BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao Phó Vân Tiêu mở mắt đưa tay sờ sờ bên cạnh thấy trống rỗng không có ai.
Trong nháy mắt anh bỗng tỉnh táo hẳn.
Phó Vân Tiêu ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã quá giờ đi làm.

Anh đứng lên nhanh chóng đi đến phòng thay đồ đổi chiếc áo khác, lúc này anh mới phát hiện quần áo thiếu mất một nửa.

Quần áo Bạch Tô hay mặc thường ngày đều mang đi hết rồi, còn những bộ anh mới mua cho cô chưa tháo mác vẫn còn ở đây.

Anh nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, từ trên bàn trà phòng khách lấy ra một tập tài liệu.
Đơn ly hôn.
Là hôm qua anh đưa cho Bạch Tô, có vẻ như vẫn chưa đụng tới nhưng chỗ kí tên đã thấy tên của cô.
Chữ viết đẹp đẽ của Bạch Tô, từ nét bút có thể thấy một vết đứt cũng không có, không giống như trong lúc kí tên có chút không nỡ và do dự.

Phó Vân Tiêu nhìn đơn ly hôn, trong lòng bỗng xuất hiện một chút khó chịu.
Anh buồn rầu bước vào trong nhà tắm, dội mình dưới vòi nước lạnh rồi mới bước ra cầm đơn ly hôn lên.

Lúc này mới thấy cuối đơn ly hôn còn có một mảnh giấy nhỏ: “Em không cần biệt thự đâu chồng ạ, sau này em phải học cách tự thân vận động rồi, cảm ơn chồng, yêu chồng.”

Ký tên: Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu nhìn thấy mấy chữ này, cảm giác phiền muộn vừa cuốn trôi bỗng lần nữa kéo đến.

Cái cô Bạch Tô này...ngay cả lúc đi cũng tự nhiên mà đi như vậy sao?
Thật sự một chút tình cảm với mình cũng không có ư?
Phó Vân Tiêu không muốn tiếp tục nhìn mấy cái này nữa nên tùy ý nhét đơn ly hôn vào trong cái ngăn kéo cách xa mình nhất, không kịp mặc áo xong liền rời khỏi nhà.

Không thể tiếp tục ở đây thêm một phút nào nữa, hơi thở của Bạch Tô quá nồng đậm.
Tối hôm qua Mộ Vãn Vãn gọi điện cho Phó Vân Tiêu không biết bao nhiêu lần, nói chung là rất nhiều.

Nhưng cô vẫn cứ đợi đến khi trời sáng, Phó Vân Tiêu không hề nghe điện thoại nên cô đi đến công ty của anh.
Đợi mãi, từ xa đã thấy Phó Vân Tiêu ở trong thang máy, với vẻ lạnh lùng đi về phía phòng làm việc.
Mộ Vãn Vãn vội vàng sửa sang lại nhan sắc rồi nhanh chóng lên chào đón: “Vân Tiêu, anh đến rồi à.”
Phó Vân Tiêu nhìn thấy Mộ Vãn Vãn mới hơi dừng chân lại nhìn cô gật đầu một cái.

Kiếm Hiệp Hay
“Hôm qua em gọi điện cho anh rất nhiều lần.”
Mộ Vãn Vãn cắn môi dưới, vẻ mặt có chút do dự.

Nhưng chỉ nói được nửa câu, thực chất cũng đã ám chỉ rõ ý của cô.
Nghĩa là đang hỏi Phó Vân Tiêu có nhìn thấy cô gọi điện đến không, sau khi nhìn thấy tại sao bây giờ vẫn không trả lời điện thoại của cô, cô rất lo lắng cho anh.
Kết quả Phó Vân Tiêu chỉ lạnh lùng cầm điện thoại lên điều chỉnh lại âm lượng nói: “Quên không gọi lại cho em.”
“Lâm Đạt, thông báo họp hội đồng cấp cao, bàn một chút về kế hoạch nửa năm sau.”
Dường như vừa trả lời Mộ Vãn Vãn xong Phó Vân Tiêu liền ra lệnh cho thư kí bên cạnh.

Lâm Đạt cũng là người lâu năm đi theo Phó Vân Tiêu, thời gian không hề kém Bạch Tô, chỉ là trước đây vẫn là do Bạch Tô làm.
Nhưng cô từ trước đến nay không nhìn Phó Vân Tiêu, có chút dọa người.
Cô nhanh chóng đi sắp xếp.
Năm phút sau, tất cả các lãnh đạo đều đã tập hợp ở trong phòng họp đợi Phó Vân Tiêu đến.
Phó Vân Tiêu bước vào, ngồi vào vị trí chủ chốt, trên người anh phát ra hơi thở dọa các nhân viên đều nhìn anh chằm chằm, một câu cũng không dám nói.
Phó Vân Tiêu lại giống như không chú ý đến bản thân có điều gì không thỏa mãn, trực tiếp gọi: “Giám đốc marketing báo cáo trước đi.”

Bộ phận khảo sát thị trường nghe thấy mình bị gọi, yếu ớt đứng dậy báo cáo với Phó Vân Tiêu: “Nửa cuối năm nay thị trường chủ yếu vẫn là tập trung đầu tư vào truyền thông và khoa học kĩ thuật, truyền thông là xu thế hiện nay.

Mạng lưới kinh tế với lực lượng ở thời đại mới là không thể coi thường, mà phải đi cùng với khoa học kĩ thuật, cùng với chính sách khuyến khích để ngày càng phải chú trọng vào khoa học kĩ thuật.

Cùng phát triển là một trong những việc quan trọng.”
“Đây là sự sắp xếp tiếp theo của chúng tôi.”
Giám đốc marketing hắng giọng, đem số liệu chiếu lên trên màn hình.
Nhưng Phó Vân Tiêu chỉ nhấc mí mắt lên xem một cái rồi nói: “Làm lại, cái số liệu này không đủ rõ ràng, bao gồm cả phương thức đầu tư nói quá chung chung.”
Nói xong Phó Vân Tiêu tiếp tục gọi: “Giám đốc điều hành.”
“Vâng, Tổng giám đốc Phó.”
Giám đốc điều hành đứng dậy cung kính cúi chào mới nói: “Năm ngoái bộ phận điều hành chủ yếu làm mấy vấn đề này.”
Nói xong giám đốc điều hành bắt đầu nói những số liệu trên màn hình.
Nhưng Phó Vân Tiêu từ đầu đến cuối không hề nhìn lên màn hình mà chỉ nghe, vẻ mặt không có nửa điểm buông lỏng.
Họp suốt nửa tiếng đồng hồ dọa cho tất cả quản lý cấp cao chỉ có thể tạm thời thêm nội dung, từng người một giống như đối mặt với nguy hiểm.
Lâm Đạt ở bên cạnh ghi chép giúp mọi người rót nước, bây giờ thì trực tiếp có một vài tình hình không rõ ràng.
Trước đây! Khi cô đi theo thư ký Bạch chưa từng nhìn thấy Tổng giám đốc Phó tức giận như này.
Lẽ nào là...trước đây giám đốc Phó cũng nổi nóng, chỉ là trước khi nổi giận đã bị thư kí Bạch hạ hỏa rồi.

Không được!
Lâm Đạt sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như này bản thân sẽ gặp nguy mất, tốt hơn là vẫn nên chuẩn bị thật tốt, bản thân mới lên vị trí thủ lĩnh thư kí, không thể để mới ngồi vào mấy ngày đã không giữ nổi được.
Cô bị dọa đến mức nhân lúc mọi người không chú ý liền mượn cớ rót nước để chuồn ra ngoài, liền gửi một đoạn tin nhắn cho Bạch Tô.
Tổng giám đốc Phó hôm nay có vẻ rất tức giận nên làm gì đây?
Bạch Tô vừa mới tiễn một bệnh nhân, chuẩn bị nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.


Cô cúi xuống liền nhìn thấy tin nhắn của Lâm Đạt.
Phó Vân Tiêu hôm nay tâm trạng không được tốt.
“Ở trên bàn làm việc của chị có một cái lon màu xanh, bên trong có bạch trà, pha cho Tổng giám đốc Phó một ly bạch trà.”
Lâm Đạt hoàn toàn không hiểu cách làm của Bạch Tô, nhanh chóng gửi tin nhắn hỏi: “Đây là nguyên lý gì vậy? Bạch trà hạ hỏa?”
Kết quả là Bạch Tô chỉ trả lời một câu: “Chị có bệnh nhân, nói chuyện sau.”
Lâm Đạt nhìn câu hỏi không có kết quá này, lại nhìn vào phòng họp, bỏ đi...quan tâm đến nguyên lý của anh làm gì, trước tiên đi pha trà đã.
Lâm Đạt lại lần nữa cầm lấy ly nước, sau đó lần lượt pha bạch trà mang vào phòng họp, đặt một ly trà trước mặt Phó Vân Tiêu.
Còn lại mấy ly đưa cho các quản lý cấp cao, cô yếu ớt ngồi vào vị trí của mình, cẩn thận quan sát phản ứng của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cau mày, sau khi nghe giám đốc điều hành báo cáo xong tất cả các số liệu, nháy lông mày hỏi: “Chỉ có như này? Anh có động não nghĩ về những vấn đề này không?”
Giám đốc điều hành liền cứng họng không nói được gì.
Phó Vân Tiêu không hề chú ý đến cái ly đã bị đổi, trực tiếp nhấc ly nước lên uống một ngụm.
Anh biết Lâm Đạt thích pha cho anh cà phê.
Thực ra anh không quá kén chọn mà vẫn uống những thứ này, chỉ cần có tác dụng tỉnh táo tinh thần là được.
Nhưng khi mùi vị thoang thoảng này truyền tới Phó Vân Tiêu vẫn không khỏi ngây người.
Anh cúi đầu xuống nhìn thấy bên trong ly nước một cọng lá trà xanh xanh đang lơ lửng, hương vị rất thơm, chân mày nhíu chặt lúc này cũng đã giãn ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi