BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô chạy xung quanh công viên, vẫn luôn chạy sang một sườn khác của công viên, thấy Văn không chạy theo, cô lúc này mới thả chậm bước chân, định đi bộ một lúc.

Mặt bên này của công viên có một rừng cây, có người nói tới buổi tối thì nơi đó liền biến thành thiên đường của các cặp tình nhân, cho nên bình thường có rất ít người đến nơi này.

Dù sao thì bây giờ là sáng sớm, Bạch Tô cũng không nghĩ quá nhiều, tiếp theo chậm rãi đi theo con đường nhỏ dọc theo bên hồ.

Đang đi, bỗng nhiên cô cảm giác phía sau hình như vẫn luôn có người đang đi theo cô, Bạch Tô còn đang nghi hoặc chuẩn bị quay đầu lại, sau đó trước mắt tối sầm, cả người mất đi cảm giác.

Khi Bạch Tô tỉnh lại, chung quanh một mảnh đen tối.

Theo bản năng tay cô sờ soạng bên người, bỗng nhiên trên tay sền sệt một mảnh, xung quanh không ngừng có mùi máu tươi bay tới.

Không phải là máu chứ?
Trái tim Bạch Tô lập tức loạn nhịp, trên tay dính đầy chất lỏng sền sệt ướt lạnh, chậm rãi đưa lên chóp mũi, đang chuẩn bị phân biệt một chút có phải thứ mà trong lòng cô đang sợ hãi hay không.

Bỗng nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó một tia sáng chói mắt đột nhiên hắt vào, dưới ánh nắng sau lưng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông và một người phụ nữ.

Thời gian dài ở trong môi trường tối tăm, đôi mắt của Bạch Tô đã thích ứng với bóng tối.

Lúc này mở cửa, đôi mắt của cô trong lúc nhất thời hơi đau xót, theo bản năng cúi đầu, dùng tay chặn ánh mặt trời lại.

Chỉ trong khoảnh khắc cô giơ tay lên, cô lúc này mới ý thức được, trên tay mình đã dính đầy máu tươi.

Cúi đầu nhìn lại, quần áo trên người Bạch Tô cũng có vết máu loang lổ, hơn nữa bị xé rách rách mướp, miễn cưỡng có thể che được thân thể, ở bên người cô còn có một người đàn ông đang nằm trong vũng máu.

“A!”
Tiếng thét chói tai của một người phụ nữ vang lên.


Nhưng mà tiếng thét chói tai này lại không phải đến từ Bạch Tô, mà là từ người phụ nữ đứng ở trước mặt Bạch Tô.

Tự dưng ở bên cạnh người chết đã đủ đáng sợ rồi, còn chưa có kịp phản ứng lại, một tiếng thét chói tai của người phụ nữ trước mặt, trực tiếp dọa Bạch Tô giật mình, cả người ngốc ở tại chỗ.

“Là cô! Là cô giết chồng của tôi!”
Người phụ nữ này giống như đang nổi điên chạy vọt tới chỗ của Bạch Tô, chỉ là khi cô ta đang muốn xông qua bên đó, người đàn ông đeo khẩu trang đứng bên cạnh cô ta bỗng nhiên giữ cô ta lại.

“Mong cô bình tĩnh một chút.


Giọng nói của người đàn ông cực kỳ bình tĩnh, muốn khiến cho người phụ nữ này bình tĩnh lại.

“Cô câu dẫn đàn ông đã có vợ, tại sao còn muốn giết người diệt khẩu?”
Cảm xúc của người phụ nữ này cực kỳ kích động, chỉ vào Bạch Tô hét lên đầy tức giận, cách nói như muốn đòi mạng vậy.

Nhưng mà Bạch Tô hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, vẻ mặt nghi hoặc, trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Cô giết người?
Bạch Tô cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, cô chỉ nhớ rõ mình đang chạy bộ, bỗng nhiên té xỉu, hoàn toàn không nhớ rõ những tình tiết đằng sau.

“Chúng tôi sẽ lấy lại sự công bằng cho cô, nhưng mà hiện tại không thể.


Người đàn ông đeo khẩu trang vẫn đang khuyên bảo người phụ nữ này.

Chỉ là, người phụ nữ này hoàn toàn nghe không vào tai lời người khác đang nói cái gì, giống như phát điên không ngừng muốn nhào về phí Bạch Tô.


Thấy cảnh tượng như là sắp mất khống chế, người đàn ông do dự một chút, cuối cùng bỏ người phụ nữ điên cuồng này ra, trực tiếp lại đưa tay về phía Bạch Tô túm lấy cô, định mang theo Bạch Tô rời khỏi nơi này.

“Ai cũng đừng mong rời đi!”
Khi người đàn ông này và Bạch Tô mới bước tới cửa, lúc vừa mới bước ra một bước, người phụ nữ này lại theo ra cùng, lớn tiếng quát đến.

“Tất cả mọi người! Mọi người cần phải giúp tôi một tay!”
Bên ngoài, một số dân làng ăn mặc giản dị đã vây quanh căn phòng nhỏ này lại, rất nhiều dân làng trên tay cầm cái cuốc, cái xẻng, thoạt nhìn cực kì hung dữ.

