Cảm giác được công nhận này thật khác biệt.
Trước đây, Thời Hoan vẫn luôn cho rằng mình yêu đơn phương Phó Vân Tiêu, suy cho cùng thì cảm xúc của Phó Vân Tiêu không thể đoán ra được.
Hơn nữa tình cảm của Bạch Tô đối với Phó Vân Tiêu lại vô cùng tin tưởng, nên hoàn toàn không có sơ hở nào có thể lợi dụng.
Điều này khiến cho Thời Hoan có cảm giác thất bại.
Sự xuất hiện của những lời nói do Mộ Vãn Vãn nói ra rất quan trọng đối với cô ta.
Như thể đã được công nhận vậy, Mộ Vãn Vãn nhìn Thời Hoan, lại động viên cô ta: “Tôi ủng hộ cô cướp lại Phó Vân Tiêu, con người Bạch Tô này thật ghê tởm, rất có âm mưu, cô cướp lại Phó Vân Tiêu thì Phó Vân Tiêu mới có thể có được hạnh phúc.
”
“Chị dựa vào cái gì mà giúp tôi?”
Thời Hoan cảnh giác nhìn Mộ Vãn Vãn và lại hỏi.
Mộ Vãn Vãn nhếch miệng mỉm cười: “Tôi biết một bí mật giữa Phó Vân Tiêu và Bạch Tô, đây là một ngòi nổ, là một cấm địa mà họ không thể chạm vào.
”
Thời Hoan vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy những lời này, hoài nghi nhìn lấy Mộ Vãn Vãn, chỉ thấy Mộ Vãn Vãn đắc chí đến mức cơ mặt đều phát run, có chút đáng sợ.
Lúc này, đúng lúc có một chiếc xe trống chạy ngang.
Thời Hoan sợ hãi đến mức đến không thèm nói lời tạm biệt thì chạy thẳng tới xe taxi, nhanh chóng ngồi lên trên xe taxi và rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Thời Hoan trực tiếp về nhà, sau khi về nhà, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện liên quan đến Mộ Vãn Vãn.
Vào ban đêm, Bạch Tô gần như tê dại sau một ngày họp, cô cảm thấy mỗi ngày đều mệt mỏi lạ thường.
Sau khi tan làm, Bạch Tô rời khỏi công ty, vào lúc đang định mua một chút đồ ăn ở gần đó thì bỗng nhiên phát hiện có một chiếc Rolls Royce đậu ở gần đó.
Bạch Tô sững sờ một lúc, biển số xe là một biển số cô quen thuộc, chiếc xe này có lẽ là xe của Phó Vân Tiêu thì phải.
Bạch Tô khẽ cau mày, bèn đi về phía chiếc xe này, vừa đúng lúc, Phó Vân Tiêu hạ cửa kính xe xuống, nhìn Bạch Tô.
“Chào cô, có thể cùng nhau ăn bữa tối không?”
Bạch Tô khẽ mỉm cười, nhìn lấy cảnh vật ở xung quanh, sau khi khẳng định không có phóng viên thì nhanh chóng ngồi lên xe của Phó Vân Tiêu.
Trực tiếp nói với Phó Vân Tiêu: “Được! Mau đi thôi!”
Gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng.
Phó Vân Tiêu đưa một chai nước cho Bạch Tô.
“Sao thế?”
Bạch Tô sững sờ và nhận lấy chai nước.
“Em không khát nước.
”
Buổi chiều cô vốn khát nước, nhưng hôm nay quá bận rộn, không có thời gian uống nước nên đã khát đến mức tự nhiên không thấy khát nữa.
“Môi của em hơi khô, nếu anh không phải lúc này đang lái xe thì anh chắc chắn sẽ dùng môi của anh để làm ẩm môi của em.
”
Phó Vân Tiêu mở miệng đã nói lời yêu thương.
Bạch Tô khẽ sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng.
Nhanh chóng nhận lấy chai nước, vờ như không có gì mở nắp chai ra và uống một ngụm nước, không quan tâm đến lời nói này của Phó Vân Tiêu.
Những lời Phó Vân Tiêu đã nói ra lại không nhận được sự phản hồi của Bạch Tô, anh có chút không vui.
Khẽ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô, hỏi: “Không lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Nói cái gì?”
Bạch Tô sững sờ: “Đúng rồi, mỗi ngày anh đi làm có mệt không?”
Bạch Tô suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Vẫn ổn.
”
“Anh hôm nay đã làm những gì?”
Bạch Tô lại hỏi.
Phó Vân Tiêu bị câu hỏi của Bạch Tô hỏi đến mất hứng, bèn cau mày nhìn Bạch Tô và trả lời: “Hôm nay đã đến công ty họp, sau đó nghiên cứu, xem tài liệu, lại họp một cuộc họp khác, sau đó nghỉ ngơi, tiếp đó nói chuyện với một khách hàng về chuyện thu mua và sáp nhập, rồi lại họp, sau đó thì bàn chuyện hợp tác với khách hàng ở châu Âu, lại…”
“Dừng.
”
Khi Bạch Tô nghe đến đây thì vội kêu dừng.
Bởi vì, khi khối lượng công việc của Phó Vân Tiêu kể đến đây cũng đã nhiều hơn rất nhiều so với khối lượng công việc một ngày của cô, nhưng Phó Vân Tiêu lại không cảm thấy mệt mỏi?
Bạch Tô hơi sửng sốt và hỏi: “Anh thực sự không cảm thấy mệt sao? Vậy buổi sáng anh có uống trà hay là cà phê để tỉnh táo không?”
“Thỉnh thoảng sẽ uống bạch trà, em biết mà.
”
Phó Vân Tiêu lại trả lời.
Anh không khỏi nhíu mày nhìn về Bạch Tô ở bên cạnh: “Hôm nay em gặp được anh chỉ muốn nói với anh về những vấn đề này sao?”
Anh hoài nghi nhìn Bạch Tô, Bạch Tô đang nói về cái gì vậy.
“Ừm.
” Bạch Tô như thể hoàn toàn không nhận được gợi ý của Phó Vân Tiêu, lại suy nghĩ một hồi, nhìn Phó Vân Tiêu và hỏi: “Anh nói xem, khối lượng công việc một ngày hôm nay của em chỉ là một nửa của anh là chuyện gì thế này? Anh nói xem có phải là vì em phân bổ thời gian không hợp lý, hay là vì cái gì…”
“Nhưng mà, em không thể sắp xếp hai cuộc họp cùng nhau, khoảng thời gian ở giữa là thời gian để em hoà hoãn suy nghĩ, anh biết mà…chính là em…”
Bạch Tô suy nghĩ một hồi lại nói: “Như vậy đi, anh kể về việc phân bổ thời gian và công việc chuẩn bị trước của anh cho em nghe đi.
”
Phó Vân Tiêu khẽ cau mày khi lái xe: “Được.
Trước mỗi cuộc họp, anh sẽ mở lịch làm việc của anh, sau đó nhớ lại tiến trình của cuộc họp trước.
”
“Không phải mở ra và xem sơ qua tiến độ công việc lần trước sao?”
Bạch Tô lại cau mày và hỏi.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tô: “Không phải, mà là trực tiếp nhớ lại, không cần xem sơ qua, anh cũng nhớ được.
”
Sau khi nói xong, Bạch Tô có chút ủ rũ.
“Đến rồi.
”
Lúc này, Phó Vân Tiêu đã đỗ xe xong và ra hiệu cho Bạch Tô rằng đã đến và có thể xuống xe.
Bạch Tô lúc này mới thôi suy nghĩ, cùng Phó Vân Tiêu xuống xe, nơi này tuy rất hẻo lánh, nhưng lại rất đẹp, một trang viên khổng lồ trồng đầy những cây hoa anh đào, ở thị trấn Sakura này, đều dùng bữa ở dưới gốc cây hoa anh đào, rượu hoa anh đào, bánh hoa anh đào, còn có một số món đặc sắc được phụ trợ bởi hoa anh đào, và một số món ăn khác đều rất ngon.
Hương sắc lẫn mùi vị đều rất tốt.
Sau khi ngồi xuống, Phó Vân Tiêu bắt đầu giới thiệu cho Bạch Tô: “Lần trước khi anh nhìn thấy em ngắm hoa anh đào ở trong resort thì anh nghĩ có lẽ em sẽ thích nơi này, cho nên hôm nay anh dẫn em đến xem, anh đã từng uống qua rượu hoa anh đào của họ, nó rất ngon, em có thể uống một chút, và những món ăn đặc sắc này…”
Vưa nói, Phó Vân Tiêu vừa chỉ cho Bạch Tô xem.
Nhưng Bạch Tô vẫn đang đắm chìm trong cuộc thảo luận về khuôn mẫu công việc của mình.
Ngẩng đầu lên lại hỏi Phó Vân Tiêu: “Anh nói xem nếu như em bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày luyện tập nhắm mắt lại và suy nghĩ vê công việc hôm nay của em còn có điểm nào cần cải thiện hay không, liệu lần sau em làm việc có thể hiệu quả hơn chút không?”
“Không phải, đây là vấn đề về chỉ số thông mình.
Em có thể làm được đến mức độ này đã rất giỏi rồi, đừng làm khó bản thân nữa.
”
Phó Vân Tiêu giúp Bạch Tô đặt sẵn bộ đồ ăn, rót một tách trà và nói.
Bạch Tô vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc: “Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó em làm không được tốt.
”
“Vì vậy, hôm nay em ra ăn cơm cùng anh là vì để học hỏi kinh nghiệm thương mại của anh? Chứ không phải đến hẹn hò với anh?”
Phó Vân Tiêu giả vờ tức giận nhìn lấy Bạch Tô và hỏi.
Bạch Tô lúc này mới nhận ra, kể từ khi gặp Phó Vân Tiêu, cô đã luôn đặt những câu hỏi liên quan đến công việc của Phó Vân Tiêu trong suốt chặng đường.
Nhưng lại không nói một lời nào về chuyện giữa hai người.
.