoài, thậm chí không đi nổi nửa bước.
Bởi vì tổ PR của Phó Vân Tiêu và Sophie đã PR bọn họ trở thành đôi tình nhân hạnh phúc đẹp đôi nhất, còn Bạch Tô bên này lại trở thành một người thê thảm.
Như thể ai không tìm Bạch Tô gây phiền phức, không dạy dỗ Bạch Tô thì sẽ trở thành một con người không có giá trị.
Bạch Tô tự nhận mình không đắc tội quá nhiều người, nhưng mọi người cứ như bị thần kinh, liên tục tìm tới nơi ở của Bạch Tô, quấy rối cô.
Bạch Tô gần như sụp đổ.
Nhưng bởi vì như vậy mà cô càng ngày càng tuyệt vọng với Phó Vân Tiêu hơn.
truyện đam mỹ
Thậm chí còn nghĩ rằng nên cách Phó Vân Tiêu càng xa càng tốt.
Sau đó, Bạch Tô không xem tin tức trên mạng nữa, Phó Vân Tiêu làm gì cũng không liên quan đến cô.
Giống như sau khi thả lỏng như vậy một chút thì tâm trạng cũng hơi tốt lên.
Nhưng tin tức của cô vẫn mãi không chìm xuống.
Một tuần sau, Bạch Tô vừa tỉnh ngủ chuẩn bị xuống lầu đi mua đồ ăn thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Phó Vân Tiêu, cô theo bản năng dập điện thoại của Phó Vân Tiêu nhưng một lát sau lại có cuộc gọi đến.
Bạch Tô không cần đoán thì cũng biết đây chính là Phó Vân Tiêu, do dự một chút, cô vẫn nhận điện thoại.
Vừa mới kết nối, thì nghe thấy đầu điện thoại kia truyền đến giọng của một người đàn ông: “Chào cô Bạch Tô, tôi là quản gia của Tổng giám đốc Phó Vân Tiêu.
Tổng giám đốc Phó báo cô nhanh chóng đi tới nhà bạn của cô để nói với cô ấy chuyện bồi thường tổn thất."
Bạch Tô hơi ngây ra một lúc.
"Bồi thường tổn thất gì?"
"Cô Vương Tiểu Đồng làm vỡ rất nhiều bình hoa của Tổng giám đốc ở đây, xé rách rất nhiều tranh chữ, tổng giá trị mười tỷ rưỡi!"
Ông ta nói xong con số này, đầu óc của Bạch Tô ngay lập tức trở nên trống không.
Cô thậm chí không hỏi tường tận, chỉ hỏi địa điểm rồi nhanh chóng ra cửa.
Vương Tiểu Đồng vì cô mà lại đi gây phiền phức cho Phó Vân Tiêu?
Vừa nghĩ tới đó, Bạch Tô thì cảm kích Vương Tiểu Đồng vừa cảm thấy hơi có lỗi với cô ấy.
Cô lái xe thật nhanh, dựa theo địa điểm quản gia nói, tìm ra chỗ ở của Phó Vân Tiêu.
Mới vừa vào cửa thì thấy một đống hỗn loạn, Sophie đứng ở bên cạnh và Phó Vân Tiêu vẻ mặt tức giận.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Bạch Tô vội vàng kéo Vương Tiểu Đồng.
Lúc này trên mặt Vương Tiểu Đồng vẫn lộ vẻ bất bình.
"Phó Vân Tiêu, anh quả thật là đồ cặn bã!"
Vương Tiểu Đồng vẫn tiếp tục mắng.
Phó Vân Tiêu thì không thèm quan tâm, chỉ huy nhóm kế toán bên cạnh, nói: “Tính cẩn thận, lấy giá trị cao nhất của thị trường để đòi bồi thường."
Bạch Tô thấy danh sách liên tục được bổ sung thêm.
Phía trên là từng dãy số tiền.
Phó Vân Tiêu thấy cô đến nhưng không hề quan tâm đến cô mà đang vội vàng tính toán tổn thất của anh.
Bạch Tô đi tới trước mặt ngăn cản Phó Vân Tiêu, nói với Phó Vân Tiêu: “Đủ rồi, đừng tính nữa!"
"Trước đây anh vượt quá giới hạn, làm tổn thương tinh thần tôi.
Tất cả đều là tại anh có lỗi với tôi trước, cho nên Vương Tiểu Đồng mới thay tôi bênh vực kẻ yếu.".