Người phụ nữ này đi hai bước đến trước cửa, trong ánh mắt tràn ngập thù hận, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Tô một cái, ngay sau đó quay đầu, chỉ nghe “Thình thịch” một tiếng, cô gái này trực tiếp quỳ gối trước mặt dân làng.

“Mọi người, ngày hôm qua cả một đêm chồng tôi không có về nhà, sáng sớm tôi phát hiện hai người bọn họ ở trong căn nhà gỗ này, cô ta còn quần áo không chỉnh tề, chồng tôi chết trong vũng máu, mọi người nhất định phải giúp tôi tìm lại sự công bằng!”
Người phụ nữ này tự nhận là vợ của người đàn ông đã chết, từ nhà gỗ đi ra, than thở khóc lóc, khóc đến không thành tiếng.

Ngay sau đó một tiếng nói bình luận trong đám người dân làng vang lên.

Bạch Tô cắn chặt môi, hít sâu điều chỉnh trạng thái sợ hãi của chính mình.

Người đàn ông ban nãy định đưa Bạch Tô rời đi thấy tình hình không ổn đã chuồn đi từ lúc nào không hay, trước khi đi, cố ý cởi bỏ dây thừng trói tay Bạch Tô.

Giờ phút này, chỉ có Bạch Tô một người bị trói hai chân, một mình đối mặt với một đám nông dân.

“Hô.


Bạch Tô hít sâu một hơi, tiếp theo mới vững vàng bình tĩnh hỏi lại “Các người là ai? Tôi không có giết người.



Giọng nói của cô kiên định.

“Không có giết người? Vậy vì sao quần áo cô lại không hề chỉnh tề, vậy vì sao chồng tôi lại nằm trong vũng máu?”
Người phụ nữ càng nói càng kích động, không ngừng chất vấn Bạch Tô.

“Tôi! ”
Bạch Tô hơi hơi hé miệng, “Tôi không biết.


Những lời này, Bạch Tô nói rõ ràng không có chút tự tin nào cả.

Bởi vì tuy rằng Bạch Tô biết cô đang ở trong trạng thái không biết gì, nhưng mà cảnh tượng hiện tại bày ra trước mắt, không ai sẽ tin cô trong sạch.

“Chuyện này thật sự không hề liên quan đến tôi, tôi cũng không biết tại sao tôi lại ở nơi này.


Tuy rằng biết cái lý do này có chút gượng ép, nhưng Bạch Tô vẫn là nỗ lực cố gắng giải thích cho chính mình.

“Phi, chính là cô, loại người đê tiện này, không thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được! Đánh cô ta, giết người thì đền mạng!”
Thấy Bạch Tô như là chỉ muốn lừa dối mọi người cho có, người phụ nữ này không thuận theo không buông tha, tiếp theo bắt đầu kích động cảm xúc của dân làng.

Quả nhiên, rất có hiệu quả.

Sau khi trải qua cảm xúc kích động, dân làng càng thêm cảm xúc kích động, trong tay lấy cái cuốc nóng lòng muốn đánh cô, càng có người dân quá mức hơn, nhổ nước miếng về phía Bạch Tô.

Đối mặt với dân làng không phân biệt trái phải này, nhìn bốn sơn thôn phía hoang vắng, Bạch Tô thật sự không dám tưởng tượng những người này sẽ đối xử với chính mình như thế nào, liều mạng giải thích với dân làng, hy vọng bọn họ có thể bình tĩnh lại.

“Tôi không có giết người, đây là sự hiểu lầm, tôi cũng không biết.



Bạch Tô một lần lại một lần lặp lại.

“Người chết ở bên cạnh cô, cô còn không thừa nhận? Cô người phụ nữ ngoan độc này.


Nói như vậy, người phụ nữ này rốt cuộc nhịn không nổi, trực tiếp đứng dậy động thủ, bắt một cái đã bắt được cánh tay Bạch Tô.

“Thật sự không phải tôi giết, tôi còn không quen biết anh ta.


Tuy rằng Bạch Tô giải thích quá nhẹ nhàng, nhưng mà cô vẫn còn đang tranh đấu.

Ngay lúc này, không biết ai ở trong đám người hô một câu, “Mang về thôn, cho cô ta vào trong lồng heo!”
Ngay sau đó, dân làng liền xông tới, hình như thật sự muốn đem Bạch Tô mang đi.

“Mọi người bình tĩnh một chút, tôi không có giết người, các ngươi làm như vậy là phạm pháp, phải ngồi tù.


Bạch Tô bị dọa đến vẫn luôn lui về phía sau, bất đắc dĩ phải uy hiếp dân làng một chút, ý muốn làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà Bạch Tô đã hoàn toàn xem nhẹ đám dân làng hung hãn này, bọn họ căn bản không hề nghe vào lời của cô nói, lời Bạch Tô nói càng chọc giận bọn họ hơn.

Dân làng nhanh chóng bước lại gần Bạch Tô, vòng vây quanh Bạch Tô càng ngày càng nhỏ, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ cầm dây thừng nhanh chóng hướng về phía Bạch Tô, chuẩn bị buộc chặt lấy Bạch Tô.

Trong lúc hoảng loạn, Bạch Tô đột nhiên né sang một bên, vừa đúng lúc trốn tránh được sự tấn công của dân làng.

Người dân làng này lao về khoảng không phía trước, không dừng lại được, không kịp dừng lại liền té ngã.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi