BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


“Tất nhiên rồi, trang viên của em cũng có chi phí nhân công và hạt giống, em có thể cho các anh ăn những trái cây tươi nhất vậy cũng không tồi, thậm chí không muốn trả tiền.”
Bạch Tô lườm Phó Vân Tiêu với một chút xem thường.

“Không chỉ trái cây, em còn chuẩn bị nước ép dưa hấu, nước ép trái cây, rượu vang, v.v., và em sẽ mời các anh đến trang viên để thưởng thức nước trái cây nguyên chất màu xanh lá cây khi tuyết rơi."
Nghe giọng điệu nói chuyện của cô, cô có vẻ rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.

“Cái này cũng tính phí, đúng không?”
“Thông minh.”
Bạch Tô cố ý khen Phó Vân Tiêu.

“Nhưng, anh thì thôi không tính, người khác sẽ tính tiền.”
Tiếp theo, Bạch Tô ân cần nói với Phó Vân Tiêu một lần nữa.

Trong một khoảng thời gian, Phó Vân Tiêu hơi sững sờ.

Hai người ngồi suy nghĩ rất lâu ngoài ban công, đến tận khuya hai người mới trở về phòng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, biết Phó Vân Tiêu hôm nay sẽ đi công tác ở châu Âu, Bạch Tô đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Phó Vân Tiêu.

Sau khi ăn sáng, Phó Vân Tiêu lấy hành lý và chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.”
Phó Vân Tiêu vừa bước tới cửa, Bạch Tô không thể không gọi Phó Vân Tiêu.

Nghe thấy giọng nói của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng quay lại.


Tại một thời điểm nào đó, Bạch Tô đã đứng trước Phó Vân Tiêu, khi anh ta quay lại, đôi môi của Bạch Tô đã hôn nhẹ.
“Lên đường thuận buồm xuôi gió.”
Giọng Bạch Tô rất nhỏ, cô cắn nhẹ vào môi Phó Vân Tiêu như một con chuồn chuồn cắn, và sau đó mặt cô đỏ bừng, đó là một chút tạm biệt.

Tuy nhiên, cô đang định lùi lại thì đột nhiên cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, trước khi cô kịp phản ứng, đôi môi của cô đã bị Phó Vân Tiêu chiếm chọn, và anh tham lam hôn lên miệng cô, Bạch Tô cảm thấy mình ngạt thở bởi nụ hôn này, nhưng Phó Vân Tiêu dường như không có bất kỳ ý định nào để kết thúc.

“A…”
Hôn một lúc, cho đến khi Bạch Tô cảm thấy toàn thân mình sắp tan ra, mới buông Bạch Tô ra với cử chỉ của một người chiến thắng.

“Chờ anh trở về.”
Phó Vân Tiêu không có ý gì sâu xa trong lời nói của anh, nhưng ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.

Nói xong, trước khi Bạch Tô kịp phản ứng, Phó Vân Tiêu bước ra khỏi cửa với hành lý của mình.

Sau đó nhìn bóng lưng Phó Vân Tiêu càng lúc càng xa, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Tô không muốn dõi theo nữa.

Quay lại nhìn phòng khách trống trải, không biết nụ hôn có quá mãnh liệt không, cô vẫn cảm thấy choáng váng.

Nhẹ nhàng xoa trán, Bạch Tô định quay lại ghế sô pha ngồi một lát.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

“Anh là...”
Bạch Tô xoay người mở cửa, nhìn một người xa lạ đứng ngoài cửa, trên tay cầm một bó hoa, lại nhìn giống một người ăn mặc như một người bán hoa.

“Chào cô Bạch, đây là hoa mà anh Tư tặng cô.”
Người gửi hoa khẽ cúi đầu, nhìn Bạch Tô và lễ phép nói.

“Anh Tư?”
Bạch Tô khẽ cau mày, đang định hỏi thêm điều gì thì đột nhiên hai mắt tối sầm lại, hai chân mềm nhũn, rồi cả người bất tỉnh, không thể chịu được đã ngã ngửa xuống đất.
“Ầm.”
Một tiếng động dữ dội vang lên, Bạch Tô ngã xuống đất.

“Cô Bạch?”
Người nhân viên của cửa hàng hoa sững sờ, sau khi kịp phản ứng xong, anh ta vội cúi đầu xuống và gọi cô, nhưng cô không đáp lại.

“Cô Bạch, cô có sao không?”
Người nhân viên giao hoa đã cố gắng hét lên hai lần, nhưng vẫn không có phản ứng.

Lần đầu tiên gặp phải tai nạn như thế này khi đi giao hoa, không dám hành động hấp tấp, nhân viên của cửa hàng hoa lại gọi cho Tư Bắc Triệt.

“Anh Tư, tôi đã chuyển hoa cho cô Bạch theo yêu cầu của anh, nhưng hoa chưa kịp giao nhận thì cô ấy đã ngất xỉu.”
Giọng của nhân viên cửa hàng hoa có chút lo lắng, nhưng là vẫn cố gắng kể lại toàn bộ sự việc.

“Bị ngất?”
Giọng nói trên điện thoại có chút to hơn, và không khí qua điện thoại trầm xuống.

“Đúng đúng đúng, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này, tôi gọi mấy lần nhưng cô ấy không phản hồi, vấn đề này thực sự không liên quan đến tôi.”
Nghe thấy giọng nói của Tư Bắc Triệt trở nên lạnh lùng, sợ rằng có thể hiểu lầm mình, nhân viên của cửa hàng hoa sợ đến toát mồ hôi lạnh, nên vội vàng giải thích.

“Tôi sẽ qua.”
Sau khi Tư Bắc Triệt nói qua điện thoại, có một âm báo bận cúp điện thoại.

Nhân viên của cửa hàng nhìn Bạch Tô đang nằm trên mặt đất nở nụ cười gượng gạo.

Nhìn tình hình này, Bạch Tô dường như không có ý định tỉnh lại, điều duy nhất anh ta có thể cầu nguyện lúc này là Bạch Tô mau tỉnh lại, chứng tỏ chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Nữa tiếng đồng hồ sau, tiếng gầm rú của động cơ xé toạc toàn bộ khu nhà.

Ngay sau khi một chiếc xe phiên bản độ lao thẳng vào khu nhà, một cú phanh gấp, Tư Bắc Triệt đã đậu xe bên ngoài biệt thự của Bạch Tô.

Vì vội không kịp để đậu xe tử tế, Tư Bắc Triệt nhảy xuống xe và sải bước về phía Bạch Tô.

“Anh Tư, thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi không biết cô Bạch…”
Nhân viên của cửa hàng hoa thấy Tư Bắc Triệt đang đến, liền định giải thích lại.

Đột nhiên Tư Bắc Triệt quay sang nhìn người nhân viên, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị, anh ta sợ tới mức vội vàng ngậm miệng ngoan ngoãn.

Tư Bắc Triệt ngồi xổm xuống, một tay nhẹ nhàng vươn tới đặt vào chóp mũi của Bạch Tô.

Động tác của anh ta rất chậm, vẻ mặt rất nghiêm trọng, cho đến khi anh ta cảm thấy được từ mũi vẫn còn đang thở phì phò, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Không chút do dự, Tư Bắc Triệt cúi xuống và định đưa Bạch Tô đến bệnh viện.

Chỉ là, trước khi anh chạm vào Bạch Tô, lông mi của Bạch Tô khẽ nhấp nháy, sau đó Bạch Tô mở to đôi mắt lim dim.


“Tại sao anh lại ở đây?”
Khi nhìn thấy Tư Bắc Triệt, Bạch Tô hơi sửng sốt, có phần kinh ngạc.

“Em vẫn hỏi anh sao? Em có chuyện gì vậy?”
Khi Bạch Tô tỉnh dậy, trái tim lo lắng của Tư Bắc Triệt đã nhẹ nhõm hơn, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ giận dữ.

Bạch Tô liếc nhìn trái phải, sau đó cô nhìn thấy nhân viên cửa hàng hoa cách đó không xa, lúc đó cô mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.

“Tôi không sao, cảm ơn anh vì đã đến.”
Sau khi nhớ lại chuyện đã xảy ra, tâm trạng của Bạch Tô mới dịu đi một chút, vừa xoa đầu vừa dựa vào cửa, muốn đứng dậy.

Nhìn thấy ý định của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt đưa tay ra kéo Bạch Tô.

Nhưng Bạch Tô tự động bỏ qua cánh tay đang đưa ra của anh ta, vẫn giữ chặt cửa, tự mình đứng lên.

“Anh Tư, mặc dù tôi không thể nhận hoa của anh, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh vì lần đến thăm đặc biệt ngày hôm nay.”
Bạch Tô nói với Tư Bắc Triệt một cách chân thành nhưng lạnh lùng, vô cảm, và không thể hiện quá nhiều cảm xúc.

“Bây giờ, nếu anh Tư có thể rời đi nếu không còn việc gì nữa, tôi không giữ anh Tư ở lại.”
Sau khi Bạch Tô nói xong lời này, cô định đóng cửa lại.

Tuy nhiên, Tư Bắc Triệt đã nắm tay trước cửa, sức mạnh của anh ta khoẻ hơn cô rất nhiều, Bạch Tô đã cố gắng đóng hai lần nhưng không đóng được nên đành bó tay.
“Em ghét tôi lắm sao?”
Tư Bắc Triệt hơi cong mắt lại, khóe môi nở một nụ cười, anh nhìn Bạch Tô đầy thích thú..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi