BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Ngày hôm sau, khi Bạch Tô đến công ty, cô lờ mờ cảm thấy bầu không khí của công ty ổn lắm.
Mọi người dường như cố ý hay vô ý nhìn cô, Bạch Tô nghĩ rằng bộ quần áo mình mặc hôm nay có gì đó không ổn, nhìn xuống không thấy có gì không ổn.
Hoài nghi, Bạch Tô ngồi vào bàn làm việc, vừa mở máy tính lên, một bức ảnh hiện lên trong nhóm.
Bức ảnh này là bản tin cắt ghép trên mạng, nhân vật chính trong bản tin không phải ai khác mà chính là Bạch Tô và Phong Kiền!
Hóa ra hôm qua Phong Kiền và Bạch Tô đang diễn, họ không biết ai đã lén chụp ảnh.
Bạch Tô ngồi dưới đất kéo Phong Kiền, khóc lóc cầu xin tha thứ, Phong Kiền mặt lạnh lùng, vươn tay đẩy Bạch Tô ra, tiêu đề của tin tức là: “Bạch Tô dụ dỗ tổng giám đốc trẻ tuổi, không thể tha thứ.”
Bạch Tô xem tin tức, thật sự không còn gì để nói.
Hình tượng của mình đã đen sẵn, rồi đã chạy trốn đến thành phố B, bây giờ lại còn có loại tin tức này, chẳng lẽ mình lại có thêm một khuôn mặt trà xanh mới?
Nghĩ đến đây, Bạch Tô bất lực lắc đầu.
Bạch Tô định đóng trang web, nhưng Thiên Tuệ đã chạy vào.
“Bạch Tô, cô xem tin tức trên mạng chưa? Ngày hôm qua cô và Phong Kiền đóng phim, đã có người chụp ảnh đăng lên mạng.

Tất cả mọi người đều nói cô chỉ ham muốn vật chất.”
Thiên Tuệ lo lắng nói.
Bạch Tô cũng biết Thiên Tuệ tốt bụng, nhưng cô không liên quan gì đến những phương tiện truyền thông này, vì vậy cô tỏ ra mình rất ổn, rồi bảo Thiên Tuệ ngồi xuống và đừng lo lắng.
Nhìn thấy trạng thái của Bạch Tô, Thiên Tuệ càng lo lắng hơn.
Cô ấy nói tiếp: “Cô lên mạng nói rõ sự việc, không thì trên mạng sẽ tiếp tục mắng cô đó.”

Bạch Tô nhìn bộ dạng của Thiên Tuệ, lòng cô hơi cảm động.
Cô nhìn Thiên Tuệ, cười và nói: “Cảm ơn cô, Thiên Tuệ.”
“Nhưng tôi sẽ không giải thích.

Ai trong sạch thì người khác sẽ tự biết, còn ai xấu xa sớm ngày cùng lộ ra thôi.

Cứ mặc kệ họ nói, đừng làm phiền công việc bình thường của tôi là được.”
Bạch Tô nói tiếp.
Thiên Tuệ muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi ngập ngừng ngừng lại.
Cô ấy chỉ nói: “Được, vậy thì cô nên chú ý hơn.”
Bạch Tô gật đầu.
Thiên Tuệ đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Tô, Bạch Tô cũng đi ra và cầm theo một cốc nước, cô muốn để cho những lời đồn đại trôi qua một cách nhanh chóng, quả thực cô không quan tâm.
Khi ở bên Phó Vân Tiêu cô không nhận được một điều gì khác, thứ duy nhất mà cô có được là khả năng đối mặt với scandal.
Kết quả là khi vừa bước ra khỏi văn phòng, Bạch Tô đã nghe thấy có người trong căn tin đang bàn luận về Bạch Tô và Phong Kiền.
“Các cô đã đọc tin tức về Bạch Tô và Phong Kiền chưa?”
“Tôi nghe nói Bạch Tô và Phong Kiền đều đang đóng phim, tôi cũng có mặt tại hiện trường đó, tôi biết tất cả.”
Đồng nghiệp đang nói vói nhau.
“E rằng không đơn giản như vậy.”
Một trong những đồng nghiệp nhìn xung quanh và cố tình hạ giọng.
“Tôi nghe Mộ Tình nói rằng trước đây Bạch Tô là một người phụ nữ đĩ thõa, có vô số đàn ông ở dưới váy của cô ta.

Ông chủ, trai bao, không biết bao nhiêu là người.”
“Không, Bạch Tô không phải người như vậy.”
Có người bênh vực Bạch Tô.
“Tôi không tin, nhưng nhìn hai người bạn của Bạch Tô đã tới mấy hôn trước đều không giống người cùng cấp với chúng ta, cho nên lời Mộ Tình nói không phải là không có căn cứ.”
“Cái này ai mà biết được, tôi không nghĩ Mộ Tình là người tốt...”
Vốn dĩ Bạch Tô không quan tâm lắm về vụ việc này, nhưng lại có chút khó chịu khi nghe Mộ Tình tung tin đồn thất thiệt về cô với người khác.
Bạch Tô kìm nén sự tức giận và bực mình trong lòng, không ngừng tự nhủ rằng cô ở đây là để làm việc, không phải để quan tâm đến Mộ Tình.
Khi bên trong không còn bàn luận gì nữa, Bạch Tô thu dọn quần áo một chút, chuẩn bị đi lấy cho mình một ly nước.
Cô vừa đi đến góc đường thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Bạch Tô quay lại và thấy một đồng nghiệp khác trong công ty.

Cô ta và Bạch Tô không có giao thiệp trong công việc, cho nên trên cơ bản hai người có thể biết tên nhau, nhưng lại rất ít nói chuyện.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn cô ta.
Bạch Tô thấy cô ta đi thẳng tới chỗ cô, Bạch Tô còn chưa nói gì, cô ta liền giơ tay tát cô một cái, trên mặt Bạch Tô lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ tươi.
Bạch Tô hoàn toàn bị người phụ nữ này làm cho choáng váng.
Cô chưa bao giờ chọc tức người đồng nghiệp này, tại sao tự dưng lại tát cô?!
Suy cho cùng, Bạch Tô không phải là một người có thể tùy ý bắt nạt! Cô đã sẵn sàng để trả cú tát này lại ngay lập tức!
Kết quả là...!cô đang định quay lại và chất vấn người này nhưng các đồng nghiệp xung quanh bắt đầu đến, nhanh chóng kéo hai người ra.
Bạch Tô chắc chắn không thể nhịn nổi việc một cái tát vào mặt mà không hiểu nguyên nhân.
Các đồng nghiệp xung quanh thuyết phục Bạch Tô bình tĩnh lại.
Bọn họ giải thích với Bạch Tô: “Do bồ nhí giở trò, người phụ nữ này mới bị chồng ly hôn, tinh thần bị kích thích.”
“Vậy chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Không phải tôi dụ dỗ chồng cô ta.”
Bạch Tô vẫn còn nóng nảy, hùng hổ hỏi.
“Cô ta ghét nhất là kẻ thứ ba.

Lúc nãy cô ta đọc tin tức về cô và anh Phong lúc sáng liền coi nhầm cô là kẻ thứ ba.” Đồng nghiệp khác lập tức giải thích.
Bạch Tô lại không nói nên lời.
Cô đã bị người khác chụp lén một cách bất ngờ, bị người ta bôi đen mà không thể giải thích được, bây giờ lại vô cớ hứng một cái tát.
Mặc dù người phụ nữ này đang bị kéo đi, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha.
“Cô là trà xanh, trà xanh chiêu trò, dụ dỗ đàn ông? Chỉ dựa vào nhan sắc của cô, không biết bột đắp mặt giá bao nhiêu một cân sao?”
Người phụ nữ vô cùng tức giận và chửi bới Bạch Tô.
Bạch Tô không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng cô không thể tỏ ra yếu đuối khi nghe cô ta chửi rủa như thế này.
“Tôi không biết bột đắp mặt bao nhiêu một cân, tôi chỉ biết rằng bột đắp mặt của cô chắc là hai mươi lăm ngàn một hộp mới đúng?” Bạch Tô sắc bén chỉ ra.

Người phụ nữ này càng thêm tức giận, muốn xông vào đánh Bạch Tô một lần nữa.
Bạch Tô tiếp tục nói: “Chắc không dễ dàng nhỉ.

Số tiền tiết kiệm được của chồng cô lại là để mua mỹ phẩm cho người phụ nữ khác, thật vất vả cho cô”.
Bạch Tô dứt khoát nói.
Lời nói của Bạch Tô khiến cô ta phát cáu, cô ta tức giận đến mức gầm gừ mắng: “Bạch Tô, tôi nhất định xé nát cái miệng kẻ thứ ba của cô!”
Bạch Tô nhíu mày, người phụ nữ này điên rồi, cô không muốn quan tâm người phụ nữ này nữa.
Bạch Tô chỉnh đốn quần áo, chuẩn bị rời đi.
Không phải Bạch Tô không quan tâm đến người phụ nữ này, nhưng khi nhìn thấy chồng của người phụ nữ này lừa dối cô ta, cô đột nhiên nghĩ đến tâm tình của mình lúc Phó Vân Tiêu ngoại tình, cô lại không nhịn được cảm thấy thương cảm cho người phụ nữ này.
Bạch Tô vừa định đi ra ngoài, cô ta lại nắm lấy ống tay áo Bạch Tô.
“Cô thật vô liêm sỉ, dụ dỗ người khác, phá vỡ hạnh phúc, cô sẽ bị quả báo.”
Cô ta nghiến răng nhìn Bạch Tô, gằn từng chữ.
Bạch Tô dừng lại, chút thương cảm dành cho cô ta đã biến mất ngay lập tức.
Bạch Tô nhìn cô ta chằm chằm và nói từng chữ: "Những lời trên Internet không liên quan gì đến tôi.

Xin hãy cẩn thận với lời nói của cô.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi