Bạch Tô bị hành động xảy ra bất ngờ của Caesar kinh động, cô ngây ra một lúc tại chỗ.
Ngay sau đó, Caesar trở nên yên lặng như trước, tránh né Bạch Tô, đi tới thang máy.
Trước khi đi còn để lại cho Bạch Tô một câu: “Sau này cách xa tôi một chút, đừng tưởng rằng chúng ta đã có một đêm thì muốn ỷ lại vào tôi.
Tôi cũng không phải một người có thể phụ trách với phụ nữ tùy tiện.
”
Mấy câu nói đó nghe có hơi tổn thương người ta.
“Chờ đã.
”
Nhưng Bạch Tô không bận tâm quá nhiều, cô vẫn muốn đuổi theo phương hướng của Caesar, lúc này bước chân Caesar đi lên ngay phía trước bỗng ngừng lại một chút, để lại thêm một câu: “Tôi tiếp xúc với ai là chuyện của tôi, không liên quan đến cô, xin cô cách tôi xa một chút, cô chủ Bạch.
”
Anh cũng không quay đầu lại, ba chữ cô chủ Bạch rõ ràng ngừng lại một chút.
Bạch Tô đứng tại chỗ, không tiến lên nữa.
Một ngọn lửa không biết tên dâng lên trong lòng cô, cô rõ ràng có lòng tốt nhắc nhở, nhưng vẫn bị xem như kẻ xấu, vốn không cho cô cơ hội nói chuyện.
Hơn nữa nói còn càng ngày càng tổn thương người khác.
Hai tay Bạch Tô trắng bệch, dùng sức siết chặt nắm đấm.
Nhìn Caesar không hề do dự xoay người tiến vào thang máy, trái tim cô bỗng nhiên đau đớn một chút, cô cố nén không tỏ ra vẻ đau khổ gì, yên lặng quay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô vừa mới quay người lại, sau lưng có một gương mặt quen thuộc đứng cách đó không xa, cười hì hì nhìn cô.
“Sao thế, lại bị từ chối?”
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, cố ý trêu chọc một câu, đi về phía Bạch Tô.
Bạch Tô không để ý tới anh ta, mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Nghiêm Đình đuổi theo sát.
Thấy tâm trạng Bạch Tô không tốt lắm, anh ta tranh thủ thời gian thu lại nụ cười toe toét, thấy Bạch Tô càng chạy càng nhanh, Nghiêm Đình chạy đến bên cạnh.
Mãi đến khi hai người ra khỏi cửa khách sạn, lúc này Nghiêm Đình mới kéo Bạch Tô lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói với Bạch Tô: “Được rồi.
”
“Anh đã sớm nói với em, nếu như anh ta muốn nhận em thì đã sớm nhận rồi, nếu như anh ta không muốn nhận em thì cho dù em làm gì cũng phí công.
”
Nghiêm Đình thấm thía khuyên nhủ một câu.
Bạch Tô không nói gì.
“Cho nên em đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.
Caesar cũng vậy, nhà họ An cũng thế, những chuyện này không phải việc em có thể quản được, tình huống vừa nãy em cũng nhìn thấy, anh ta vốn cũng không để ý tới em.
”
Vẻ mặt Nghiêm Đình nghiêm túc, nhìn Bạch Tô nói.
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình một chút, trong mắt lóe lên vẻ do dự.
“Anh ấy không nhận tôi cũng không sao, nhưng bây giờ anh ấy lại tiếp xúc với một người phụ nữ xem như có thù lúc trước, đây là vì sao?”
Trong ánh mắt cô mang theo vẻ hoài nghi, nhìn về phía Nghiêm Đình.
“Người phụ nữ ấy xinh đẹp không?”
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, hỏi một câu.
“Đẹp.
”
Bạch Tô gật đầu, dù không bằng lòng, cô cũng phải thừa nhận Nhiêu Tuyết cho dù nói về tài năng hay sắc đẹp thì đều rất xinh đẹp.
Chỉ chẳng qua cô ta và Bạch Tô là hai phong cách khác nhau, nếu như nói Bạch Tô bách hợp thơm ngát thì Nhiêu Tuyết là hoa hồng rực lửa.
“Vậy thì đúng rồi, trước hết không nói Caesar có phải Phó Vân Tiêu hay không, riêng về phụ nữ xinh đẹp thì đã có khả năng biến kẻ thù thành người yêu rồi.
”
Thấy Bạch Tô có hơi do dự, Nghiêm Đình nói tiếp: “Cho dù anh ta chính là Phó Vân Tiêu, bây giờ cũng có thể xác định một chút, anh ta vốn cũng không để ý.
Nếu không thì cũng sẽ không e dè với em, hơn nữa còn khăng khăng không chịu nhận em.
”
Nghiêm Đình tiếp tục bổ sung.
Mấy câu nói đó nghe có chút đạo lý.
“Cho nên nếu như em muốn chơi ở nước Pháp thì chơi thêm mấy ngày, đừng xoắn xuýt những chuyện này nữa.
”
Nghiêm Đình vừa nói còn giống như cố ý di dời ánh mắt của Bạch Tô, để cô nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Xác thực cho dù phong cách khách sạn bên cạnh cũng như Nghiêm Đình nói, rất đẹp.
Suối phun, vườn hoa, kiến trúc phong cách kiểu Pháp, hai bên đường trước khách sạn Khải Hoàn Môn cắm đầy ngô đồng nước Pháp.
Gió nhẹ thổi tới, phong cảnh xanh tươi, nhưng giờ phút này trong đầu cô nhớ đều là thái độ của Caesar và lời Nghiêm Đình vừa mới nói kia, cho dù nhìn cảnh đẹp trước mắt vẫn không kìm nén được khổ sở.
Cô không có tâm trạng ngắm cảnh, chỉ muốn biết rõ chuyện này rốt cuộc là sao.
Vào khoảnh khắc này, điện thoại của Bạch Tô vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, cố gắng để mình khôi phục cảm xúc một chút, mạnh mẽ gượng cười, rồi mới nhận điện thoại.
“Alô?”
Trong điện thoại mảy may không nghe thấy được Bạch Tô có cảm giác khổ sở gì.
“Sao mẹ không ở trên đảo?”
Là giọng nói của Erica truyền tới.
“Ở trên đảo chán quá, ra ngoài giải sầu.
”
Bạch Tô hoảng hốt kéo điện thoại lại.
“Vậy bây giờ mẹ ở đâu?”
Erica hỏi tiếp.
“Ở… Ở nước Pháp.
”
Cô do dự một chút, vẫn nói cho Erica.
Trong điện thoại, Erica im lặng một lát.
“Mẹ ở đâu của nước Pháp? Con đi đón mẹ, đúng lúc con cũng ở đấy.
”
“Hả?”
Bạch Tô hơi kinh ngạc, có hơi không thể tiếp nhận con trai mình đến đi như gió, vội hỏi một câu: “Không phải con đang lên lớp ở nước Mỹ sao?”
“Nước Pháp có khóa huấn luyện sandbox, tụi con đều đến nước Pháp huấn luyện thực tế.
”
Erica bình tĩnh nói.
Bạch Tô khẽ gật đầu: “Vậy mẹ đi tìm con, con gửi vị trí của con cho mẹ.
”
Mặc kệ Erica tới làm gì, nhưng rất hiển nhiên bị Nghiêm Đình nói như vậy, Bạch Tô đã không có tâm trạng theo đuổi Caesar nữa, biểu hiện của Caesar bây giờ đã khiến cô rất đau lòng.
Cho nên cô quyết định tạm thời từ bỏ, đi tìm Erica.
Sau khi cúp máy của Erica liền gửi vị trí hiện tại của cậu qua điện thoại của Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn thoáng qua địa chỉ, cô cũng không quen thuộc nước Pháp này lắm, nhìn Nghiêm Đình bên cạnh, không khỏi thở dài một hơi, nói với Nghiêm Đình: “Đưa tôi đi một chuyến đi.
”
Câu nói này cũng coi như thỏa hiệp, chứng minh cô không dây dưa với Caesar nữa, ít ra trong thời gian ngắn là như vậy.
Nghiêm Đình cũng không nói gì, chỉ đưa Bạch Tô lên xe, sau đó lái xe đưa Bạch Tô đến chỗ của Erica.
Khu biệt thự Ba Đế nước Pháp, mỗi một căn đều là biệt thự độc lập.
Vị trí của Erica gửi tới ngay ở đây, học viên bọn họ huấn luyện thực tế, mỗi người đều có một căn biệt thự của mình.
Nghiêm Đình lái xe đưa Bạch Tô xuống lầu dưới.
Cả căn biệt thự áp dụng hệ thống nhận dạng thông minh, không đợi Bạch Tô nhấn chuông cửa, Erica đã thông qua điều khiển từ xa mở cửa ra.
Lúc Bạch Tô và Nghiêm Đình tiến vào, Erica đang vẽ tranh ở phòng khách.
Bạch Tô nhìn Erica một chút, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía Nghiêm Đình: “Cảm ơn anh đưa tôi tới, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, lần nữa cảm ơn anh.
”
Nói cảm ơn Nghiêm Đình là thật, nhưng cô cũng không biết nên dùng tâm trạng gì nói với Nghiêm Đình nên lên lầu ngay.
Nghiêm Đình cũng không sao cả, bởi vì… từ lúc anh ta vào cửa, ánh mắt Erica đã nhìn chằm chằm vào người anh ta, cho nên Bạch Tô lên lầu nghỉ ngơi cũng tốt.
Đợi đến khi Bạch Tô lên lầu, Erica từ chỗ ngồi đứng lên, mời Nghiêm Đình đến phòng khách ngồi xuống.
Erica mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái dễ chịu, vóc dáng cao hơn so với người đồng lứa, nhưng so với Nghiêm Đình vẫn thấp hơn một nửa.
“Cảm ơn chú đưa mẹ tôi về.
”
Erica khách khí nói một tiếng.
“Không sao, nên thế.
”
Nghiêm Đình cũng khách khí trả lời, từ ánh mắt Erica nhìn anh ta, Nghiêm Đình biết, lời của Erica bây giờ chỉ mới bắt đầu.
.