Vụ án của Bạch Tô vẫn chưa được quyết định chính thức, vì vậy cô ấy chỉ có thể buồn chán ngồi trong đồn cảnh sát và đợi Phó Vân Tiêu đến gặp mình.
Cô ấy có thể cảm thấy áp lực từ Phó Vân Tiêu, nhưng bây giờ cô ấy đang bị mắc kẹt trong đồn cảnh sát và muốn giúp đỡ nhưng không thể giúp được gì cả.
Ngày thứ tư, Bạch Tô ngồi ở đồn cảnh sát cả ngày như thường lệ, ban ngày ngồi xem tivi chán nản, trên tivi phát đi giá trị cổ phiếu của Tư Bản Vân Thượng giảm mạnh, cứ như vậy Bạch Tô càng suy sụp hơn.
Đêm đó, Bạch Tô đã đợi rất lâu nhưng Phó Vân Tiêu không đến gặp cô.
Trong lòng cô lóe lên nhiều ý nghĩ tiêu cực, nghĩ như vậy, cô càng lo lắng về phía Phó Vân Tiêu.
Sáng hôm sau khi vừa ăn sáng xong, cảnh sát lại đến thông báo cho Bạch Tô có người đến thăm.
Nghĩ rằng đó là Phó Vân Tiêu, Bạch Tô vui vẻ chạy ra ngoài,, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt của người đến thăm, khuôn mặt cô ấy ngay lập tức ỉu xìu đi.
Văn hai tay khoanh trước ngực, nhìn Bạch Tô một lát, khóe miệng mang theo ý cười trêu tức.
"Nếu cô đến đây để đùa cợt thì cô đã đạt được mục đích rồi đó.
"
Bạch Tô nhìn Văn trả lời lạnh lùng, sau đó xoay người đi về phía đồn cảnh sát.
"Cô không muốn biết Phó Vân Tiêu đã làm gì trong 2 ngày qua sao?"
Bạch Tô vừa quay người, thì giọng nói khinh thường nhưng đầy quyến rũ của Văn vang lên sau lưng vô.
Đôi chân định đi lại khẽ khựng lại, tiếp đó Bạch Tô quay người rồi ngồi lại nơi thăm phạm nhân.
"Nói đi, muốn tôi làm cái gì?"
Bạch Tô không vòng vo hỏi, bởi cô biết người phụ nữ này trước giờ không thấy cái lợi sẽ không làm.
"Cô không cần làm gì cả chỉ cần cô không được đập nát điện thoại của tôi.
"
Văn chế nhạo càng mạnh hơn, sau đó cô ta mở một đoạn video và ném thẳng đến trước mặt Bạch Tô.
Video được đánh dấu bằng ngày tháng, là ngày hôm qua.
Chỉ có một nhân vật duy nhất trong video, Phó Vân Tiêu.
Có thể thấy đây là một cảnh quay lén bên ngoài căn biệt thự.
Phó Vân Tiêu đã ra ngoài mua rượu ba lần, và khi anh ấy trở về nhà với rượu lần cuối cùng, bước đi của anh ấy đã loạng choạng, và rõ ràng là anh ấy đã đi không vững.
"Nhìn xem người đàn ông của cô đi, lý do anh ta không đến thăm cô chính là uống rượu đến say khướt như vậy, so với việc đến thăm cô còn có ý nghĩa hơn.
"
Văn không ngừng chế nhạo.
Như không có nghe thấy Văn nói gì.
Bạch Tô xem lại video sau đó tắt điện thoại sau đó đưa trả lại Văn, và chậm rãi đứng lên, không nói một lời, bước tới phòng cảnh sát.
Ban đêm, Bạch Tô thất thần trong phòng cảnh sát, nghĩ đến những gì Văn nói và những đoạn phim cô đã xem, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
"Bạch Tô, chồng cô đến thăm cô.
"
Trong lúc cô đang suy nghĩ, cảnh sát lại đến thông báo cho Bạch Tô, sau đó cô thu lại suy nghĩ, lấy gương ra xem lại trạng thái của mình, cố nở một nụ cười bình thường và đơn giản thu dọn, sau đó đi theo cảnh sát.
để đi bộ ra ngoài.
"Anh tới rồi.
"
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu và cười nhẹ.
"Ừ.
"
Phó Vân Tiêu gật đầu, sau đó đưa hoa quả trong tay cho Bạch Tô qua cảnh sát, chúng đều là hoa quả mà Bạch Tô thích ăn.
"Hai ngày trước có chuyện, anh không thể tới được.
"
Sau khi dừng lại một chút, Phó Vân Tiêu chủ động giải thích những gì đã xảy ra hai ngày trước đó, nhưng anh ấy không nói quá nhiều.
Nhìn vẻ mặt và phong thái của anh, không khác gì ngày thường, cứ như không có chuyện gì xảy ra.
“Có thể đoán được mà, chỉ có công việc mới khiến anh bỏ qua em được.
"
Để che giấu sự bình thường của mình, Bạch Tô còn cố tình nói đùa với Phó Vân Tiêu.
Không biết có phải đều xuất phát từ sự ăn ý, thật ngạc nhiên là cả hai đều không muốn nói quá nhiều về việc Phó Vân Tiêu đã ở đâu trong hai ngày qua.
Bạch Tô biết Phó Vân Tiêu dùng rượu để giải sầu nên không dám hỏi vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không muốn nói chuyện, vì vậy cả hai thay đổi chủ đề trong một sự hiểu biết ngầm.
"Công ty gần đây thế nào?"
Sau khi nói đùa, Bạch Tô hỏi Phó Vân Tiêu một lần nữa với một nụ cười, hai người dường như đang trò chuyện trong phòng khách của chính họ, thoải mái và thư giãn.
"Không chắc.
"
Phó Vân Tiêu lắc đầu thờ ơ.
"Hiện tại anh không thể nghĩ tới điều gì khác, anh chỉ quan tâm em.
"
Phó Vân Tiêu thẳng thắn nói, và do dự một lúc, anh tiếp tục nói: "Cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ cứu được em ra ngoài.
"
Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, nhìn Bạch Tô chân thành nói.
"Không sao, em cũng không vội đi ra ngoài, em ở đây khá tốt, hiếm thấy yên tĩnh.
"
Bạch Tô cố ý nói rằng không quan trọng, sợ Phó Vân Tiêu không tin, cô ấy nhanh chóng nói thêm, "Vậy nên, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng làm cho mọi người phải vì anh mà lo lắng.
"
Giọng điệu của câu sau Bạch Tô cố ý nói với tấm lòng tha thiết, như thể những người lớn tuổi đang giảng dạy cho những người trẻ tuổi.
"Đúng vậy đúng vậy, anh biết rồi.
"
Phó Vân Tiêu cũng rất phối hợp, cố ý, bày ra vẻ mặt của nhân viên chấp nhận lời ông chủ để làm Bạch Tô vui vẻ.
Quả nhiên Bạch Tô không thể không mỉm cười vì biểu hiện của Phó Vân Tiêu.
Sau đó hai người nói về những chủ đề khác.
Phó Vân Tiêu cố tình cải trang che giấu sự bất lực của mình, Bạch Tô cũng đang giả vờ rằng mình ở đây rất thoải mái
"Hai ngày nữa anh lại tới thăm em.
"
Nhìn xuống thời gian, thời gian thăm đã kết thúc, Phó Vân Tiêu đứng dậy và rời đi.
"Đợi chút.
"
Thấy Phó Vân Tiêu quay người rời đi, Bạch Tô cũng đứng dậy ngăn anh lại.
Sau đó Phó Vân Tiêu lại quay lại với một nụ cười, "Chuyện gì vậy?"
Giọng trầm của Phó Vân Tiêu rất hay.
"Nếu anh thực sự không có chuyện gì có thể đến thăm em mỗi tối không.
"
Giọng nói của cô rất nhỏ, tựa hồ có chút ngại ngùng, nói xong lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Hiện tại anh có thể đi rồi.
"
Sau đó cô ra hiệu và bắt đầu giục Phó Vân Tiêu rời đi.
Một phần lý do tại sao Bạch Tô nói điều này là vì cô thực sự nhớ Phó Vân Tiêu, nhưng yếu tố quan trọng hơn là nếu Phó Vân Tiêu được yêu cầu gặp cô mỗi ngày, Phó Vân Tiêu có thể uống ít rượu hơn.
Nhìn Phó Vân Tiêu rời đi, vẻ mặt Bạch Tô rất phức tạp.
Dù lưng Phó Vân Tiêu vẫn thẳng đứng nhưng cô không bao giờ có thể quên được những gì Văn đã cho cô thấy, dáng vẻ bất lực của Phó Vân Tiêu, cô có thể cảm nhận được sự bất lực và nỗi buồn của Phó Vân Tiêu qua màn hình lúc đó.
Tuy nhiên, Bạch Tô không thể làm gì được, điều duy nhất cô có thể làm là khiến Phó Vân Tiêu không tự trách mình.
Đồng thời, biệt thự ở ngoại ô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai bóng dáng một nam một nữ, nhưng trang phục và khí chất của hai người lại vô cùng mâu thuẫn.
Người đàn ông ăn mặc phô trương, sặc sỡ, khuôn mặt đầy ngạo nghễ, bất khuất, là hình tượng phú nhị đại điển hình.
Người phụ nữ có khuôn mặt trời sinh, vẻ mặt lạnh lùng, trong lời nói và hành vi của cô ấy cảm thấy thái độ cự tuyệt, có vẻ cực kỳ khó gần.
Tuy nhiên, hai người nói chuyện rất hài hòa dưới ánh đèn, như thể đang thảo luận những vấn đề lớn liên quan đến lợi ích trước mắt của họ.
"Theo như báo cáo, Phó Vân Tiêu chỉ gặp Bạch Tô tổng cộng hai lần, nhưng khi anh ta bước ra sắc mặt không được tốt cho lắm, chứng tỏ anh ta nội tâm đã lo lắng thêm mấy phần rồi.
".