BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG



Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Bạch Tô, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Hắn hỏi Bạch Tô: “Cô để tâm sao?”
Bạch Tô đã ý thức được câu nói của mình có chút vượt quá giới hạn, cô cũng đánh trống lảng, trả lời mơ hồ: “Tốt quá, chỉ sợ cô Mộ hiểu lầm.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Nghe Phó Vân Tiêu nói xong câu này, Bạch Tô nhanh chóng quay lại phòng ngủ.

Lúc cô nằm trên giường, Phó Vân Tiêu đi vào phòng tắm.

Bạch Tô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm mà không tài nào ngủ được.
Thực ra ngủ cùng nhau kiểu này cũng rất khó xử.

Vì thế Bạch Tô muốn ngủ trước, như vậy thì lát sau phó Vân Tiêu đi vào cũng sẽ không thấy ngại ngùng nữa.
Nhưng mà khi nước trong nhà tắm ngừng chảy, Phó Vân Tiêu cũng đã bước ra ngoài mà Bạch Tô vẫn không hề buồn ngủ.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu giả bộ ngủ say.
Càng giả bộ ngủ thì tai cô lại càng thính, Bạch Tô nghe được âm thanh Phó Vân Tiêu leo lên giường.
Nghe được âm thanh Phó Vân Tiêu nằm xuống bên cạnh mình, cũng nghe được tiếng Phó Vân Tiêu với tay tắt đèn.
Trước kia, dường như trừ những ngày Bạch Tô đến tháng ra, những ngày còn lại Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đều muốn làm chuyện đó.
Nhưng mà lần này, chỉ duy nhất lần này, hai người lại giống như đôi nam nữ mới yêu, ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.

Lúc sau, cũng không biết tại sao lại có thể khiến người ta có cảm giác bồn chồn không yên như vậy.
Dường như cả đêm Mộ Vãn Vãn không ngủ, cô lại đăng chuyện của Bạch Tô và đứa bé của Phó Cảnh Hoài lên một lần nữa.
Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, lòng người vô vị, bài viết đó lại lên đầu bảng một lần nữa.
Đêm đó còn có Phó Cảnh Hoài và Từ Trường Thư cũng không ngủ.
Phó Cảnh Hoài vừa mới dầm mưa bước vào nhà thì nhìn thấy Từ Trường Thư đang nghiêm mặt ngồi ở trên ghế sô pha.
Dường như đến cả chào hỏi thôi mà Phó Cảnh Hoài cũng lười lên tiếng, chỉ nói với Từ Trường Thư một câu: “Sao mẹ lại đến đây?”
Từ Trường Thư đứng dậy, chậm rãi đi đến bên Phó Cảnh Hoài nói: “Bây giờ trên mạng đều là tin tức của con với Bạch Tô đấy, lẽ nào mẹ không nên ra mặt giúp con giải quyết à?”
Phó Cảnh Hoài liếc nhìn Từ Trường Thư: “Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi sớm đi.

Những chuyện này con có thể tự mình giải quyết được.”
Giọng nói của hắn rất lãnh đạm, không hề có ý định giữ Từ Trường Thư ở lại.
Lúc này Từ Trường Thư lại lôi một tập tài liệu ở trong túi ra đưa cho Phó Cảnh Hoài “Cảnh Hoài, con xem đi, con thích mẫu người như thế nào? Trên đời này cũng đâu phải chỉ có mỗi Bạch Tô là phụ nữ!”
Khi nhắc đến tên của Bạch Tô, giọng nói của Từ Trường Thư có chút vội vàng.
Dường như Phó Cảnh Hoài không hề nhìn tới tập tư liệu kia mà lên tiếng nói thẳng: “Mẹ cất đi đi, trên đời này không phải có mỗi Bạch Tô là phụ nữ, thế nhưng ở trong trái tim con thì đúng là như vậy!”
Câu nói này làm cho Từ Trường Thư tức giận đến nỗi mặt trắng bệch cả ra.
Thế nhưng Phó Cảnh Hoài không muốn tiếp tục nói chuyện với Từ Trường Thư nữa, hắn đứng dậy sau đó chậm rãi đi về phía phòng tắm.
Từ Trường Thư tiến lên phía trước chặn hắn lại.
“Con nghe lời mẹ đi xem mắt đi.

Cứ yên tâm tìm một người phụ nữ để kết hôn, còn chuyện bây giờ mẹ có thể giúp con giải quyết.”
Từ Trường Thư nói rất vội vàng.
Phó Cảnh Hoài nghe xong sau đó xoay người lại nhìn Từ Trường Thư, ánh mắt lạnh băng: “Giúp con giải quyết? Giải quyết thế nào? Đẩy Bạch Tô ra ngoài ư?”
Nếu như lúc đầu không phải Từ Trường Thư chia rẽ hắn và Bạch Tô thì có lẽ bọn họ cũng đã sớm kết hôn rồi.
Trước kia hắn quá nhu nhược, vì nhu nhược nên đã phải trả một cái giá rất đắt.
Mà bây giờ, hắn không muốn làm vậy nữa.
Nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Phó Cảnh Hoài, Từ Trường Thư cũng cảm thấy hơi ức chế.

Bà nhìn Phó Cảnh Hoài, nói một câu vô cùng cứng rắn: “Đẩy cô ta ra thì sai? Những chuyện đó đều là cô ta làm mà, mẹ cũng chả vu khống cho cô ta.”
“Vốn dĩ, cô ta không xứng với con.”
“Hơ.” Phó Cảnh Hoài cười lạnh một tiếng: “Cô ấy không xứng với con? Mẹ, không phải mẹ cũng trèo cao để vào nhà họ Phó hay sao?!”
Nói xong câu nói này, Phó Cảnh Hoài không hề nói thêm bất kỳ một câu nào nữa.

Hắn mở cửa phòng tắm xong đó đi thẳng vào.
Hắn mở vòi hoa sen, tiếng nước chảy rào rào cộng thêm cánh cửa dày đã hoàn toàn ngăn cách hai người.
Từ Trường Thư đứng ở bên ngoài rất lâu, bà lớn tiếng gọi thế nhưng tất cả những lời nói đó đều bị tiếng nước chảy bên trong át đi mất.
Cuối cùng, Từ Trường Thư cầm những tấm ảnh và tập tài liệu cất trở lại vào trong túi, sau đó bỏ ra ngoài bước vào trong xe.

Vừa mới lên xe bà đã gọi một cuộc điện thoại, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói của một người đàn ông, lại còn rất nhiều tiếng ồn.

Bà nói trong điện thoại: “Bây giờ ông đang ở đâu? Tôi muốn gặp ông.”
“Bây giờ tôi không có ở thành phố A nên không tiện lắm, bà có chuyện gì không?”
Giọng nói của người đàn ông đó vô cùng thờ ơ.
Trong điện thoại không ngừng truyền tới tiếng cười đùa của phụ nữ: “Giám đốc Trương, trước kia anh làm giám đốc của khách sạn Đại Đường sao? Một khách sạn tốt như thế thế có nhiều người nổi tiếng đến thuê phòng không?”
“Đúng đó đúng đó, kể cho chúng em nghe đi.”
Một người phụ nữ khác lên tiếng.
Từ Trường Thư nghe thấy giọng nói nũng nịu của những người phụ nữ này thì nhíu mày, nói với giám đốc Trương một câu: “Năm đó không phải tôi nói với ông giữ lại đoạn video sao? Gửi cho tôi đi, tôi cần kiểm tra một chút.”
“Được thôi, đợi tôi xong việc rồi về nhà tìm cho bà.

Đoạn video đó giá năm mươi vạn nhé.”
Người đàn ông nói thẳng.
“Ông đi ăn cướp à!”
“Vậy tôi xóa đoạn video đó đi nhé.

Tôi đã giữ nó nhiều năm như vậy dù sao cũng phải thu về tý lời chứ, hay là… tôi bán nó cho cô gái bị hãm hại kia nhé?”
Người đàn ông đó cười cười.
“Được, năm mươi vạn thì năm mươi vạn.”
Từ Trường Thư nắm chặt vô lăng, cuối cùng bà vẫn phải đồng ý.
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông đã cúp điện thoại.

Bạch Tô nằm trên giường, cô không dám trở mình.


Thế nhưng cũng không biết cô đã giữ nguyên tư thế này mấy tiếng đồng ồ rồi, cô cảm thấy cả người sắp tê cứng lại.
Cô do dự một lát, cảm thấy có lẽ Phó Vân Tiêu cũng đã ngủ rồi thế nên mới thử trở mình một chút.
Thế nhưng cô vừa mới trở mình xong, Phó Vân Tiêu đã chậm rãi lên tiếng.
“Không ngủ được à?”
Có cần phải trả lời không?
Bạch Tô ngẩn người, Phó Vân Tiêu thông minh như vậy, nếu không trả lời thì hắn cũng biết.
Một lúc lâu sau cô mới trả lời một câu: “Ừm, không ngủ được.”
“Có thể là do lạ giường.”
Mới có vài ngày không ngủ, sao có thể lạ giường được chứ.
Phó Vân Tiêu không bật đèn, chỉ hỏi Bạch Tô một câu: “Trong lòng có tâm sự hay là đang lo lắng cho ai?”
Bạch Tô do dự một lát, cô cũng không biết nữa…
Là trong lòng có tâm sự hay là đang lo lắng cho ai…
“Không biết, chắc là không có đâu.”
Bạch Tô do dự một lát sau đó mới trả lời.
Đúng lúc này, Phó Vân Tiêu lại vòng tay ra, không chút tiếng động ôm Bạch Tô vào lồng ngực.
Cơ thể của Bạch Tô cứng đờ, thế nhưng cô cũng không cự tuyệt.
Mà cứ nằm như thế.
Không hiểu tại sao, khi nằm trong vòng tay của Phó Vân Tiêu, cô cảm thấy cơ thể mình vô cùng mệt mỏi.
Rất nhanh đã ngủ thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi