“Vấn đề của các bạn tôi sẽ giải đáp.
Bây giờ mời từng người lần lượt hỏi.”
Bạch Tô mỉm cười, lịch sự nói.
Những phóng viên đến phỏng vấn đều người của những chương trình có tỷ lệ người xem cao nhất thành phố A.
Bạch Tô vô cùng coi trọng cách tuyên truyền có ảnh hưởng này.
Điều quan trọng hơn là, làn sóng quảng bá mạnh mẽ này đều được miễn phí.
“Câu hỏi đầu tiên, mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình.
Nó ẩn nấp ở khắp mọi nơi trong cuộc sống, chỉ cần cảm nhận bằng cả trái tim, thì mỗi người đều sẽ là “nữ thần hạnh phúc”.
Vấn đề này, Bạch Tô chỉ trả lời một cách chung chung.
Chứ không cô cũng không thể nói với cả thế giới rằng phải lấy một ông chồng tổng tài bá đạo thì mới có được hạnh phúc được.
Câu hỏi tiếp theo liên quan đến vấn đề về khách sạn.
Bạch Tô nắm bắt thời cơ giới thiệu một tràng dài, từ khái niệm văn hóa đến hình ảnh khách sạn.
Cô đã thực hiện một màn tuyên truyền hoàn hảo, kết thúc bằng cách mời các phóng viên trực tiếp đến tham quan khách sạn.
Cô đã ở sảnh để phỏng vấn hơn một giờ đồng hồ, bầu không khí giữa mọi người đều rất hài hòa.
Tất cả phóng viên đều có cơ hội trò chuyện.
Bạch Tô cũng nhân cơ hội để thực hiện một làn sóng tuyên truyền mạnh mẽ cho khách sạn.
Ngay sau khi phần trả lời cho câu hỏi cuối cùng kết thúc, bên ngoài cửa có một giọng phụ nữ sắc lạnh truyền đến.
“Cô chính là Bạch Tô?”
Ánh mắt của Bạch Tô và phóng viên đều hướng về phía người phụ nữ đang hùng hổ đứng trước cửa.
Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám của Trung Quốc màu xanh lá cây nhạt.
Tiếng giày cao gót đạp trên sàn nhà ngày càng gần hơn.
Vương Lâm trang điểm tinh xảo, mái tóc vấn lên, kẹp một chiếc kẹp tóc đẹp.
Tuy rằng cô cũng không phải đến mức quá xinh đẹp, nhưng cũng được coi là kiểu khá mới mẻ, nhìn giống như tiểu thư khuê các.
Nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt và khí thế trên người, có thể hình dung được bằng ba từ “không dễ chọc”.
Bạch Tô nhíu mày, nghi hoặc gật đầu.
Cô dám chắc chắn rằng mình không quen người phụ nữ trước mặt.
Trong lúc cô còn đang bối rối, Vương Lâm đã bước đến trước mặt cô.
Còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại, một cơn gió đã lướt nhẹ qua mặt cô, ngay sau đó là một cái tát giáng trời giữa má.
“Cô là đồ hồ ly tinh, một thời gian trước quyến rũ minh tinh, bụng cũng nhô ra rồi, bây giờ lại phái thư ký đến quyến rũ chồng tôi!”
Vương Lâm lúc này vừa tức giận vừa sợ hãi.
Tuy rằng cô vừa tát Bạch Tô, nhưng dù sao trước đây cô cũng chỉ xem những thứ này trên tivi, chưa từng trực tiếp làm qua với ai, cho nên cơ thể vẫn không nhịn được mà run lên.
Tuy rằng cô có hơi run rẩy, nhưng ánh mắt bộc lộ sự hung dữ, kiểm soát cảm xúc để không sợ hãi.
Bạch Tô có chút mơ hồ.
Cái tát này, quả thực có chút vô lý.
Cô không biết người phụ nữ này, cũng không biết cô ấy đang nói gì.
Vừa rồi còn cùng các phóng viên vui vẻ trao đổi, bỗng nhiên giờ lại bị một người phụ nữ lạ mặt xông vào, cho cô một cái tát, còn bị mắng là hồ ly tinh?
Bởi vì phóng viên vẫn chưa rời đi nên hiện trường lập tức trở nên ồn ào.
Tiếng “tách tách” vang lên, phóng viên nhanh chóng ghi lại cảnh này.
Đèn flash liên tục rọi vào mắt Bạch Tô.
Vương Lâm cũng bị các phóng viên bao vây lấy.
“Cho hỏi, cô có quan hệ gì với cô Bạch Tô? Vì lý do gì mà cô lại tát cô ấy?”
“Chào cô, vừa mới nghe cô mắng cô Bạch Tô là hồ ly tinh, còn nói cô ấy phái thư ký đi quyến rũ chồng cô, cho hỏi cô có đầy đủ chứng cứ không?”
Chỉ trong chớp mắt, phóng viên đã vây quanh cô.
Vương Lâm trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc bắt đầu, cô dựa vào cơn nóng giận trong lòng mà giáng một bạt tai kia xuống.
Còn giờ phút này, cô có chút hoảng hốt.
“Đừng phỏng vấn tôi, anh đi mà phỏng vấn cô ta.”
Vương Lâm vội vàng chĩa ngón tay về phía Bạch Tô.
Nhưng, hầu hết các phóng viên vẫn không ngừng lại, họ vẫn vây xung quanh cô hỏi không ngừng.
Chỉ có một số ít phóng viên là ngắm vào Bạch Tô.
“Tôi không hề quen cô.”
Trên mặt Bạch Tô xuất hiện một dấu bàn tay đỏ, lông mày cô nhíu vào, ngữ khí lạnh như băng, nhìn Vương Lâm nói.
“Cô không quen tôi, nhưng cô quen chồng tôi.
Cô quả vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.”
Vương Lâm tức giận dậm chân, chỉ tay vào Bạch Tô, càng nói càng kích động.
Hiện trường còn nóng hổi hơn cuộc phỏng vấn khi nãy.
Phòng viên từng người từng người đều nhiệt tình, chen chúc trong một đám để muốn được đặt câu hỏi.
Tất cả đều muốn chiếm được quyền lên tiếng nhiều hơn trong cuộc phỏng vấn này.
Nhìn vào hiện trường như vậy, Bạch Tô nhất thời ngây ngốc.
Cuộc phỏng vấn vốn đang tốt đẹp, giờ lại trở thành một trò đùa.
Cô thậm chí còn dự đoán được trước các tiêu đề báo lớn ngày mai sẽ là “Đôi vợ chồng ân ái trong mắt bạn, có lẽ cũng chỉ là một màn tương tác cứng ngắc”, “Chân tướng: Bạch Tô có hợp với danh xưng “nữ thần hạnh phúc”? Một người phụ nữ vô cớ làm loạn buổi phỏng vấn!”
Điều quan trọng nhất là, cô không biết người phụ nữ này, càng không biết tình hình hiện tại nên giải quyết ra sao.
Dần dần, phóng viên bên cạnh Bạch Tô cũng dần tăng lên.
Cô bắt đầu không thể ứng phó được.
Vào lúc cô đang không biết phải làm như thế nào, một người đàn ông mặc âu phục màu đen lạnh lùng bước vào.
Phía sau anh là hàng chục nhân viên bảo vệ.
“Khống chế hiện trường cho tốt, tách phóng viên ra khỏi Bạch Tô, sau đó bắt lấy người phụ nữ đang gây chuyện kia.”
Phó Vân Tiêu khua tay với bảo vệ, lạnh lùng phân phó.
Thấy Phó Vân Tiêu tiến vào, Bạch Tô mới nhẹ nhõm thở phào.
Cô biết, cô đã được cứu.
Bởi vì lo lắng cho an toàn của Bạch Tô, sau khi phân phó xong, Phó Vân Tiêu bước nhanh đến bên cạnh Bạch Tô, đứng trước cô để bảo vệ.
“Em không sao chứ?”
Ánh mắt Phó Vân Tiêu không che giấu được sự khẩn trương, vội vàng cúi đầu xem Bạch Tô có bị thương không.
“Em không sao.”
Bạch Tô cố nở một nụ cười, lắc đầu.
“Trên mặt em là do cô ta đánh sao?”
Câu này tuy rằng đang nói với Bạch Tô, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm, âm thanh nghiêm khắc đến mức đáng sợ.
Từ khi Phó Vân Tiêu tiến vào, ánh mắt Vương Lâm cũng di chuyển đến trên người anh.
Lúc này Phó Vân Tiêu như một con dã thú hung mãnh, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía cô.
Vương Lâm không chịu được khẽ rùng mình.
“Là… là tôi đánh đấy, thì làm sao?”
Vương Lâm bề ngoài thì có vẻ miệng lưỡi cứng rắn, nhưng khí thế đã yếu đi, giọng nói có chút run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Tiêu.”
“Bắt cô ta lại cho tôi.”
Mấy chữ anh anh nói ra, không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Đặc biệt là khi đối diện với kẻ vừa đánh người phụ nữ của mình thì không cần phải khách khí.
“Đừng động vào tôi!”
Nhưng bảo vệ vẫn tiến lên, Vương Lâm sợ hãi hét lớn.
Bạch Tô đang định ngăn Phó Vân Tiêu, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của một người đàn ông khác.
“Đợi đã!”
Bạch Tô, Vương Lâm và những người khác đều nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, lông mày Bạch Tô khẽ nhíu lại.
Vương Lâm thì ngược lại, vui mừng như thể bắt được vàng.
“Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Đừng động tay chân.”
Khuôn mặt Tạ Dương hiện ra một nụ cười nhận tội, từ cửa tiến vào bên trong..