BỐ TỔNG TÀI CỦA BÉ DỄ THƯƠNG


Bạch Tô gần như đã bị Tư Bắc Triệt chọc cho phát điên lên rồi, nhưng không ngờ người này lại không biết điều đến vậy.
"Hóa ra là vậy à."
Tư Bắc Triệt trầm ngâm gật đầu.
"Vậy thì tôi đã chuẩn bị hai phần bữa sáng.

Em có muốn ăn một phần hay không?"
Biết Bạch Tô hiện sức khỏe không tốt, Tư Bắc Triệt đã kịp thời kết thúc trò đùa này, không đợi Bạch Tô trả lời, anh đưa bữa sáng cho Bạch Tô.
Theo tính cách của Bạch Tô, cô muốn từ chối nhưng không biết làm thế nào, lúc này cô rất đói nên chỉ hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn đưa tay ra nhận đồ ăn sáng.
"Cảm ơn anh."
Bạch Tô lễ phép nói xong liền bắt đầu cúi đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong, Tư Bắc Triệt nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi, dường như có chuyện gấp cần giải quyết.
Nhìn anh ta rời đi, Bạch Tô thư thái bắt đầu nằm ở trên giường bệnh xem ti vi.
Đến gần trưa, Tư Bắc Triệt đến gặp Bạch Tô để đưa đồ ăn trưa một lần nữa.
"Anh mỗi ngày đều rảnh lắm à? Cả ngày đều chạy đến bệnh viện."
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt mang theo hộp cơm, Bạch Tô không khỏi nhíu mày.
Thực lòng mà nói, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tư Bắc Triệt, dù đã hứa với Tư Bắc Triệt sẽ nhập viện nhưng cô cũng đang nghĩ cách để thoát ra ngoài.
Vì vậy, cô đương nhiên chống lại sự chăm sóc của Tư Bắc Triệt dành cho cô.
Nghe Bạch Tô nói vậy, Tư Bắc Triệt đứng trước cửa, vẫn còn sững sờ.
Nhưng anh ta không quan tâm đến Bạch Tô, anh ta chỉ hơi chững lại một chút, sau đó đặt bữa trưa trước mặt Bạch Tô.

"Chú ý đến ngữ khí nói chuyện của em đi."
Tư Bắc Triệt nhìn vào mắt Bạch Tô, nửa đùa nửa thật đe dọa cô.
"Em phải biết hiện tại sự sống chết của em đều nằm ở trong tay tôi.

Nếu như em còn dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này, tôi liền xem xét việc đổi bác sĩ khác cho em."
Tư Bắc Triệt nhìn Bạch Tô và ám chỉ.
Ban đầu, Bạch Tô muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi Tư Bắc Triệt nói câu này xong, cô liền ngậm miệng lại.
"Được rồi, vẫn là anh ác."
Bạch Tô gật đầu, cúi đầu bất lực và bắt đầu ăn bữa trưa mà Tư Bắc Triệt mới mang đến.
Cô đã ở bệnh viện mấy ngày nay, hoa quả cùng mấy bữa cơm mấy ngày nay, Tư Bắc Triệt đều không bỏ quên, tất cả đều đúng giờ giao cho Bạch Tô.
Mặc dù Bạch Tô đang chống cự và không muốn anh ta chăm sóc mình nhưng cô vẫn nhìn thấy được trong mắt Tư Bắc Triệt sự tốt bụng.
Bệnh viện nơi có Bạch Tô rất rộng, phía sau bệnh viện còn có một hồ nước nhân tạo.
Cô ở trong bệnh viện quá nhàm chán, mỗi ngày xem tivi và uống thuốc đã khiến cô như phát điên, nên cô bắt đầu hình thành thói quen đi dạo quanh hồ vào mỗi buổi chiều.
Ngoài Bạch Tô ra, còn có những bệnh nhân khác ở ven hồ, hoặc ngồi trong đình nghỉ mát, hoặc tản bộ, thư giãn như Bạch Tô.
Một số người già ngồi trên xe lăn chậm rãi đi xe về phía mặt trời lặn, và một số cặp vợ chồng mới cưới, những người sắp trở thành bố và mẹ, cùng nhau đi vòng quanh hồ, vui vẻ chuẩn bị cho việc sinh nở.
Bạch Tô chậm rãi đi dạo ven hồ, đôi mắt rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô bước đi rất chậm, tựa như không có việc gì đáng để lo lắng vội vàng, lúc này trong bệnh viện, vốn chính là khoảng thời gian thoải mái hiếm có của Bạch Tô.
Cô đang đi dạo quanh hồ và không để ý nhiều đến con đường ngay phía trước.
"Ối!"
"Ối!"
Tiếng "ối" đầu tiên phát ra từ phía Bạch Tô, tiếng "ối" thứ hai đến từ phía người đối diện, Bạch Tô nhanh chóng ngẩng đầu lên, có lẽ là do mình quá mải nghĩ mà mất tập trung, Bạch Tô vô tình đụng phải một cô gái khác.
"Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Nhìn thấy người bị mình đụng phải, Bạch Tô vội vàng xin lỗi kèm theo lời hỏi thăm đầy lo lắng.
"Đi đứng kiểu gì đấy hả?"
Người phụ nữ ở đối diện vừa than thở vừa xoa xoa trán, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy lời xin lỗi của Bạch Tô.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi."
Bạch Tô cúi đầu xin lỗi hết lần này tới lần khác.
"Thật là, bây giờ người ta đều mọc mắt trên đầu à?"
Người phụ nữ này vẫn không thèm nói lý lẽ, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Tô, ánh mắt của cô ta hiển nhiên là sửng sốt, có chút kinh ngạc.
"Bạch Tô?"
Người phụ nữ không quan tâm đến cơn đau trên trán nữa, cô ta nhìn Bạch Tô, nhẹ giọng kêu lên.
Bạch Tô nghi ngờ ngẩng đầu lên khi nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng khi nhìn thấy người gọi tên mình chính là người phụ nữ mà mình đụng phải, lông mày cô từ từ cau lại, cô càng thêm bối rối.
"Cô biết tôi à?"
Cô thử tìm kiếm trong đầu của mình kí ức về người này, nhưng không có thông tin nào về người này.

Bạch Tô ngập ngừng hỏi lại.
"Tất nhiên là quen nhau rồi.

Tôi là Đại Tinh, bạn cùng lớp đại học của cậu.

Lúc đó, chúng ta còn cùng tham gia tiết mục biểu diễn văn nghệ của trường học mà."
Cô gái tên là Đại Tinh này có chút hưng phấn, còn vui vẻ giới thiệu bản thân cô với Bạch Tô.
"Đại Tinh!"
Nghe cô nói, Bạch Tô liền nhớ tới người bạn học thời đại học này, nhìn kỹ thì cô gái này hình như là một người hoàn toàn khác với thời đại học, chẳng trách cô không thể nhận ra nữa.
Thời đại học, Đại Tinh không xinh nhưng cũng không xấu, trông cô ấy trong sáng và dễ thương.
Chẳng trách Bạch Tô không nhận ra, rõ ràng là cô ấy đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, hiện tại toàn bộ khuôn mặt của cô ấy đều đã được phẫu thuật phỏng theo đường nét khuôn mặt của những hot girl theo xu hướng trên mạng.
"Làm sao thế? Cậu không nhận ra tớ nữa à!"
Đại Tinh tự hào khoe với Bạch Tô.
"Ừ đúng rồi, đẹp quá!"
Bạch Tô rất vui mừng vì vẫn có thể gặp lại bạn học cũ ở đây, không khỏi khen ngợi lần nữa.
"Đương nhiên, khuôn mặt của tôi có giá hơn mười tỷ cơ mà, cậu thấy đấy, tất cả đều là công nghệ tiên tiến nhất ở nước ngoài."
Giọng của Đại Tinh rất sắc sảo, có ý khoe khoang ra nhiều hơn.

Đọc thêm nhiều truyện ở ( TRUMt гuyeИ.

v n )
"Mà này, sao cậu lại ở đây?"
Sau khi khoe khoang một hồi, thấy Bạch Tô không trả lời nữa, Đại Tinh hỏi Bạch Tô một lần nữa, giả vờ quan tâm.
"Tớ có bệnh nhẹ."
Bạch Tô không muốn nói cho ai biết về khối u của mình nên cô đã tùy tiện nói dối, tính là nói đến đây rồi đổi chủ đề.

"Là bệnh gì thế?"
Đại Tinh đột nhiên nở một không hề có ý tốt, cố ý nhỏ giọng hỏi bằng được bệnh của Bạch Tô.
"Từ lâu tớ đã nghe nói về chuyện các bà vợ nhà giàu ăn chơi trác táng rồi.

Mắc loại bệnh này là chuyện bình thường."
Như biết Bạch Tô đang mắc phải căn bệnh gì, cô ta nhìn Bạch Tô bằng một đôi mắt dò xét, trong mắt chỉ viết ra ba chữ, "không đứng đắn."
Biết rằng Đại Tinh đã hiểu lầm, Bạch Tô cũng chỉ cười ngượng ngùng mà không giải thích.
"Đừng nói về tớ nữa, còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại đến bệnh viện thế?"
Bạch Tô nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt.
"Tớ à, đến thăm một trong những khách hàng của chồng tớ."
Không biết là cố ý hay vô tình, Đại Tinh vươn tay phải chặn mặt khi đang nói chuyện, lộ ra chiếc nhẫn kim cương lớn lập lòe sáng chói.
Ngập ngừng một lúc, Đại Tinh tiếp tục nói: "Chồng tớ dạo này hiện đang thăng hoa trong sự nghiệp.

Chiếc nhẫn kim cương này là tớ được anh ấy tặng vào dịp sinh nhật của tớ đấy."
Bất kể là nói về chủ đề gì, cô ta đều có vẻ phô trương, trong lời nói mang theo vẻ kiêu hãnh của kẻ chiến thắng, và các loại khinh thường đối với Bạch Tô.
"Tốt lắm."
Bạch Tô chân thành khen ngợi, nhưng ở trong tai của Đại Tinh, cô ta cảm thấy Bạch Tô đang giễu cợt mình vậy.
"Được không? Cũng chỉ có vậy thôi mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi