Thảm đỏ được trải dài từ sảnh triển lãm ra tận đường chính, dàn nhân viên mặc đồng phục trắng đứng ở hai bên chào đón sự xuất hiện của các vị khách quý.
Phòng triển lãm được bố trí theo kế hoạch ban đầu, hàng ghế được in logo của tập đoàn AC và tư bản Vân Thượng, trên nóc nhà của phòng triển lãm được bao phủ bởi đèn led, kết hợp với ánh sáng tại sân khấu, khiến cho tất cả mọi người vừa bước vào phòng triển lãm đã bị choáng ngợp bởi sự trang trí tỉ mỉ này.
Caesar đậu xe, rồi cùng An Kỳ bước vào hội trường.
Anh hôm nay mặc một bộ vest đen, vốn dĩ anh đã là con cưng của trời, bây giờ trông càng đẹp trai, khí chất hơn.
An Kỳ mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, đứng bên cạnh Caesar, kiêu kỳ như một con thiên nga vừa trưởng thành, thu hút tầm mắt của mọi người.
“Bạch Tô đâu rồi?”
Ngay khi Caesar bước đến lối vào triển lãm, anh ta hơi quay đầu lại và hỏi nhân viên.
“Giám đốc Bạch đang ở trong phòng chiếu sáng, cùng kỹ sư ánh sáng kiểm tra hệ thống ánh sáng lần cuối.”
Caesar gật đầu, quay lại hỏi ý kiến của An Kỳ, sau đó đưa cô đến phòng ánh sáng.
Bạch Tô đang thu xếp công việc với kỹ sư ánh sáng, hoàn toàn không thấy Caesar đi đến.
“Ánh sáng nhất định phải phù hợp với không khí của hiện trường, đặc biệt là ánh sáng trên sân khấu và màn hình phải được kiểm soát tốt.”
Kỹ sư ánh sáng ra hiệu cho Bạch Tô, cô quay lại thì nhìn thấy Caesar và An Kỳ.
Bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ, cô đều bận phỏng vấn và thu xếp công việc, cũng không có thời gian thay quần áo, cho nên lúc này Bạch Tô vẫn đang mặc bộ đồ của ngày hôm qua.
Cô gật đầu cười với An Kỳ, coi như là chào hỏi.
An Kỳ cũng cười với Bạch Tô.
An Kỳ trước đây đã từng tham gia rất nhiều cuộc triển lãm, nhưng lần này cô vẫn còn bị kinh ngạc bởi cách trang trí bối cảnh từ lúc bước vào hội trường, lúc này lại thấy Bạch Tô vì làm việc, nên chưa kịp thay quần áo, cô hơi ngạc nhiên, hoài nghi của cô đối với Bạch Tô giảm đi một chút, tự nhiên mỉm cười với Bạch Tô.
“Cô vẫn luôn bận rộn thế này à?”
An Kỳ hỏi Bạch Tô.
Nghe vẻ có chút quan tâm.
Lúc này, Caesar cũng mở miệng hỏi: “Thế nào rồi? Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi chưa?”
Caesar hỏi về công việc.
“Ánh sáng và sân khấu đã được sắp xếp xong, bây giờ chỉ cần chờ đến thời gian là bắt đầu đúng giờ.”
“Trang trí của triển lãm rất chuyên nghiệp.
Đây là triển lãm đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Caesar nhìn cô, rồi khen ngợi.
“Hiệu quả này thực ra cũng nhờ vào trang phục của AC.
Công việc của các anh mới chính là điểm nhấn, trang trí bối cảnh chỉ là hỗ trợ thêm thôi.” Bạch Tô cười nhẹ, khiêm tốn nói.
“Thưa các vị khách quý, 5 phút nữa triển lãm sẽ bắt đầu đúng giờ, mời các vị hãy trở lại vị trí.”
Bọn họ vẫn đang nói chuyện trong phòng chiếu sáng, người dẫn chương trình đã đứng trên đài thông báo.
Caesar nhìn thời gian, sau đó rời khỏi hậu trường, dẫn An Kỳ trở lại hiện trường.
Đèn, người mẫu, quần áo tinh xảo.
Buổi trình diễn thời trang bắt đầu đúng giờ.
Các phóng viên lớn đã bật đèn flash để ghi lại khoảnh khắc này, vừa chụp ảnh vừa gửi ảnh về đài truyền hình theo thời gian thực, chạy đua với thời gian, muốn trở thành phóng viên đầu tiên đưa tin cuộc triển lãm này.
Caesar và An Kỳ đã ngồi trên khán đài xem, có thể nói rằng cuộc triển lãm này thực sự rất đẹp.
Bạch Tô giống như một nhà điêu khắc hoàn hảo nhất, khiến thiết kế của AC hiện lên một vẻ mộng mị, bộc lộ được toàn bộ nét đẹp của quần áo, biến mọi thứ tại hiện trường trở nên vô cùng mộng mơ!
An Kỳ vẫn luôn chìm đắm trong giấc mơ này.
Caesar là một người cẩn thận, vì vậy anh ấy luôn cau mày và nhìn chăm chú vào mọi động thái trên sân khấu, đề phòng có sai sót.
Cho đến khi màn trình diễn tuyệt vời này dần đi vào hồi kết, từ khi thủy triều dâng cao, rồi đến chậm dần từng lớp, và sau đó...
Màn biểu diễn của người mẫu cuối cùng sắp bắt đầu.
Caesar lúc này mới thả lỏng một chút, nhìn về phía Bạch Tô.
Chỉ là...!theo logic mà nói, lúc này Bạch Tô cũng nên ngồi ở vị trí khách mời và thưởng thức buổi biểu diễn thành công này.
Nhưng vị trí của cô ấy luôn để trống, cô không đi qua.
Caesar cau mày nhìn ghế trống của Bạch Tô, đúng lúc này, điện thoại di động của An Kỳ đột nhiên vang lên.
Cô nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, đó là tin tức do một người bạn tốt gửi đến, nói rằng người mẫu Cas bị tai nạn xe hơi và phải hoãn buổi diễn.
An Kỳ nhìn chằm chằm vào tin nhắn gần ba giây, sau đó đưa nó cho Caesar.
“Người mẫu chính xảy ra tai nạn, quần áo của chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh mau bảo Bạch Tô dừng lại!”
Khi Caesar nhìn thấy An Kỳ đưa điện thoại cho mình, liền cúi đầu liếc nhìn nội dung trên điện thoại.
Đúng là người mẫu gặp tai nạn.
“Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Caesar nhìn An Kỳ, thản nhiên an ủi.
Tuy nhiên, thấy Caesar thái độ thờ ơ như vậy, An Kỳ càng thêm lo lắng, cô cau mày nhìn anh khó hiểu: “Làm sao có thể không việc gì… như vậy tiếp theo...”
“Anh tin tưởng Bạch Tô, cô ấy nhất định biết trước chúng ta, em phải tin vào sự chuyên nghiệp của cô ấy.”
Caesar thực ra đã nhìn thấy tin tức từ khi anh ta bước vào.
Anh ta vốn tưởng rằng Bạch Tô sẽ gọi điện cho anh để hủy bỏ buổi diễn, dù sao đây là biện pháp chung mà các công ty bình thường sẽ làm, nhưng khi anh ta đi ra ngoài, mới biết Bạch Tô không có ý định hủy bỏ, không chỉ vậy, cô còn bắt đầu cuộc triển lãm.
Caesar cũng đi đến một cách tự nhiên.
Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu lại bắt đầu giới thiệu!
“Bộ trang phục tiếp theo được trưng bày chính là bộ trang phục đẹp nhất trong năm nay của chúng tôi.
Vì người mẫu bị tai nạn tạm thời nên rất tiếc không thể đến địa điểm triển lãm.”
“Tuy nhiên, bộ trang phục đẹp nhất năm nay vẫn sẽ được trưng bày như bình thường.
Người mẫu trình diễn trang phục là một khách mời bí ẩn của triển lãm chúng tôi.
Xin mọi người hãy cho một chàng vỗ tay.”
Vừa nói xong, mọi người và người chủ trì đã chăm chú nhìn lên sân khấu.
Bởi vì...!mọi người đều biết...!người mẫu chính đang nằm viện...!nên ai cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai có thể thay thế.
Đèn rọi được bật lên, camera, tất cả đều hướng đến người mẫu chuẩn bị xuất hiện.
Ai cũng muốn tìm một vị trí máy ảnh đẹp nhất để chụp được bộ trang phục và người mẫu đẹp nhất trong năm.
Sau một hồi huyên náo, mọi người nín thở và yên lặng chờ đợi.
1 giây.
2 giây.
Bạch Tô mặc một chiếc váy dài màu trắng xẻ thấp, chậm rãi bước ra từ trong cánh gà, ánh đèn chiếu vào cô như một nàng tiên nữ.
Màn hình LED phía sau và kính điều chỉnh trên đỉnh của phòng đều được chuyển sang nền bầu trời với các vì sao, ánh sáng thay đổi theo phong cách 3D, còn có một vài bông tuyết rơi xuống từ trên trần.
Bạch Tô đứng trên sân khấu chữ T, đi theo mỗi bước chân của cô là ánh đèn mô phỏng hình bông tuyết rơi xuống dưới chân cô.
Sao mờ, tuyết rơi, tiên nữ hạ phàm.
Bạch Tô từng bước đi đầu sân khấu, tạo dáng và xoay người.
Dưới ánh đèn sân khấu, làn da trắng nõn bị tuyết rơi bao phủ, khuôn mặt thanh tú kết hợp với bầu trời đầy sao trên đầu.
Giờ phút này, toàn bộ ánh sáng đều thuộc về Bạch Tô.
Thậm chí, so với người mẫu chuyên nghiệp không kém chút nào, mà có khi cô còn có khí chất hơn!.