BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Phó Vân Tiêu chân mày hơi nhíu lại nhìn về phía người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng nói.
"khụ khụ ho khan một cái."
Nghiêm Đình sắc mặt trắng bệch, không nhìn được liền ho một tiếng, xem ra thân thể của anh vẫn còn rất yếu ớt.
"Bạch Tô đều như vậy rồi, tôi có thể không đến đây được sao?"
Ngữ khí của anh mang theo chút trách cứ lạnh lẽo trả lời một câu, tiếp theo cũng không thèm nhìn đến Phó Vân Tiêu trực tiếp trượt xe lăn đi về phía Bạch Tô.
Thời Hoan vẫn đang ngồi cạnh Bạch Tô, nhìn thấy Nghiêm Đình ngồi xe lăn tiến lại đây, cô ngồi bên cạnh dời đi nhường vị trí cho Nghiêm Đình.
Từ trong giọng nói của Nghiêm Đình không khó có thể nghe ra, anh thích Bạch Tô thế nhưng anh và Phó Vân Tiêu lại là cái quan hệ gì đây?
Thời Hoan càng ngày càng thấy hiếu kỳ về thân phận của anh ta.
"Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình với cô ấy một chút."
Trong giọng nói của Nghiêm Đình mang theo một tia không thiện chí.
"Chúng tôi tại sao phải đi ra ngoài chứ?"
Thời Hoan trực tiếp hỏi anh ta một câu, tuy rằng cô cũng không hề muốn ở đây trông coi Bạch Tô thế nhưng cô ấy lại càng thấy ghét hơn chính là thái độ của hiện tại của Nghiêm Đình, giống như là tất cả mọi người đều nợ anh ta vậy.
Nói xong câu này, cô ta lại nhìn Phó Vân Tiêu, dựa vào tính cách của Phó Vân Tiêu, bước tiếp theo chính là nhấc Nghiêm Đình lên sau đó trực tiếp ném anh ra ngoài cửa sổ rồi.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không nói một câu gì, trực tiếp quay người đi ra khỏi phòng bệnh, Thời Hoan kinh ngạc cằm như muốn rớt xuống.

"Anh ấy đều đi rồi, cô còn chưa đi sao?"
Nghiêm Đình lông mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Thời Hoan một cái.

"Hừ!"
Thời Hoan nặng nề hừ ra một tiếng, không thèm nhìn Bạch Tô một cái liền tức giận cũng hướng về cửa phòng bệnh đi ra.
Trong phòng bệnh VIP giờ chỉ lại hai người là Nghiêm Đình và Bạch Tô, Nghiêm Đình quay đầu hướng nhìn ra cửa phòng, xác định hai người đã đi rồi lúc này mới bắt đầu nhìn kỹ Bạch Tô.
Anh trượt bánh xe lắn, đi rất chậm ròng rã đi quanh một vòng nhìn Bạch Tô.
"Ừm...!rất tốt rấ tốt cái giường này tốt hơn so với cái giường ta nằm lúc hôn mê."
Nghiêm Đình phát ra âm thanh ngưỡng mộ.
"Còn có chiếc chăn này, còn rất mềm, ở đây một ngày chắc cũng không rẻ đâu."
Vừa nói anh ta còn dùng tay nắn nắn cái chăn tiếp theo đó nói ra một câu cảm thán, hình như là đang nói chuyện với Bạch Tô, lẩm bẩm một mình còn cảm thấy rất thích thú.
Không biết là cố ý hay là vô ý, tay của anh khi ở trong chăn thỉnh thoảng chạm thử kẽ chân của Bạch Tô, anh hình như là yêu cái giường cái chăn này rồi, nắn cái vẫn chưa xong anh còn cố ý động vào kẽ chân nhỏ của Bạch Tô, khóe miệng còn có nụ cười đầy hứng thú nhìn Bạch Tô.
"Được rồi, không có ai nữa đâu, mau tỉnh dậy đi."
Đang nói anh ta còn dùng ngón tay gãi gãi gan bàn chân của Bạch Tô.
"Xuỵt!"
Bạch Tô đá một phát vào Nghiêm Đình, nhanh chóng dùng ngón tay hướng về Nghiêm Đình ra hiệu xuỵt một cái.
"Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!"
Giọng nói của Bạch Tô đè lên, nhìn anh lườm ác một cái
"Anh sao lại đáng ghét chứ?"
Nghiêm Đình cố ý hạ tông giọng nói lên một chút, không chế được âm lượng, giả bộ nghi hoặc nhìn Bạch Tô một cái, tiếp theo đó hướng về phía của hô to một câu.

Thật sự hết cánh với anh rồi!
Bạch Tô mau chóng chắp tay trước ngực, hướng về phía anh làm bộ mặt xin tha, Nghiêm Đình lúc này mới hài lòng mà gật đầu buôn tha cho Bạch Tô.
"Em biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Anh làm sao có thể phát hiện ra là em tỉnh rồi chứ?"
"Không rõ ràng." trên mặt của Nghiêm Đình mang theo chút cười, nhìn Bạch Tô lắc đầu.
"Bởi vì anh từ khi hôn mê tỉnh lại không bao lâu cho nên anh rất rõ trạng thái hôn mê nên là như thế nào chứ."
Nghiêm Đình nhẹ nhàng hướng về phía Bạch Tô giải thích một câu.
"Hứ."
Bạch Tô liếc mắt một cái, cô cũng không thèm tiếp lời anh.
"Tại sao lại phải giả bộ hôn mê vậy?"
Giọng nói của Nghiêm Định rất nhẹ, nghiêm túc hỏi Bạch Tô một câu.
Thực ra từ khi biết Bạch Tô xảy ra chuyện, anh thực sự rất lo lắng, kể cả sau khi bước vào phòng bệnh, thái độ với Phó Vân Tiêu cũng là thật.
Chỉ đến khi anh nhìn thấy Bạch Tô nằm trên giường bệnh, sắc mặt hồng hào, con mắt nhắm chặt thậm chí ngay cả hô hấp cũng đặc biệt đều đều anh mới xác định Bạch Tô đã sớm tỉnh lại rồi.
"Ừm...!bởi vì sợ chết."
Bạch Tô do dự một chút, tiếp sau đó bổ sung thêm một câu "Em nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra được ai ra tay tàn độc với em như vậy.

Em sợ bản thân thực sự chết như vậy cho nên chỉ đành bây giờ cứ giả vờ chết khiến người của bọn bắt có dễ dàng thả lỏng cảnh giác."

"Tốt lắm, tốt lắm."
Nghiêm Đình đăm chiêu cười cợt "Có đầu óc đấy, tốt lắm.

Ha ha ha có điều em giả bộ rất giống đó nhé."
Tiếp sau đó Bạch Tô trực tiếp cho Nghiêm Đình một cái nhìn khinh thường.
Cô ấy đương nhiên có thể nghe ra được sự chế giễu trong câu nói của Nghiêm Đình, đang cười nhạo kỹ thuật diễn xuất tệ hại của cô.
"Đi sang một bên, anh mau đi đi đừng có ở đây làm phiền em nữa."
Bạch Tô ghét bỏ bắt đầu đẩy Nghiêm Đình ra, người này thực sự rất đáng ghét, thì không thể nào có thể nói chuyện hẳn hoi được.
"Anh nói nghiêm túc mà, thực lòng rất tốt, giả bộ rất tốt."
Nghiêm Đình lúc này mới thu hồi lại vẻ mặt đùa giỡn.
"Bước tiếp theo em định làm thế nào? Cũng không thể mãi hôn mê như vậy chứ?"
Anh quan tâm hỏi Bạch Tô.
"Việc tiếp sau đây vẫn chưa nghĩ ra được, thực sự không được nữa thì chỉ có thể tỉnh dậy trước."
Bạch Tô lông mày hơi nhíu lên lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, suy nghĩ một hồi vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, thật sự nghĩ không ra được người muốn giết cô là ai, càng khỏi nói chuyện sau đó khi tỉnh lại là gì."
"Vậy anh cho em một chủ ý này, đợi mấy ngày hôm nữa em khi em tỉnh lại thì em liền giả ngốc dù sao thì em bị bỏ quên ngoài mấy ngày rồi, bị dọa trở nên ngốc nghếch cũng rất bình thường."
Nghiêm Đình đàng hoàng trịnh trọng nói thế nhưng lý do này nghe thấy luôn cảm thấy kỳ lạ.
"Em bị sợ hãi mà trở nên ngốc nghếch làm sao lại bình thường được đây chứ? Anh mới là bị dọa cho thành kẻ ngốc ý."
Cô lại không tức giận nhìn Nghiêm Đình, người này cả ngày chỉ biết ăn nói lung tung thôi.
"Anh nói rất nghiêm túc mà."
Nhìn thấy Nghiêm Đình dường như không có là đang nói đùa, Bạch Tô lúc này mới bán tín bán nghi gật đầu.

" Đây là tại sao chứ? Em đã tỉnh lại tại sao con phải giả ngốc?"
Bạch Tô hỏi ra những nghi hoặc trong lòng mình.
"Em câu hỏi thực sự rất nhiều." Nghiêm Đình nói với Bạch Tô một câu.
"Dù sao thì em nghe anh là đúng rồi, anh lại không bao giờ sẽ hại em cả."
Nghiêm Đình vẫn đang nghiêm túc nói chuyện với Bạch Tô chuyện này.
"Nghe lời anh."
Mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ lô gic sau chuyện này Nghiêm Đình làm như vậy là thế nào, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, Nghiêm Đình sắp xếp như vậy nhất định có lý của anh, khẳng định là không kịp giải thích hoặc là đột nhiên có phát hiện mới mới có thể căn dặn Bạch Tô ở giai đoạn hiện tại như vậy.
"Được rồi, anh ra ngoài đi, em biết rồi."
Bạch Tô bắt đầu đuổi Nghiêm Đình rời đi, cô có thể nhìn ra tình hình sức khỏe của Nghiêm Đình vẫn chưa khỏe lại cho nên cô muốn anh trở về nghỉ nghơi.
"Được, vậy anh về đây nhé."
Nghiêm Đình đắp chăn cho Bạch Tô xong, "Nhớ là phải giả ngốc đấy nhé."
Nói xong lúc này anh mới đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Từ phòng bệnh bước ra Phó Vân Tiêu và Thời Hoan đang ngồi ở ghế cách phòng không xa, Thời Hoan kế bên rất gần với Phó Vân Tiêu đem cả người dựa vào trên người của Phó Vân Tiêu, nhưng Phó Vân Tiêu dường như hoàn toàn không có cảm giác gì, lông mày vẫn co rút nhanh không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Có thể vào rồi." Nghiêm Đình canh giữ ở cửa hướng về Phó Vân Tiêu hô lên một tiếng.
"Đi thôi, chúng ta đi vào thôi."
Thời Hoan ngọt ngào nói một câu, muốn kéo tay của Phó Vân Tiêu thế nhưng bị Phó Vân Tiêu không chút biến sắc rút ra.
"Đúng rồi, Bạch Tô đã tỉnh lại rồi."
Câu nói này anh ta nói cực kỳ lớn tiếng, hình như cũng chính là đang nói cho Bạch Tô nghe vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi