Nghiêm Đình đã biết tin “Phó Vân Tiêu” trở về.
Thư ký và Nghiêm Đình đi dạo loanh quanh trên phố.
Nghiêm Đình mượn cớ đi dạo để gài bẫy thư ký của Bạch Tô.
“Bình thường tổng giám đốc Phó của các cô thích đi bộ chỗ nào?” Nghiêm Đình cười hỏi.
“Tổng giám đốc Phó thường làm việc ở công ty, không thích đi bộ.” Thư ký mỉm cười đáp.
“Vậy sao hôm nay tôi lại không gặp anh ta ở công ty?” Nghiêm Đình hứng thú hỏi tiếp.
“Hôm nay tổng giám đốc Phó có việc phải ra ngoài, tôi không rõ lắm.” Thư ký trả lời khách sáo.
“Ờ…” Nghiêm Đình trầm tư gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy thì anh ta có sở thích gì?”
“Xin lỗi anh Nghiêm.
Sở thích của tổng giám đốc Phó thuộc về đời tư của anh ấy, tôi không rõ lắm.” Thư ký vẫn trả lời lễ phép.
Ngay khi Nghiêm Đình đang gài bẫy thư ký, tìm hiểu tin tức của Phó Vân Tiêu thì bỗng thấy bóng dáng ở cách đó không xa, ánh mắt sáng lên.
Thư ký cũng thấy “Phó Vân Tiêu”, vốn định lại gần chào hỏi thì bị Nghiêm Đình kéo lại, đưa cho cô ấy 100 tệ rồi đuổi đi: “Chúng ta mới đi ngang qua một siêu thị, cô vào đó mua gói thuốc lá cho tôi.”
Thư ký không hiểu ra sao, nhưng nếu Bạch Tô đã kêu mình dẫn Nghiêm Đình đi lung tung thì mình cũng không thể không nghe lời.
Thư ký đành phải bất đắc dĩ nhận tiền của Nghiêm Đình, nhanh chóng vào siêu thị.
Nghiêm Đình không rảnh quan tâm tới thư ký, đi đâu cũng không quan trọng.
Anh ta nhìn chằm chằm “Phó Vân Tiêu”.
Lúc này, bên cạnh “Phó Vân Tiêu” còn có một người phụ nữ mặc áo đen quần da, trông có vẻ thần bí, không biết đang nói gì.
Nghiêm Đình không thể lại gần, chỉ có thể mau chóng lấy di động ra, chụp lén một bức ảnh của họ.
Họ còn nói thêm mấy câu nữa, sau đó nhanh chóng tách ra.
Người phụ nữ kia là ai? Thoạt nhìn hai người có vẻ rất thần bí, vẻ mặt lúc nói chuyện không hề giống như bạn học hay là bạn bè lâu ngày gặp lại gì đó.
Rất rõ ràng “Phó Vân Tiêu” với người phụ nữ kia có vấn đề!
Nghiêm Đình càng nhìn càng muốn xem thật kỹ.
Đúng lúc này, thư ký cũng cầm thuốc lá đi ra, đưa cả tiền thối cho Nghiêm Đình.
“Không cần, cô hút đi.” Nghiêm Đình khoát tay, bỗng nhiên ánh mắt xoay tròn, trong lòng hơi sung sướng.
“Anh muốn đi đâu nữa?” Thư ký cũng không biết Nghiêm Đình đang vui vì chuyện gì, cẩn thận hỏi một câu, không ngờ Nghiêm Đình lại khoát tay nói: “Không đi dạo nữa, về công ty.”
Thư ký bất đắc dĩ: “Vậy thì để tôi báo cáo với tổng giám đốc Bạch một tiếng.”
Nghiêm Đình đã đi về phía trước.
Thư ký nhanh chóng đuổi theo, đồng thời thương lượng với Nghiêm Đình.
Nhưng Nghiêm Đình cũng đã nhanh chân trở về công ty của Bạch Tô, vừa lên lầu vừa nhìn thư ký: “Không cần, cô đừng báo cáo với Bạch Tô, tôi tự lên là được.”
Thư ký hơi khó xử.
Nghiêm Đình lại lên thẳng tầng hai, xông vào văn phòng của Bạch Tô, thậm chí quên gõ cửa phòng.
Bạch Tô đang cúi đầu làm việc, thấy Nghiêm Đình đi vào, cô khẽ cau mày.
“Thu hoạch lớn!” Nghiêm Đình xem nhẹ vẻ mặt của Bạch Tô, kéo chiếc ghế ngồi xuống đối diện với cô, đồng thời đưa cho cô một chiếc điện thoại
“Phó Vân Tiêu có người khác, tôi thấy anh ta với một người phụ nữ khác hú hí trên đường.” Nghiêm Đình đắc ý nói.
Bạch Tô tùy ý nhìn lướt qua di động, lại trả cho anh ta: “Tôi không có hứng thú.”
“Ê! Tôi gửi bức ảnh này cho cô, cô điều tra xem người phụ nữ này là ai! Chắc chắn họ có vấn đề!” Nghiêm Đình nói tiếp, không cam lòng nhìn Bạch Tô.
Bạch Tô đang cúi đầu ký tên bỗng dừng lại: “Nếu anh không còn chuyện gì khác thì có thể ra ngoài.
Tôi rất bận, không rảnh nghe anh sưu tầm tin đồn, càng không lãng phí thời gian vào chuyện vô ích như thế.”
Bạch Tô hơi do dự, nhưng cô vẫn cúi đầu làm việc nên Nghiêm Đình không thấy vẻ mặt của cô.
Vừa rồi cô chỉ nhìn lướt qua, bức ảnh không có vấn đề gì, nhưng vẻ mặt của hai người kia lại không bình thường.
Thấy Bạch Tô thật sự không có hứng thú, Nghiêm Đình bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: “Được rồi, nếu cô không điều tra thì tôi sẽ tự làm.”
Nói xong, Nghiêm Đình lại nhìn lướt qua Bạch Tô, lúc này mới đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Sau khi Nghiêm Đình rời đi, Bạch Tô cúi đầu nhìn bức ảnh Phó Vân Tiêu và một người phụ nữ khác mà Nghiêm Đình gửi cho mình, sau đó ấn nút home, úp điện thoại xuống mặt bàn, tiếp tục làm việc.
Không ngờ, sáng sớm hôm sau, Bạch Tô đang làm việc trong văn phòng thì Nghiêm Đình bỗng xông vào.
Anh ta đi rất vội vàng, trực tiếp ném một chồng tư liệu trước mặt Bạch Tô, sau đó lại cầm ly nước của Bạch Tô uống ực ực.
Bạch Tô càng nhíu mày.
“Trước khi vào phòng, anh có thể học cách gõ cửa trước được không?” Bạch Tô có vẻ rất tức giận, giọng nói bất mãn.
“Tôi có tin quan trọng muốn nói với cô.” Nghiêm Đình vừa thở vừa nói, đẩy chồng tư liệu đến trước mặt Bạch Tô: “Cô xem trước đi.”
Bạch Tô lật mấy trang, phát hiện đều là tư liệu của Phó Vân Tiêu với một người phụ nữ khác, cô đứng dậy ném nó vào thùng rác.
Nghiêm Đình ngây người nhìn Bạch Tô, sau đó lại lấy một tờ giấy đặt trước mặt cô.
Bạch Tô muốn ném tờ giấy vào thùng rác, nhưng Nghiêm Đình vẫn đè tay lên nó.
Cô dùng sức kéo một chút, không thể kéo được.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đình, thấy anh ta đang nghiêm túc nhìn cô.
“Đây là thành quả lao động mà tôi sắp xếp lại cả đêm, tôi hy vọng cô có thể tôn trọng nó.” Nghiêm Đình nghiêm túc nói.
“Anh dùng cả đêm sưu tầm tin tức của một người không liên quan với anh là có mưu đồ gì?” Bạch Tô đối chọi gay gắt, dần dần buông tư liệu ra.
Thực tế cho dù không đọc nội dung thì Bạch Tô cũng có thể đoán được Nghiêm Đình muốn nói gì.
Nhưng Bạch Tô không muốn tiếp lời.
Nghiêm Đình nghiêm túc nhìn Bạch Tô, không có ý định muốn dừng tay, nói một câu..