BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô ngồi cạnh mợ của Phó Vân Tiêu và thời Hoan, xem tivi cùng với hai người họ.
Vào lúc đó, bà ngoại của Phó Vân Tiêu được người dìu ra khỏi phòng.

Bà ngoại của Phó Vân Tiêu đã rất già, tóc đã sớm bạc hơn nửa, nhưng mà nhìn bà ngoại vẫn rất khỏe mạnh, sắc mặt tràn đầy sức sống.
Khi bà nhìn thấy Bạch Tô, thì khẽ nở nụ cười, nói: "Cháu chính là vợ của Vân Tiêu à, đẹp lắm, nhìn rất xinh đẹp."
Bà ngoại cười, được người làm trong nhà đỡ ngồi xuống chính giữa chiếc ghế sô pha.
Bạch Tô cười với bà ngoại, nói với bà ngoại: "Cháu cảm ơn bà ạ."
Bản thân Bạch Tô cũng là một người rất thích cười, đã vậy mọi người ở đây đều là người nhà của Phó Vân Tiêu, là người thân cũng là người mà Phó Vân Tiêu tin tưởng nên cô lại càng phải lịch sự, lễ phép với họ.
Ngay sau đó, bà ngoại của Phó Vân Tiêu liền nhìn Bạch Tô rồi nói: "Đúng là rất ngoan ngoãn, tính tình lại rất tốt.

Bà rất thích cháu."
Dường như là ngoại là vô cùng hài lòng với Bạch Tô, luôn miệng khen ngợi Bạch Tô.
Bạch Tô cũng có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc này, Thời Hoan vốn đang ngồi im lặng ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Bà nội à, chị dâu đúng là vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép.


Tất cả mọi người trong nhà họ Bạch chắc hẳn là cũng vừa đẹp lại vừa lịch sự giống chị dâu nhỉ.”
Những lời này nghe giống như là đang muốn giới thiệu Bạch Tô cho bà ngoại.
Nhưng khi nghe kỹ câu nói này, thì lại khiến cho bà ngoại của Phó Vân Tiêu bỗng nhiên ngẩn người.
Vụ cười dịu dàng vẫn luôn treo trên gương mặt bỗng biến mất, nghi ngờ hỏi lại cô ta: "Cháu nói gì cơ? Cháu vừa bảo cô ta họ gì?"
"Họ Bạch ạ, tên là Bạch Tô, họ là Bạch..."
"Là con gái của Bạch Tuyết, lúc đó chính là kẻ thù lớn nhất của cô Thời Sơ đấy ạ."
"BÀ nói xem, nếu như năm đó Bạch Tuyết không ôn nhu, xinh đẹp, hiểu chuyện thì làm sao có hại chết cô Thời Sơ của cháu chứ."
"Thời Hoan! Đừng nói nữa!"
Thời Hoan nói rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã nói hết tất cả mọi chuyện.
Khi tất cả mọi người đều phát hiện có điều không ổn, thì ở bên cạnh, Thời Ngạo đã bắt đầu kéo lấy cánh tay của Thời Hoan rồi nhưng mà vẫn không thể giữ cô ta lại!
Ở cạnh đó, mợ của Phó Vân Tiêu đã biến sắc.
"Cô mau cút đi! Cô mau cút ra khỏi đây cho tôi!"
Trong nháy mắt, sắc mặt bà lão liền thay đổi, chỉ tay về phía Bạch Tô: "Cút mau, Cô cút ngay đi cho tôi!"
Khi nói đến đây, bà lão đã không kiềm chế được mà bắt đầu giơ cây gậy trong tay lên, muốn đánh người.
Bạch Tô sợ hãi nhìn bà ngoại của Phó Vân Tiêu, liền vội vàng giải thích: "Bà ngoại, không phải đâu..."
"Mau cút đi!"
Bà ngoại đã không thể nào chịu đựng được nữa, bỗng nhiên nước mắt của bà ấy rơi xuống.

"Rốt cuộc là nhà họ Thời chúng ta đã gây ra tội lỗi gì vậy? Mẹ cô hãm hại nhà chúng tôi còn chưa đủ sao, đến đời cô cũng muốn đến phá tiếp ư...!Mau cút khỏi đây cho tôi!"
Vừa nói, bà lão vốn đang buồn phiền bỗng trở nên kích động.
Bà ấy khóc thật to, không thể kiểm soát được cảm xúc trong lòng mình.
"Bà chủ à, bà không thể tức giận như vậy được."
"Bà chủ à..."
Người làm trong nhà bị bà ấy dọa sợ phải lập tức khuyên bà ngoại của Phó Vân Tiêu, rất sợ bà ấy sẽ xảy ra vấn đề gì, nhưng mà bà ngoại của Phó Vân Tiêu vẫn cứ tiếp tục khóc lớn không dừng, hét thật to: "Mấy người cũng cút đi cho tôi...!mau cút đi!"
"Trời ơi! Tôi đã gây ra tội lỗi gì chứ? Tại sao ông lại phải tùng phạt tôi như vậy? Sao lại phải trừng phạt tôi như vậy chứ….”
Bỗng nhiên, bà lão kêu lên, bà ấy bắt đầu cảm thấy khó thở, lập tức ngã xuống ghế sô pha.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều trở nên nhốn nháo.
Thời Ngạo sợ hãi chạy một mạch lên trền tầng, vừa chạy vừa gọi to: "Anh Phó Vân Tiêu! Anh mau xuống đây đi!”
"Mau gọi bác sĩ Sa đi, Lập tức gọi cho bác sĩ Sa đi!"
Mợ của Phó Vân Tiêu hét lớn, ra lệnh cho người làm trong nhà.
Thời Hoan vẫn đứng một bên, cô ta nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt vô cùng đắc ý, nhưng mà cô ta vẫn giả vờ cảm thấy sợ hãi và cực kỳ lo lắng.
"Trời ơi, bà nội!...!Bà nội ơi!...!Bà đừng dọa cháu như vậy chứ, bà nội!"
Dù có gọi cho bác sĩ gia đình thì bác sĩ gia đình cũng sẽ không thể lập tức chạy đến đây.

Khi Bạch Tô thấy tất cả mọi người đều bắt đầu hoảng loạn, cô không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, cô đi thẳng tới và đẩy người làm ra, sau khi nắm chắc được tay bà ngoại của Phó Vân Tiêu thì bắt đầu kiểm tra hô hấp của bà ấy, xem xét lại mạch đập rồi nói: "Thuốc trong nhà để ở đâu?"
Cô bắt đầu thực hiện một cuộc cấp cứu khẩn cấp.
Tuy nhiên, hình như Thời Hoan cũng không muốn Bạch Tô đến gần bà ngoại của Phó Vân Tiêu, la hét với Bạch Tô: "Cô định làm cái gì vậy? Cô muốn hại chết bà nội tôi sao?”
Bạch Tô cũng không để ý đến Thời Hoan mà vẫn tiếp tục thực hiện động tác của mình.
Đúng lúc này, bác sĩ gia đình đã đến nơi.
"Tôi đến rồi đây."
Bác sĩ gia đình vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Tô, trước tiên, cô ta kiểm tra qua các bước sơ cứu mà Bạch Tô đã làm, sau đó nói với Bạch Tô: "Cảm ơn cô, may mà có cô ở đây."
Sau đó, cô ta tập trung tinh thần bắt đầu chữa trị cho bà ngoại của Phó Vân Tiêu.
Còn Bạch Tô thì từ đầu đến cuối lại chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ gia đình này.
Bởi vì, cô ta không phải ai khác mà chính là Chu Sa.
Thật ra, Chu Sa cũng đã chú ý tới ánh mắt của Bạch Tô, nhưng mà cô ta không quay đầu lại mà chỉ nói với Bạch Tô: "Cô Tô, bây giờ cô cứ rời khỏi đây trước đi.

Bà chủ không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà tôi sợ là lát nữa, sau khi bà ấy tỉnh dậy mà nhìn thấy cô thì cảm xúc sẽ lại bị kích động.”
Bạch Tô ngẩn người.
Lúc này, Phó Vân Tiêu đã đi xuống từ trên lầu, sau khi nhìn thấy tình cảnh này thì vô cùng khiếp sợ, lại nghe thấy những lời mà Chu Sa nói này, liền đi thẳng đến bên cạnh Bạch Tô, nói với Bạch Tô: "Để anh đưa em về trước nhé."
Bạch Tô biết rằng hiện tại bà ngoại của Phó Vân Tiêu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa thì cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Cô cũng biết rằng mình không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, liền gật đầu, tự mình đi ra bên ngoài.
Đương nhiên Phó Vân Tiêu cũng đi theo cô, lúc đứng trước xe, Phó Vân Tiêu đang định đưa Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô ngăn cản Phó Vân Tiêu: "Hiện tại sức khỏe của bà ngoại anh không được tốt, anh không cần phải đưa em về đâu.


Để em tự bắt xe về là được rồi.” Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu rồi nói.
Phó Vân Tiêu hơi nhíu mày, đưa chìa khóa xe cho Bạch Tô: "Hay là em cứ lái xe của anh về đi, sau khi bà ngoại tỉnh lại thì anh sẽ lập tức quay về tìm em."
"Được thôi."
Hai người còn chưa kịp nói thêm lời nào nữa thì Bạch Tô đã xoay người lên xe, sau khi cô lên xe thì bắt đầu khởi động xe.

Lúc này, cô mới hạ thấp kính xe xuống, nhìn Phó Vân Tiêu vẫn đang đứng nhìn theo cô, rồi cô nói với anh: "Phó Vân Tiêu, chuyện ngày hôm nay..."
Cô đang định giải thích với anh.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nói xong lời giải thích thì Phó Vân Tiêu đã cắt ngang cô, nói: "Bạch Tô, hôm nay em phải chịu ấm ức rồi.

Anh biết mà."
Sau khi nói xong mấy lời này, Bạch Tô cũng không nói thêm gì nữa.
Cô chỉ nói với Phó Vân Tiêu: "Em về trước đây."
Cô cũng không lưu luyến gì nữa mà lái thẳng xe về nhà.
Sau khi Bạch Tô rời đi, Phó Vân Tiêu mới xoay người quay trở về phòng, lúc này, bà ngoại của Phó Vân Tiêu đã tỉnh lại, nhưng mà sắc mặt của bà lại vô cùng khó chịu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu, giống như là đang chờ Phó Vân Tiêu giải thích chuyện gì vậy.
Phó Vân Tiêu nhìn bà ngoại, gọi bà ấy một tiếng: "Bà ngoại."
“Tại sao cháu lại cứ nhất quyết phải cưới người phụ nữ này chứ? Mau ly hôn với cô ta đi!”
Bà ngoại của Phó Vân Tiêu nói đầy cương quyết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi