BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Bạch Tô bị sốc đến nỗi không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng hiện tại của mình!
Sao cô không nghĩ tới vấn đề này nhỉ, năm đó cô đã nộp rất nhiều đơn xin việc nhưng không có bệnh viện nào chịu nhận cô, điều đó cho thấy ảnh hưởng về thế lực vẫn rất lớn.
Chiếc bánh ngon rời từ trên trời xuống này làm cô bận bịu đi nhặt mà lại không hề nghi ngờ sự kỳ lạ của chiếc bánh này!
Ngay tại thời điểm Bạch Tô đang kinh ngạc, Phó Cảnh Hoài bỗng nhiên đi ngang qua.
Cô cũng nhìn thấy vị bác sĩ bên cạnh cô dùng ánh mắt khinh bỉ quan sát Phó Cảnh Hoài.
Mà Bạch Tô lặng lẽ cúi đầu lùi vào trong, rất sợ làm cho vị bác sĩ bên cạnh phát hiện ra cô chính là nữ bác sĩ được Phó Cảnh Hoài sắp xếp vào.
Điều duy nhất cô biết ơn bây giờ chính là thời điểm cô nhậm chức vừa vặn đúng đợt tuyển thêm vài vị bác sĩ, làm cho đồng nghiệp căn bản không biết rốt cuộc ai mới là người được xếp vào.
"Cái này, tôi đi trước đây."
Bạch Tô thấy Phó Cảnh Hoài rời đi, bản thân hướng về phía vị bác sĩ đó nói một câu, liền vội vàng rút lui.
Vị bác sĩ cũng có ca giải phẫu, liền đi đến phòng giải phẫu chuẩn bị.
Sau khi Bạch Tô thấy người kia rời đi, mới vội vàng đi đến phòng làm việc của Phó Cảnh Hoài.
Cô thậm chí còn không thèm gõ cửa, hướng về phía Phó Cảnh Hoài hô to một câu, "Phó Cảnh Hoài."
Kết quả...!Đẩy cửa ra, lại thấy bên cạnh còn có y tá trưởng ở đó, có vẻ như cô ấy đang bàn giao công việc với Phó Cảnh Hoài.
"Xin lỗi."
Bạch Tô lúng túng lui về phía sau.

Phó Cảnh Hoài chỉ giương mắt nhìn Bạch Tô một cái, rồi bình tĩnh bảo y tá trưởng đi ra ngoài trước.
Y tá trưởng rất nể mặt, lúc đi ra còn tiện thể đóng cửa lại cho bọn họ.
Đến khi chỉ còn Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài ở trong phòng, cô mới nghiêm túc hỏi Phó Cảnh Hoài một câu, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Theo đuổi em."
Phó Cảnh Hoài trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, làm cho Bạch Tô thiếu chút nữa là không phản ứng kịp.
Phó Cảnh Hoài bình tĩnh không sợ hãi, hai tròng mắt cẩn thận nhìn Bạch Tô, ngồi ở trên ghế, áo blouse rũ xuống tự nhiên, vô cùng đẹp trai và độc lập.
"Chuyện lần trước anh đã nghĩ rất kĩ rồi, anh cũng đã điều tra ra chuyện của mẹ anh làm với em rồi, những tổn thương mà bà đã gây ra cho em, anh sẽ bù đắp, những thứ bà ấy đã lấy đi từ em, anh sẽ trả lại cho em."
Trong mắt Phó Cảnh Hoài tràn đầy nghiêm túc và chân thành.
"Đầu tiên phải để cho em trở về cái vòng tròn này trước, cho em bắt đầu lại lý tưởng của mình một lần nữa."
Bạch Tô vốn dĩ muốn đến chất vấn Phó Cảnh Hoài.
Nhưng thái độ của Phó Cảnh Hoài và cách hắn nói chuyện nhìn chằm chằm vào mắt cô bỗng làm cho cô không biết phải bắt đầu chất vấn như thế nào.
"Về việc ly hôn của em và Phó Vân Tiêu, anh cũng sẽ tìm cách hoàn thành nó sớm nhất có thể, nếu như ông nội không đồng ý, anh sẽ trực tiếp đi tìm Phó Vân Tiêu nói chuyện, hắn tốn bao nhiêu tiền để cho em ở lại bên cạnh hắn, anh sẽ dùng bằng đấy tiền để mua em về."
Câu nói này, vốn dĩ làm Bạch Tô còn có chút xúc động liền lập tức tràn đầy giễu cợt.
"Cho nên, anh vẫn cảm thấy có thể lấy tôi ra để mua bán sao?"
Cô chất vấn.
Phó Cảnh Hoài khẽ mở môi mỏng, giải thích, "Dĩ nhiên không phải, mục đích của anh là vì tự do của em.

Như vậy anh mới có thể theo đuổi em được."
Thật ra những năm qua Bạch Tô không hề hận Phó Cảnh Hoài, cảm xúc tiêu cực duy nhất có lẽ là oán giận.
Oán giận hắn lúc rời đi không nói với cô.
Nhưng, người cô hận nhất từ trước đến giờ chính là Từ Trường Thư, ở mức độ nào đó mà nói, Phó Cảnh Hoài và cô đều là người bị hại trong mối quan hệ này.
Một câu nói này của Phó Cảnh Hoài, hoàn toàn làm cho Bạch Tô không biết phải trả lời hắn như thế nào.
Cô kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Hoài, cắn môi, qua một lúc, mới cùng Phó Cảnh Hoài nói một câu, "Thật ra thì anh không cần phải làm như vậy đâu."
Phó Cảnh Hoài cau mày, hắn chăm chú nhìn Bạch Tô, giọng cũng rất kiên định, "Em có thể từ chối, có thể không chấp nhận, nhưng em không có quyền bắt tôi không được làm điều đó."
Một câu nói này, hoàn toàn lay động Bạch Tô, cô thật sự không biết phải trả lời Phó Cảnh Hoài như thế nào, cho nên cô trực tiếp ném cho Phó Cảnh Hoài một câu, "Anh làm việc trước đi, tôi vừa nhớ ra tôi còn có hẹn với một bệnh nhân."
Nói xong câu này, Bạch Tô gần như chạy trốn rời đi, cô đi rất gấp, bước chân lảo đảo.
Sau lưng, Phó Cảnh Hoài nhìn dáng vẻ Bạch Tô, đôi lông mày đang nhíu chặt thoáng thả lỏng ra.

Hắn tự tin, có thể từ từ làm tan chảy trái tim cô.
Thời điểm Bạch Tô trở lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống, liền nhận được điện thoại.
Bạch Tô theo thói quen nghe điện thoại hướng về phía đầu điện thoại bên kia nói một câu, "Alo, bệnh viện Quân Tâm."
Kết quả, đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng của một người phụ nữ, rất chói tai, trong giọng nói mang một tia khinh thường, "Đã lâu không gặp, thư kí Bạch, sao vậy, Vân Tiêu cũng cho cô tiền rồi sa thải cô rồi sao?"
"Hạ San Nhĩ?"
Bạch Tô có chút nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, khó tin hỏi một câu.
"Ha ha ha, không ngờ thư kí Bạch vẫn còn nhớ tôi, thật là làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh."
"Có chuyện gì không?"
Bạch Tô nhíu mày một cái, đầu ngón tay có lực gõ lên mặt bàn, rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn.
"Thư kí Bạch bây giờ đang làm việc ở bệnh viện Quân Tâm đúng không, bây giờ tôi qua đó tìm cô được không? Chúng ta trò chuyện một chút, ôn lại chuyện cũ một chút.

Được không, cô Phó."
Vốn dĩ đang gọi thư kí Bạch, sau đó liền trực tiếp gọi cô Phó, trực tiếp làm nội tâm Bạch Tô lộp bộp một tiếng.
Sự khiêu khích này quá rõ ràng rồi.
Hơn nữa còn không thân thiện chút nào.
Cô nhất định không thể để cho Hạ San Nhĩ tới bệnh viện làm loạn, cô vừa đến đây làm việc, hơn nữa cô đã cùng Phó Vân Tiêu ly hôn rồi, cô cũng không muốn cả thế giới đều biết cô là cô Phó.
Cho nên, Bạch Tô trực tiếp hướng về phía Hạ San Nhĩ nói, "Cô có chuyện gì, chúng ta đi ra ngoài trò chuyện, ở bệnh viện không tiện."
"Vậy được, tôi đợi cô ở quán cà phê Caco gần bệnh viện."
"Bây giờ tôi không đi được, 12 giờ trưa tan làm tôi sẽ đến.


Nếu như cô không muốn chờ, cô có thể tới bệnh viện, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát trước, nói cô tới làm loạn nơi công cộng."
Bạch Tô không thích loại cảm giác bị người khác kiểm soát, cho nên cô trực tiếp ra điều kiện với Hạ San Nhĩ.
" Được!"
Hạ San Nhĩ đã giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô cũng không thể không đồng ý.
Sau khi Bạch Tô cúp điện thoại, nghĩ ngợi hồi lâu, chuyện mình là cô Phó, có rất ít người biết.
Hơn nữa lần trước Phó Vân Tỉ công khai đoạn ghi âm kia, thì phải càng có nhiều người không biết mới đúng.
Tại sao bỗng nhiên Hạ San Nhĩ cũng biết mình là cô Phó?
Cô và Hạ San Nhĩ tiếp xúc không nhiều, cô ta không thể vì một đoạn ghi âm liền nghĩ đến mình được, hơn nữa, lúc ấy Mộ Vãn Vãn cũng bị hiểu lầm rằng cô ta câu dẫn Phó Vân Tiêu...!Cho nên, có thể suy ra đoạn ghi âm kia truyền ra, mọi người cũng sẽ không nghĩ cô là cô Phó.
Cho nên...!Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thẳng đến 12 giờ trưa, Bạch Tô đi tới quán cà phê.
Xa xa liền nhìn thấy Hạ San Nhĩ đi tới phía cô.
Hạ San Nhĩ hôm nay mặc một bộ váy bó, làm nổi bật lên vóc người lung linh quyến rũ, chẳng qua có thể nhìn ra có thể cô ta vừa mới tiêm Axit hyaluronic lên mặt, còn chưa tan đi, nhìn vô cùng giả.
"Chuyện gì?"
Bạch Tô đi thẳng vào vấn đề..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi