BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Caesar chờ một hồi mà không thấy Bạch Tô trả lời, bèn nói: “Nếu cô không muốn nói thì có thể không cần nói.”
Bạch Tô lắc đầu: “Anh ấy đuổi theo một người tên là Lâm Lập, không cẩn thận rơi xuống vực.”
Đúng lúc này, Caesar đã lái xe đến cổng nhà.

Bạch Tô xuống xe, lễ phép nói với Caesar: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Đừng khách sáo.” Caesar cũng trả lời lễ phép.

Anh không xuống xe mà nhìn Bạch Tô đi vào sân.

Không hiểu sao anh lại ngồi nhìn bóng lưng Bạch Tô thật lâu.

Lúc gặp Bạch Tô, trong lòng anh cứ có cảm giác kỳ lạ, người phụ nữ này rất quen thuộc, thậm chí khi thấy cô cô đơn, anh sẽ đau lòng.

Caesar chợt xúc động mở cửa xe, nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng đến trước cổng nhà Bạch Tô, anh bỗng dừng lại, không tiếp tục bước đi.
Sau khi ý thức được điều này, Caesar chần chờ một chút rồi xoay người trở lại trong xe.


Anh rất hiếm khi có cảm giác này, không hiểu sao lại tốn công sức làm chuyện như vậy với một người phụ nữ.
Caesar về nhà đã khuya.

Anh mở cửa vào nhà, phát hiện An Kỳ cùng một người phụ nữ xa lạ đang làm móng tay trong phòng khách.

Người phụ nữ đó chính là Mộ Vãn Vãn.

Caesar chỉ nhìn thoáng qua, treo áo khoác rồi muốn vào thư phòng.
“Bạn trai của cô à?” Mộ Vãn Vãn nhìn Caesar, tò mò hỏi An Kỳ.
An Kỳ tiếp tục làm móng, thờ ơ nói: “Đúng vậy.”
Mộ Vãn Vãn rất nghi hoặc, bởi vì cô ta cảm thấy Caesar cho mình cảm giác rất quen thuộc, nhưng không rõ đã gặp ở đâu.
“Bạn trai của cô… tên là gì?” Mộ Vãn Vãn ngừng động tác, tiếp tục hỏi An Kỳ.
“Bạn trai tôi tên là Caesar.” An Kỳ vẫn làm móng tay, không để ý lời nói của Mộ Vãn Vãn.
“Trước kia anh ấy là người thành phố A à?”
Mộ Vãn Vãn vừa hỏi xong thì An Kỳ dừng tay, cảnh giác nhìn cô ta, bất mãn nói: “Mộc Mộc, chị cứ hỏi bạn trai tôi làm gì vậy?”
Thấy An Kỳ nổi giận, Mộ Vãn Vãn vội vàng giải thích: “Không có gì, em đừng nghĩ nhiều.

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thấy cô rất xinh đẹp, khi đó tôi đã nghĩ người đàn ông như thế nào mới xứng đáng với dung nhan của cô.” Mộ Vãn Vãn lập tức khen ngợi An Kỳ, sau đó bổ sung thêm: “Vừa rồi thấy bạn trai em, vừa đẹp trai vừa có năng lực, tôi thấy ánh mắt của em thật tốt, hai người rất xứng đôi, cho nên mới không nhịn được tò mò hỏi mấy câu.”
Lần đầu tiên nghe có người khen mình xứng đôi với Caesar, An Kỳ lập tức vui vẻ, không còn đa nghi nữa.
“Caesar không phải là người thành phố A.

Anh ấy cũng sống ở nước ngoài lâu năm như tôi.” An Kỳ vươn tay ra, chờ thợ làm móng tiếp tục làm cho mình, vui vẻ đáp.
“Còn chị Mộc Mộc? Chị đã có bạn trai chưa?” An Kỳ hỏi lại.
“Tôi… không có.” Mộ Vãn Vãn tiếp tục thở dài, vẻ mặt buồn bã bịa chuyện: “Trước kia tôi từng liên hôn thương nghiệp một thời gian.”
Thấy gợi ra chuyện thương tâm của Mộ Vãn Vãn, An Kỳ nhanh chóng ngừng lại.

Hai người tiếp tục làm móng.
“Tôi hâm mộ cô quá, An Kỳ, chắc cô với bạn trai yêu nhau lắm nhỉ?” Mộ Vãn Vãn giả vờ hâm mộ, vẫn muốn thám thính tin tức của người đàn ông này.
“Vâng… Chúng tôi sắp đính hôn rồi.” An Kỳ hơi khoe khoang.


An Kỳ vốn không có nhiều bạn bè, bây giờ Mộc Mộc hỏi, cô ta đương nhiên phải nói ra.
“Thực ra tôi muốn chúc mừng cô.

Hôn nhân rất quan trọng với phụ nữ, thấy hai người thì tôi biết chắc chắn sẽ hạnh phúc.” Mộ Vãn Vãn giả vờ chúc mừng.
“Cảm ơn chị.”
“Đúng rồi, tôi có thể hỏi cô với bạn trai quen nhau như thế nào không? Tôi cũng muốn học tập.” Mộ Vãn Vãn lại ra vẻ tò mò, thấy An Kỳ thả lỏng cảnh giác, cô ta lập tức tiến lên hỏi.
“Tôi với anh ấy… là bạn cùng trường đại học.” An Kỳ chần chờ một hồi mới trả lời.
Mộ Vãn Vãn luôn thông minh, không ai am hiểu giả vờ giả vịt hơn cô ta.

Thấy An Kỳ chần chờ lúc trả lời, cô ta biết An Kỳ đang nói dối.

Điều này khiến Mộ Vãn Vãn rất khó hiểu.

Cô ta cảm thấy Caesar quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Theo lý mà nói, mặc dù cô ta không có trí nhớ tuyệt đỉnh, nhưng người như Caesar thì chắc chắn gặp một lần sẽ không quên được.

Đồng thời An Kỳ còn nói đối nên cô ta càng cảm thấy Caesar có vấn đề.

Mặc dù nghi hoặc, nhưng cô ta vẫn giả vờ hâm mộ nói: “Tốt quá, tình yêu từ sân trường đến váy cưới, thật sự hy vọng tôi cũng có được tình yêu hoàn hảo như cô.”
Nghe Mộ Vãn Vãn khen ngợi, An Kỳ càng vui vẻ.
Mộ Vãn Vãn về nhà vào lúc đêm đã khuya.


Sau khi tiễn Mộ Vãn Vãn, An Kỳ cúi đầu xem móng tay mới làm, hài lòng nở nụ cười.

Cả đêm Mộ Vãn Vãn luôn khen ngợi An Kỳ, hâm mộ An Kỳ và Caesar xứng đôi, tình cảm nồng nàn, An Kỳ rất vui vẻ, xoay người vào thư phòng.
“Caesar, anh thấy móng tay em mới làm đẹp không?” An Kỳ xòe tay ra đưa đến trước mặt Caesar khoe khoang.
“Ừ, không tồi.” Caesar ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
“Đúng vậy, Mộc Mộc cũng nói móng tay em đẹp, còn hâm mộ chúng ta nữa, cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.” An Kỳ vui vẻ nói.
“Mộc Mộc?” Caesar cau mày trầm tư.
“Đúng rồi, chính là chị gái cùng làm móng với em.” An Kỳ lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh Caesar.
“Em với cô ta quen nhau bằng cách nào?” Caesar đặt cuốn sách xuống.

Thực tế lúc mới vào nhà, Caesar không quan sát kỹ Mộ Vãn Vãn, nhưng nghe An Kỳ giới thiệu, anh vẫn cảm thấy là lạ, trực giác người phụ nữ này có mưu mô gì đó.
“Em với chị ấy… Quen nhau trong một bữa tiệc thương nghiệp.” An Kỳ chần chờ rồi nói dối.

Cô ta không muốn cho Caesar biết mình say rượu ở quán bar, sau đó dây dưa với đám côn đồ, đương nhiên càng không nói mình quen Mộ Vãn Vãn ở quán bar, sau đó Mộ Vãn Vãn còn nhờ cô ta thuê phòng khách sạn giúp mình.
Caesar ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Sao anh không nhớ em từng tham dự bữa tiệc thương nghiệp nào sau khi đến thành phố A?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi