Buổi tối, Bạch Tô bắt đầu lớp học phát thanh trực tuyến với giáo viên, cô nghiêm túc ghi chép mấy trang, đến rất khuya mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô vừa mới bật đài sau khi ngủ dậy, đang định luyện kỹ năng phát thanh hôm qua đã học thì có tiếng gõ cửa.
Cô nghi ngờ mở cửa thì một người đưa thư đứng ở ngoài cửa.
“Xin chào, đây là thư của cô.”
Sau khi lấy phong bì ra xem, địa chỉ nhận thư đều được gửi từ các bệnh viện khác nhau ở nước Tây và tên người nhận viết là tên phát sóng của đài phát thanh của Bạch Tô, Ngày Mai.
Đột nhiên nhận được thư, Bạch Tô trong lòng có chút vui mừng, nói xong “cám ơn” liền nhanh chóng cầm phong thư trở về phòng, nóng lòng muốn mở ra.
Bức thư đầu tiên được gửi bởi một đứa trẻ tên là Dương Dương.
“Chào chị Ngày Mai, em vô tình nghe được đài radio của chị, em là một bệnh nhi mười hai tuổi tên là Dương Dương.”
Đọc xong dòng đầu tiên, Bạch Tô không khỏi mỉm cười, cô không ngờ vậy mà vẫn có người đang nghe đài của mình.
“Một năm trước, khi em còn đang đi học thì em đột nhiên ngất xỉu.
Đúng vậy, có một thứ gì đó trong đầu em, các bác sĩ gọi đó là khối u.
Lúc đó em không biết khối u là gì cả, em chỉ biết vì có nó nên em không thể trở lại trường học và em cũng không thể chơi với các bạn nữa.
Em đã hẹn bạn cùng lớp đi sở thú vào cuối tuần nhưng mà em lại không thể đi được nữa.”
Khi nhìn thấy đoạn này, hốc mắt của Bạch Lộc lại bắt đầu đỏ lên, những người có cùng hoàn cảnh đều sẽ cảm thấy đồng tình, họ đều vì bệnh tật mà từ bỏ những thứ quý giá nhất của mình.
“Sau những đợt hóa trị vô tận, tóc em đã rụng hết.
Có cô giáo đưa các bạn cùng lớp đến bệnh viện thăm em nhưng mà em lại giả vờ ngủ và không dám mở mắt vì nghĩ mình xấu quá sẽ làm các bạn cùng lớp không thích em nữa.”
“Nhưng mà những điều hạnh phúc luôn đến.
Sau nửa tháng nữa, mẹ em đã gửi cho em một video, mọi người trong lớp đã nói mấy điều khiến em rất cảm động rồi quay video lại.
Cuối video, đó là chiếc bàn của em được đóng gói rất gọn gàng và đầy đồ chơi do bạn cùng lớp tặng.
Chỉ có một câu được viết trên bàn ‘chúng mình luôn đợi bạn quay lại’, lúc đó em đã bật khóc.”
Khi nhìn thấy điều này, Bạch Tô không thể kiềm chế được nữa, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Cuối thư là lời chúc của cậu bé “cô giáo nói sẽ cho em học phụ đạo.
Mẹ em nói, em là niềm tự hào cả đời của mẹ.
Chị y tá xinh đẹp bảo tháng sau em có thể xuất viện.
Và em nghĩ muốn nói với chị Ngày Mai là chúng ta nhất định có thể vượt qua bạo bệnh và ngày mai sẽ ổn.”
Sau khi đọc xong bức thư này, trong lòng Bạch Tô cảm thấy rất phức tạp, cảm giác xúc động và hy vọng đều có cả.
Mặc dù bức thư được gửi bởi một đứa trẻ nhưng những dòng chữ giản dị đó lại gây được tiếng vang trong lòng các bệnh nhân.
Sau đó, cô đọc một số lá thư khác, mỗi lá thư trong số đó đều là do các bệnh nhân kể một câu chuyện về họ khiến đôi mắt của Bạch Tô không thể ngừng rơi nước mắt.
Khi cô đang đọc thư thì cửa phòng lại mở ra.
“Em đã ăn sáng chưa?” Tư Bắc Triệt mở cửa với nụ cười thoải mái trên khuôn mặt và chào Bạch Lộc một cách thản nhiên.
“Ừm.”
Bạch Tô trả lời, sau đó nhanh chóng rút khăn giấy rồi quay đi, bắt đầu lau nước mắt, không muốn để Tư Bắc Triệt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Tuy nhiên, cử động của cô quá rõ ràng đến nỗi Tư Bắc Triệt có thể nghe thấy giọng cô đang nức nở.
“Tại sao em lại khóc?”
Tư Bắc Triệt vẫn chưa biết chuyện Bạch Tô đã nhận được mấy bức thư, anh ta khẽ cau mày, thu lại nụ cười rồi bước nhanh về phía Bạch Tô.
“Không có chuyện gì đâu.”
Bạch Tô lắc đầu quay lưng về phía Tư Bắc Triệt, không muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng vừa khóc của mình.
Những lá thư từ những bệnh nhân vẫn còn rải rác trên bàn, Tư Bắc Triệt bước đến chỗ Bạch Tô, liếc nhìn cô dò hỏi, rồi nhìn vào phong thư trên bàn.
Biết rằng Bạch Tô sẽ không nói nên anh ta lấy một lá thư trên bàn và bắt đầu đọc nó.
Nội dung mỗi bức thư không quá nhiều nhưng tình cảm trong mỗi bức thư đều rất chân thành và đong đầy.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Bạch Tô quay đầu lại.
“Trả thư lại cho tôi, không ai dạy anh là không được xem chuyện riêng tư của người khác sao?”
Bạch Tô trừng mắt nhìn Tư Bắc Triệt rồi đưa tay giật lấy lá thư trên tay Tư Bắc Triệt.
“Này, ít nhất anh phải tìm ra kẻ đã khiến em khóc chứ.
Chỉ có điều không ngờ đó là một đám trẻ con.”
Sau khi đọc bức thư, Tư Bắc Triệt không thể không cười nhạo Bạch Tô một cái rồi mới trả lại lá thư cho Bạch Tô.
“Cắt!”
Bạch Tô nhận lại bức thư rồi nhìn Tư Bắc Triệt một cách hung dữ
Cười nhạo thì cười nhạo nhưng mà Tư Bắc Triệt sau khi đọc bức thư cũng rất xúc động, không ngờ đài radio của Bạch Tô lại nhận được thư của bệnh nhân nhỏ.
“Bây giờ, em đã hoàn toàn có chuyện để làm rồi đó.”
Trên khuôn mặt của Tư Bắc Triệt mang theo vẻ vui đùa.
Nói xong, ánh mắt của anh ta lại lướt qua Bạch Tô, sau đó anh ta lại bắt đầu nhìn tới nhìn lui trong phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Anh đang nhìn gì đó?”
Bạch Tô cau mày hỏi, bản năng mách bảo cô rằng lời chế giễu vừa rồi của Tư Bắc Triệt sẽ không dễ dàng kết thúc.
“Anh đang nghiên cứu xem phòng của em thích hợp mở phòng phát sóng trực tiếp hay không.”
Tư Bắc Triệt bỏ đi vẻ mặt đang cười, như thể anh ta đang thực sự nghĩ về điều đó.
“Phát sóng trực tiếp? Phát sóng trực tiếp cái gì?”
Cô choáng váng trước hành động đột ngột của Tư Bắc Triệt, cô thật sự không thể theo kịp suy nghĩ của anh ta.
Chắc chắn, mọi thứ không đơn giản như Bạch Tô tưởng tượng.
“Phát sóng trực tiếp tiếng khóc của em, em không cần làm gì cả chỉ cần ngồi đó khóc mà thôi.
Anh cũng đã nghĩ ra cái tên cho chương trình phát sóng trực tiếp rồi, nó sẽ gọi là chương trình phát thanh trực tiếp tiếng khóc của nữ phát thanh viên, anh nghĩ nó sẽ nổi tiếng nhanh thôi.”
Tư Bắc Triệt đặc biệt nghiêm túc và trịnh trọng cười nhạo Bạch Tô, vẻ mặt muốn bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý.
Quá đáng!
Sau khi nghe Tư Bắc Triệt chế giễu, Bạch Tô đã nắm chặt tay vì tức giận.
“Đúng rồi, lúc lên sóng cũng cần lắp camera trực tiếp để tăng độ chân thực cho nhân vật, để nếu không kịp thì anh vẫn lên được.”
Tư Bắc Triệt tiếp tục bổ sung với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tạm biệt! Không tiễn.”
Bạch Tô gần như đã bị Tư Bắc Triệt chọc tức chết rồi, nhưng Bạch Tô không tìm được lý do thích hợp để chống trả.
“Được rồi, không đùa nữa.”
Thấy Bạch Tô sắp tức giận và lo lắng mình thật sự bị đuổi đi, liền bỏ đi vẻ mặt cười nhạo.
“Mà này, mấy bạn nhỏ bị bệnh này làm như thế nào mà tìm được em thế?”
Anh ta nhanh chóng thay đổi chủ đề, Tư Bắc Triệt tò mò hỏi.
“Tôi đã để lại địa chỉ của mình trên radio.”
Bạch Tô lại trừng mắt nhìn anh ta rồi tức giận nói.
Một lúc sau, Bạch Tô bắt đầu chuẩn bị nội dung phát thanh cho ngày mới, Tư Bắc Triệt chán nản xem một hồi, sau đó không có chuyện gì liền xoay người rời đi phòng bệnh.
Mãi cho đến khi buổi phát sóng của Bạch Tô kết thúc, Tư Bắc Triệt mới từ bên ngoài quay trở lại.
Chỉ là khi anh ta trở về thì trên tay có rất nhiều túi lớn nhỏ, trong đó có giấy viết thư rất đẹp và các loại bút.
“Cái này là dành cho em, dù sao thì các bạn nhỏ cũng đã trả lời rồi, em cũng nên hồi âm.
Khi em viết thư hồi âm cho những người hâm mộ nhỏ của mình thì hãy nhớ viết rằng người tài trợ là ông chủ Tư Bắc Triệt nhé.”
Tư Bắc Triệt đặt văn phòng phẩm trên bàn của Bạch Tô một cách bất cẩn, như không có chuyện gì xảy ra mà nói đùa một lần nữa.
Ủng hộ chính chủ vào ngay -- ТгumTruуe И.V n --
Bạch Tô không nhịn được liếc mắt nhìn anh ta trước khi mở tờ giấy ra.
Những tờ giấy viết thư đều có màu sắc sặc sỡ, hoặc là hình hoạt hình.
Ngoài miệng thì Tư Bắc Triệt hay cười cợt với Bạch Tô nhưng có thể nói rằng anh ta đã lựa chọn rất kỹ những tờ giấy viết thư này..