Ở đầu dây bên kia điện thoại, Từ Sắt thở dài: “Vừa định nói với cậu, thì cậu đã gọi cho tôi.”
Phó Vân Tiêu cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Gần đây, lão đại đã bán đấu giá rạp hát kịch của chính mình ở công viên trung tâm, giá khởi điểm là 500 triệu, đến hôm nay vẫn chưa bán được, nhưng quỹ vốn của lão đại đã đứt từ lâu rồi.”
Có thể nghe thấy, giọng nói chuyện của Từ Sắt có chút lắng xuống.
Nghe những lời của Từ Sắt, mắt Phó Vân Tiêu chợt tối sầm lại.
“Sao anh biết những điều này?”
Phó Vân Tiêu hơi xấu hổ vì anh không biết rằng lão đại đang trong tình cảnh khó khăn như vậy.
“Làm sao vậy? Cậu đang tự trách mình?”
Cảm thấy sự buồn bã trong giọng điệu của Phó Vân Tiêu, Từ Sắt cố tình trêu chọc Phó Vân Tiêu để làm dịu không khí.
“Không, anh cứ tiếp tục nói đi.”
Phó Vân Tiêu điều chỉnh trạng thái của mình một chút, rồi nói với Từ Sắt.
“Lúc đầu tôi cũng không biết, một thời gian trước, Vương Tiểu Đồng rất thích xem những câu chuyện liên quan tới người nổi tiếng, ngày nào cô ấy cũng theo dõi các lượt tìm kiếm hot, có khoảng thời gian, các lượt tìm kiếm hot nhất trên mạng đều là tin tức về vụ bê bối của một nghệ sĩ điện ảnh trong công ty lão đại.”
Từ Sắt trong điện thoại thở dài bất lực, và không đợi Phó Vân Tiêu trả lời, anh ta tiếp tục kể chuyện.
“Ngày nào tôi cũng phải nghe Vương Tiểu Đồng nói về chuyện của các nghệ sĩ trong công ty của lão đại vài lần, nghe quá nhiều rồi, tôi đã vô thức kiểm tra một chút, sau đó mới biết được chuyện đó.”
Từ Sắt kể chuyện về quá trình khám phá rất thoải mái, như thể nó hoàn toàn là một việc ngẫu nhiên.
“Này, còn một chuyện nữa, tôi không biết cậu có biết hay không.”
Trong cuộc điện thoại, Từ Sắt rõ ràng là do dự, như đang suy nghĩ xem có nên nói với Phó Vân Tiêu không.
“Chuyện gì vậy?”
Phó Vân Tiêu hơi nghi hoặc.
“Rạp hát này là sở thích của lão đại, không phải vạn bất đắc dĩ, anh ấy không thể nào bán đấu giá nó được.”
Ở đầu dây bên kia, Từ Sắt lại nhấn mạnh tầm quan trọng của rạp hát đối với lão đại.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, trước tiên, hãy để tôi xem xét đã, có tin tức gì mới nhất hãy nói với tôi.”
Vẻ mặt Phó Vân Tiêu nghiêm nghị kết thúc cuộc trò chuyện với Từ Sắt.
Sau khi cúp điện thoại, anh lại lệnh cho người liên hệ với bên thứ ba đang đấu giá rạp hát, chuẩn bị quyết định mua rạp hát.
Lúc này, Bạch Tô lại gọi đến.
“Cuối cùng cũng trả lời điện thoại, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Bạch Tô lo lắng nói với Phó Vân Tiêu.
“Anh cũng có chuyện cần thảo luận với em.” Phó Vân Tiêu nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy trên điện thoại.
Nghe thấy Phó Vân Tiêu có chuyện cần bàn với mình, Bạch Tô hơi sững sờ.
Phó Vân Tiêu hiếm khi thảo luận mọi việc với Bạch Tô, trừ khi anh gặp một việc lớn và cần hỏi ý kiến của Bạch Tô.
“Vậy thì anh nói chuyện quan trọng cần thảo luận của anh trước đi.”
Bạch Tô định để Phó Vân Tiêu nói trước.
“Lão đại Lương gặp khó khăn về kinh tế và phải rạp nhà hát yêu quý của mình ở công viên trung tâm với giá đấu là 500 triệu, anh định mua nó.”
“Mặc dù 500 triệu không phải là một con số lớn đối với chúng ta, nhưng số tiền này trong thời điểm quan trọng cũng không phải con số nhỏ, cho nên anh muốn hỏi ý kiến của em.” Phó Vân Tiêu nghiêm túc hỏi Bạch Tô.
Nghe Phó Vân Tiêu nói với cô tin tức này, Bạch Tô vô cùng sửng sốt.
Tại sao quỹ vốn của lão đại Lương lại bị đứt vậy? Nghĩ đến những tài liệu mà Long Diễn gửi cho cô, Bạch Tô đột nhiên có linh tính xấu, cô cảm thấy chuỗi vốn của lão đại Lương và danh sách công ty mà Long Diễn đưa cho cô chắc chắn có liên quan với nhau.
“Em sẽ gửi cho anh một tài liệu, anh hãy xem qua, em nghĩ họ có liên quan gì đó đến chuyện của ông chủ Phó.”
Giọng điệu của Bạch Tô rất nghiêm túc.
Sau khi gửi tài liệu cho Phó Vân Tiêu, điện thoại im bặt.
“Ai đã gửi những tài liệu này cho em?”
Im lặng trong giây lát, có vẻ như sau khi đọc xong tài liệu đó, giọng nói khàn khàn của Phó Vân Tiêu vang lên trên điện thoại.
“Các tài liệu được thu thập bởi một công ty thứ ba mà Long Diễn đã tìm kiếm.”
Bạch Tô giải thích.
“Những công ty này đều là những công ty có tài sản có vấn đề.”
Không đợi Bạch Tô giải thích thêm, Phó Vân Tiêu đã đoán được ý nghĩa của tài liệu này.
“Sao anh biết?”
Bạch Tô hơi ngạc nhiên, dù sao thì cô vẫn không hiểu ý của Long Diễn lắm, nhưng Phó Vân Tiêu không cần giải thích gì cả, cũng đã đoán được ý nghĩa của hồ sồ đó, đây quả sự là quá thiên tài rồi.
“Bởi vì trong danh sách đó có một số công ty là nhà cung cấp hàng đầu của chúng ta, và đồng thời cũng có một số công ty, có mối quan hệ tài chính quan trọng với công ty của lão đại Lương.”
Sau khi nghe Phó Vân Tiêu giải thích, Bạch Tô trầm ngâm gật đầu.
“Vậy, em nghĩ gì về tài liệu này?”
Trên điện thoại, giọng điệu của Phó Vân Tiêu rất bình tĩnh, với một nụ cười nhạt.
“Em chỉ muốn gửi tài liệu này cho anh xem, mặc dù về mặt lý thuyết, trong tình huống bây giờ không nên đầu tư bất kỳ khoản đầu tư mạo hiểm nào, nhưng anh thì khác, bất luận anh quyết định làm như thế nào em đều ủng hộ anh.”
Bạch Tô cũng cười, nghiêm túc nói.
“Cho dù mất hết gia sản, em cũng không trách anh sao?”
Có vẻ như bị những câu nói của Bạch Tô khiến cho hứng thú, Phó Vân Tiêu rất quan tâm đến sự thừa nhận của Bạch Tô..
“Đương nhiên là em trách anh rồi.”
Không chút do dự, Bạch Tô đã trực tiếp đưa ra một câu trả lời đùa giỡn cho Phó Vân Tiêu.
“Và em cũng muốn anh kiếm thêm tài sản của gia đình và chia cho em một nửa số cổ phần.”
Giọng điệu của Bạch Tô bắt đầu nhẹ nhõm hơn.
“Tất cả dành cho em, kể cả phần của anh.”
Đột nhiên thích thú, Phó Vân Tiêu cố tình trêu chọc Bạch Tô bằng một giọng điệu mơ hồ.
“Ồ ồ.”
Vốn dĩ đang nói về một chủ đề nghiêm túc, nhưng câu nói này trực tiếp khiến Phó Vân Tiêu mất đi phong cách thường thấy của mình.
“Thôi bỏ đi, em không nói chuyện với anh nữa.”
Bạch Tô giả vờ tức giận nói với Phó Vân Tiêu, rồi cúp điện thoại.
Ở bên kia, sau khi Phó Vân Tiêu cúp điện thoại, một nụ cười chợt nở trên khóe môi anh.
Thực ra ngay từ đầu anh đã biết rằng Bạch Tô nhất định sẽ đồng ý với cách tiếp cận của anh, nhưng về vấn đề này, anh phải trao đổi với Bạch Tô, vì đây cũng là sự tôn trọng của Phó Vân Tiêu đối với Bạch Tô.
Sau khi cúp máy, Phó Vân Tiêu mở lại tập tài liệu mà Bạch Tô đã gửi cho anh ta.
Tình cờ là anh ấy cũng có trong tay một tài liệu bổ sung cho tài liệu của Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu mở hai tài liệu đó ra cùng lúc để tham khảo và bắt đầu nghiên cứu.
Phó Vân Tiêu ngồi vào bàn, gõ nhịp nhàng các ngón tay lên bàn phím máy tính.
Đôi mắt anh sâu thẳm, đôi khi nhíu mày và chìm vào suy nghĩ, đôi khi anh lại từ từ thả lỏng, như thể anh muốn hiểu một vấn đề rất quan trọng.
Sau nửa giờ đồng hồ, Phó Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm trước khi đóng tệp tài liệu trên máy tính.
Có thể thấy một nụ cười tự tin từ từ nở ra trên khóe môi anh, rồi anh nhấc điện thoại và gọi cho thư ký.
“Hãy cho tôi biết sau khi gửi tiền cho Lương Vân Trạm, ngoài ra, chiều nay dường như có một diễn đàn kinh doanh, anh giúp tôi sắp xếp lịch trình.”
Phó Vân Tiêu yêu cầu trực tiếp qua điện thoại.
“Như vậy… Tổng giám đốc Phó, trong diễn đàn này không phải anh nghĩ rằng các công ty trong đó quá bất ổn, anh có muốn trực tiếp từ chối tham gia không?”
Thư ký ngập ngừng và nhắc lại.
“Đi thu xếp đi, tôi đã đổi ý.”
Không cần giải thích thêm, Phó Vân Tiêu cúp điện thoại sau khi kết thúc lời dặn.