BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



“Bởi vì chồng có tiền.”
Bạch Tô nở một nụ cười ngọt ngào với Phó Vân Tiêu, động tác của tay không hề dừng lại, bắt đầu lau khô tóc cho Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, lúc cô nói câu này, tuy là cũng cười nhưng so với cảm giác vui tươi khi nhắc đến y học lại không hề giống nhau.

Trước đây, Phó Vân Tiêu luôn thấy câu nói này của cô rất buồn cười.

Cho nên, trước nay anh cũng chưa từng hỏi sâu thêm rằng tại sao vì anh có tiền liền muốn gả cho anh.

Lần này, sau khi Bạch Tô giúp Phó Vân Tiêu lau khô tóc xong, anh lại mở miệng hỏi cô một câu: “Tại sao vì anh có tiền liền muốn gả cho anh? Em cần nhiều tiền sao?”
“Vâng, có ai lại không thích tiền chứ.”
Bạch Tô nở một nụ cười, nói với Phó Vân Tiêu câu này, sau đó xoay người bước vào phòng tắm, giặt sạch khăn rồi sấy khô chúng.

Phó Vân Tiêu cũng theo vào cùng, kéo Bạch Tô vào trong lòng: “Nói anh nghe một chút đi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại cần tiền?”
Bạch Tô đơ ra, những tia sáng trong mắt cô liền lập tức vụt tắt, lúc cô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, nét mặt rõ ràng có chút không tự nhiên.

Cô do dự một chút, rồi mới nở nụ cười một lần nữa, nói với Phó Vân Tiêu: “Chồng à, chưa nói đã bị lộ rồi, đều là quá khứ rồi.

Cảm ơn chồng đã xuất hiện trong cuộc đời của em, cho em một cơ hội mới.”
“Vậy chúng ta đừng ly hôn nữa, tiếp tục hợp đồng đi.”
Phó Vân Tiêu đột nhiên buông Bạch Tô ra, nghiêm túc nhìn cô ở trước mặt.

Bạch Tô bị đôi mắt sâu thẳm như vực nước của Phó Vân Tiêu làm cho có chút sợ sệt, cô do dự một chút mới nói: “Chồng à, không cần tiếp tục hợp đồng đâu.”

“Tại sao?”
Phó Vân Tiêu hỏi tiếp, anh càng kéo Bạch Tô lại gần hơn, Bạch Tô nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Vân Tiêu ánh lên hình ảnh của mình, liền để cho Phó Vân Tiêu tựa đầu vào cổ mình.

Thậm chí luôn cảm thấy rằng bản thân mình có chút tham lam khi hưởng thụ tất cả mọi thứ mà Phó Vân Tiêu trao cho cô, bao gồm cả… cuộc hôn nhân gần như viên mãn.

Nhưng cô rất rõ, giữa cô và Phó Vân Tiêu không hề có tình yêu.

Người đàn ông trước mặt sở hữu khả năng tự kiềm chế rất tốt, lúc đầu khi kí bản hợp đồng đã nói với Bạch Tô, giữa họ không được phép nảy sinh tình cảm.

Thậm chí, Bạch Tô đã hỏi qua Phó Vân Tiêu mấy lần, chỉ hỏi đùa anh nhưng anh cũng chưa từng nói là có tình cảm với cô.

Cô có thể cảm nhận được, Phó Vân Tiêu đối với cô và Mộ Vãn Vãn có chút khác biệt.

“Bởi vì chồng muốn lấy cô Vãn Vãn, nên em phải nhường lại vị trí này cho cô ấy.”
Bạch Tô thản nhiên nói.

Vì Phó Vân Tiêu ở rất gần cô, nên khi hơi thở anh phả vào mặt cô, cô liền có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

Hóa ra là uống rượu… Chả trách sao hôm nay anh không giống như thường ngày, hóa ra là do men rượu khiến cho anh có những nhận thức sai.

Phó Vân Tiêu nhận ra rằng bản thân hôm nay không thể hỏi quá nhiều, anh không có đủ lý trí.

Anh ngay lập tức đứng lên, buông cơ thể Bạch Tô ra, sau đó cười một cái, từ từ đi lên phòng ngủ ở trên tầng nói vọng lại: “Ngày mai, anh sẽ bảo luật sư mang đơn ly hôn tới, chúng ta sớm ly hôn để em có thể rời đi.

Ngoài ra, căn nhà này tặng cho em.”
Bạch Tô nhìn theo bóng lưng Phó Vân Tiêu, ngay lập tức đơ ra tại chỗ.

Cô thở một hơi thật dài, cô cứ nghĩ rằng nếu như một ngày nào đó cô lại được tự do, cô chắc chắc sẽ cảm thấy rất vui.

Nhưng bây giờ lại không hề có cái cảm giác như trút được gánh nặng đó.

Mặc dù căn nhà này của Phó Vân Tiêu trị giá đến mấy chục tỷ, có thể giúp cô trả được viện phí cho mẹ.

Thậm chí cuộc sống sau này của họ cũng không phải lo cơm áo gạo tiền nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có chút chua xót.

Cô không lên tầng, cô thực sự không biết Phó Vân Tiêu đang làm gì ở trên đó.

Cô ngồi xuống ghế sofa, không bật tivi nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nó, cứ nhìn như vậy suốt nửa tiếng đồng hồ.

Thực ra việc này rất dễ hiểu, Mộ Vãn Vãn trở về rồi, Phó Vân Tiêu tự nhiên sẽ muốn để cô rời đi.

Rất lâu sau, cô thu lại cảm xúc, gửi cho Vương Tiểu Đồng một tin nhắn: Mau mau chúc mừng tớ đi! Ngày mai tớ lấy lại được tự do rồi!

Vương Tiểu Đồng ngay lập tức gửi lại cho cô ba dấu chấm than.

Kèm theo một câu, cậu sắp ly hôn?
Bạch Tô không trả lời lại, cô nhìn mấy chữ này, mù quáng gật đầu một hồi lâu.

Nhưng Bạch Tô đột nhiên lại không muốn kể cho Vương Tiểu Đồng nghe cuộc nói chuyện vừa nãy giữa cô và Phó Vân Tiêu, cũng đột nhiên không muốn nhắc đến việc ly hôn.

Tại sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy chứ?
Ngày hôm sau, lúc chuông báo thức của Bạch Tô reo lên, cô hoang mang ngồi dậy mới phát hiện bản thân bất giác mà ngủ quên luôn trên ghế sofa.

Nhưng trên người cô đang đắp một chiếc chăn, có lẽ là do Phó Vân Tiêu đắp giúp cô.

Cô vội vàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô không muốn mới hôm đầu tiên đã đi làm muộn.

Vệ sinh cá nhân xong, cô vội cầm lấy một cái bánh mỳ chuẩn bị đi ra cửa, thì lúc này cô mới phát hiện trên bàn ăn đã để sẵn một bản hợp đồng, trên đó đề một dòng chữ rất to: Đơn ly hôn.
Bạch Tô nhìn mấy chữ này, liền ngơ ra một lúc.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Phó Vân Tiêu thật là cao.

Cô đưa tay cầm lấy bản đơn ly hôn đút vào trong túi sách của mình, sau đó vội vàng ra ngoài đi đến chỗ tàu điện ngầm, nhanh chóng đến bệnh viện làm việc.

Đáng tiếc…vẫn bị muộn.

Biệt thự của Phó Vân Tiêu cách bệnh viện này rất xa, thực sự không thuận tiện.

Hơn nữa chen chúc trên tàu điện ngầm thật không thoải mái chút nào, cô ngồi xe của Phó Vân Tiêu đã quen rồi…
Ngày đầu tiên không có nhiệm vụ gì hết, cô cũng cảm thấy rất vui.

Sau khi tan làm, Bạch Tô bắt xe buýt đi về nhưng nhìn trời thấy vẫn còn sớm, cô liền quyết định xuống xe, đổi sang chuyến khác.


Cô muốn đến một cửa hàng xe cũ để mua cho mình một chiếc Polo cũ.

Gần tối, sau khi Phó Vân Tiêu tan làm, vừa bước ra khỏi phòng làm việc, liền nhìn thấy Mộ Vãn Vãn đang ngồi ngoài cửa đợi anh.

Nhìn thấy Phó Vân Tiêu đi ra, cô ta lập tức đứng dậy, vui vẻ bước đến trước mặt anh: “Vân Tiêu, anh có muốn cùng đi ăn tối không?”
Phó Vân Tiêu liếc nhìn thời gian: “Anh phải về nhà.”
Anh nói xong câu này, còn giải thích thêm một câu: “Sáng nay vừa đưa bản đơn ly hôn cho Bạch Tô, anh muốn về xem tình hình thế nào.”
Mộ Vãn Vãn vốn định ngăn cản nhưng nghe xong câu này, đột nhiên cũng không có lí do để ngăn cản nữa.

Chỉ có thể cười một cái cho hợp tình hợp lí, rồi nói nhỏ với Phó Vân Tiêu: “Tiêu, em áy náy quá, em cảm thấy em đang làm tổn thương người khác, liệu cô Bạch có buồn không?”
Phó Vân Tiêu cau mày…biểu hiện của Bạch Tô không thể coi là buồn được.

Nhưng Phó Vân Tiêu không nói gì, chỉ đưa tay vỗ vai Mộ Vãn Vãn để cô ta yên tâm.

Phó Vân Tiêu đi thẳng xuống hầm để xe, lấy xe rồi nhanh chóng lái xe về biệt thự.

Nhưng khi vừa tiến vào sân, nhìn vào bãi đỗ xe anh liền không kìm được mà cau mày lại.

Ferrari, Lamborghini, Konica, Rolls Royce, Bugati, Aston Martin, Business Mercedes-Benz...!xếp thành hàng ngay ngắn, phía cuối của dãy xe sang trọng là một chiếc xe nhỏ màu vàng, nhãn hiệu ở phía trên cũng rất rõ ràng, Polo.
Phó Vân Tiêu cau mày.

Đây là chiếc xe chở rau của người giúp việc mà Bạch Tô mới tìm được mang đến sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi