BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Phó Vân Tiêu đang tập trung nhìn chằm chằm vào đám côn đồ trước mặt.

Đột nhiên, anh cảm thấy một luồng gió đánh phía sau mình.

Một cái xoay người, Phó Vân Tiêu đã tránh được đòn tấn công bất ngờ sau lưng anh một cách ly kỳ.
Lợi dụng lúc Phó Vân Tiêu lơ là, đám côn đồ ngay sau đó vung dao vào anh.

Ngay khoảnh khắc tên côn đồ vung dao đến trước mặt anh, mấy chục cái đèn xung quanh họ đột nhiên phát sáng.

Đồng thời theo sau đó là hơn chục con người mặc áo đen, đeo mặt nạ, tay cầm những con dao phay, dần tiến vào.
Nhìn vào cách sắp xếp của những người trong bộ đồ đen này, rõ ràng chuyên nghiệp hơn hẳn so với những tên côn đồ đợt bao vây đầu tiên.
“Các anh em, Phó Vân Tiêu nhất định phải chết, lên cho tao!”
Một người đứng đầu của đám áo đen dẫn đầu thấp giọng nói, sau đó phất tay, đám người áo đen liền xông lên phía trước.
Đám người áo đen thứ hai đến cũng đủ hơn mấy chục người.

Kể cả về số lượng hay chất lượng đều cho thấy một ưu thế áp đảo tuyệt đối.

Chỉ trong chốc lát, đám người đầu tiên đã bị đánh bại thê thảm.
“Caesar, phải làm sao đây? Một nhóm người khác lại đến, cũng là để trừ khử Phó Vân Tiêu, anh em bị đánh tan rã hết rồi!”
Người đàn ông có hình xăm ở cánh tay trốn vào một góc gọi điện thoại.

Gấp gáp hét vào chiếc máy cầm trên tay.
Những người khác đều không chú ý đến hắn ta.


Nhưng ánh mắt của Phó Vân Tiêu luôn hướng phía người đàn ông có hình xăm ở cánh tay đó.
Nghe anh ta hét ra tên “Caesar”, khuôn mặt anh cau lại.
Đây đã là lần thứ hai anh nghe thấy cái tên Caesar này rồi.
Lần đầu tiên trong trang viên Lion, một người tên Caesar đã cố gắng moi móc mọi việc của Phó Vân Tiêu.

Lần này cũng chính là người tên Caesar muốn đưa Phó Vân Tiêu vào chỗ chết.
Trận chiến rất nhanh đã kết thúc.
Nhóm người mặc đồ đen này được huấn luyện rất tốt, trực tiếp bao vây Phó Vân Tiêu và trói lại.
“Đưa đi”
Tên áo đen cầm đầu xua tay phù một tiếng, trói cả tên đàn ông có hình xăm ở tay, rồi lại lấy mũ đội đầu che lại đưa đi.
“Mạng của Phó Vân Tiêu là của bọn này.”
Trước khi đi, tên áo đen cầm đầu còn nhìn những tên bị đánh bại nằm la liệt dưới đất của đám người thứ nhất, lắc đầu khinh khỉnh.
Sau đó, không nói thêm bất cứ gì, hắn đưa Phó Vân Tiêu và tên có hình xăm rời khỏi hiện trường.
Trong căn nhà ở sơn thôn, đám người áo đen đeo mặt nạ đưa Phó Vân Tiêu đang bịt mặt bước vào.
“Các ngươi lui ra trước đi, trông chừng kĩ tên mà có hình xăm ở tay được đưa về tối nay.”
Tên đeo mặt nạ quay người về sau ra lệnh.

Đám người áo đen nghe lời dần dần rời đi.
Căn phòng này ở phía rất khuất.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại người đàn ông áo đen đeo mặt nạ và Phó Vân Tiêu.
Sau khi chắc chắn không có ai ngoài cửa.

Người đàn ông áo đen cởi bịt mặt của Phó Vân Tiêu đồng thời tháo mặt nạ xuống.
“Làm tốt lắm.

Không ngờ lại thuận lợi thế.”
Một nụ cười nhẹ nhõm nở trên khóe môi Phó Vân Tiêu.

Anh nhẹ nhàng rũ bỏ lớp bụi đang trên người mình.
“Ừm, chỉ có điều vẫn không bắt sống được tên giật dây đằng sau.”
Tên áo đen gật đầu.

Tướng mạo của anh ta vô cùng quen thuộc, không ai khác, đó chính là...
Phó Vân Tỷ.
Nghe Phó Vân Tiêu nói vậy, ánh mắt anh ta trầm xuống, hẳn là đang tính toán gì đó.
“Mưu kế của tên giật dây bọn họ quả thực thâm hiểm, hơn nữa, hắn ta dường như vẫn luôn hoạt động dưới danh nghĩa của Caesar.

Điều đó chứng tỏ ấn tượng của hắn với cái tên Caesar rất sâu sắc.”
Phó Vân Tỷ trầm mặc phân tích, bắt đầu suy diễn một cách logic
“Không sai, đi theo logic đó, ngoài ấn tượng sâu sắc ra thì xác suất cao tên Caesar đó có mối thù nào đó.


Vì vậy, hiện tại tên nấp sau lưng đó rất có khả năng đã kết mối thù khi cậu còn là Caesar.”
Phó Vân Tỷ và Phó Vân Tiêu bên hỏi bên đáp, bắt đầu cho Phó Vân Tiêu bổ sung.
Câu trả lời của anh rất có lý, Phó Vân Tiêu gật đầu và lướt qua ký ức tất cả những kẻ mà anh đã gây thù chuốc oán trong khoảng thời gian đó, nhưng anh vẫn không thể nghĩ ra có người có lòng thù hận sâu sắc và muốn chơi một ván cờ lớn như vậy để chiến đấu với anh.
Sau một hồi suy nghĩ, vẫn không có kết quả gì.

Phó Vân Tiêu tạm thời bỏ cuộc, giải quyết vấn đề trước mắt.
“Bên Bạch Tô sao rồi?”
Tạm thời gác lại chuyện tên đầu sỏ đằng sau này sang một bên, Phó Vân Tiêu thu lại tầm mắt, quan tâm hỏi Phó Vân Tỷ một câu
“Yên tâm đi, sắp xếp xong cả rồi, ngày mai cô ấy có thể về nhà rồi.”
Gương mặt Phó Vân Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, khiến cho tinh thần anh nhẹ nhõm đôi chút.
“Cảm ơn.”
Hơi ngừng lại một chút, Phó Vân Tiêu đột nhiên nghiêm túc nói.
“Gì cơ?”
Phó Vân Tỷ ngẩn người, cứ ngỡ như mình nghe nhầm.
“Anh vừa nói cảm ơn?”
Phó Vân Tỷ phản ứng một cách dữ dội, cố tình lộ ra vẻ mặt bất ngờ đồng thời hỏi lại Phó Vân Tiêu.
“Cậu nghe nhầm rồi.”
Không quan tâm Phó Vân Tỷ, Phó Vân Tiêu bình thản buôn một câu, tiếp tục quay lại chuyện chính.
“Đi thẩm vấn tên tối nay bắt về được một lát.”
Phó Vân Tiêu biểu cảm nghiêm túc nói chuyện công việc.
“Anh đi không phải thích hợp hơn sao? Dù sao anh sẽ hiểu rõ hơn những người anh từng chuốc thù kết oán lúc đó.

Không chừng lại có thể tìm được manh mối nào đó.”
Phó Vân Tỷ trên mặt lộ ra những nghi hoặc không thể giải thích.
“Vì tên cầm đầu không xuất hiện tại hiện trường ngày hôm nay nên hắn hẳn là đã có chuẩn bị cho việc bị rò rỉ thông tin.

Nếu tôi đi chưa chắc tìm ra được manh mối có ý nghĩa.”
Ngừng lại một chút, Phó Vân Tiêu tiếp tục giải thích kế hoạch
“Đó là lý do tại sao tôi quyết định làm mọi thứ có thể và đồng thời đạo diễn một bộ phim truyền hình.


Trong đó, Phó Vân Tiêu đã chết.

Khi chúng hoàn toàn mất cảnh giác và lộ diện, chúng ta sẽ thu lưới.”
Phó Vân Tỷ nghe xong kế hoạch của Phó Vân Tiêu, đôi mắt sáng lên, rất nhanh có thể hiểu được suy nghĩ của anh.
“Bên cạnh đó, nhất định phải để tin tức các cậu giết tôi cho tên xăm trổ đó biết, để hắn ta lộ tin ra ngoài.

Đồng thời cũng không được nói cho Bạch Tô biết về hành tung của chúng ta, chúng ta cứ tiếp tục âm thầm như vậy cho đến khi câu được cá lớn.”
Phó Vân Tiêu một bên suy nghĩ, một bên bày trí kế hoạch.
“Hiểu rồi.”
Phó Vân Tỷ gật đầu, rồi rời khỏi căn phòng chuẩn bị thẩm vấn tên vừa bắt được.
Sau cả một đêm điều tra, quả nhiên giống như Phó Vân Tiêu tiên đoán, ngoài cái tên, người đàn ông này không biết gì về Caesar.
Để làm cho vở kịch trở nên thực tế hơn, Phó Vân Tiêu cuối cùng đã ra lệnh cho một người bẻ gãy chân của tên côn đồ, và sau đó ra lệnh cho những người khác đưa anh ta xuống núi.
Chỉ có điều, trước khi rời khỏi hiện trường, Phó Vân Tỷ cùng Phó Vân Tiêu đã bàn bạc kỹ lưỡng, để cho Phó Vân Tiêu giả chết
Tên côn đồ được nhấc bổng đem đi, vừa ra khỏi cửa, thân thể một người nằm trên cáng cũng đúng lúc được bê ra từ một phòng khác.
Không giống với tên côn đồ, người đàn ông nằm trên cáng được đậy bằng một tấm vải trắng.

Máu tươi chảy “tí tách” từ trên càng xuống dưới đất.

Cơ bản có thể đoán ra được, người nằm trên đó đã chết.
“Nhìn cái gì mà nhìn.”
Người áo đen nâng tên côn đồ xăm trổ hét lên, hắn vội vàng quay đầu lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi