Một chiếc Lamborghini màu đen lao đi trong đêm mưa, hạt mưa đập vào kính, trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Tư Bắc Triệt đổ dồn mọi sự chú ý vào chiếc xe, hết sức chăm chú mà lái xe.
Bác sĩ Điền nhìn Tư Bắc Triệt vài lần, há miệng muốn nói lại thôi.
“Anh và cô Bạch làm sao quen biết?”
Cuối cùng, cô ta cũng chủ động mở miệng hỏi về quá trình quen biết của Tư Bắc Triệt và Bạch Tô.
“Tôi là người hâm mộ của cô ấy.”
Tư Bắc Triệt cũng không quay đầu nhìn mà thẳng thắn nói.
“Người hâm mộ.”
Cô ta thường xem một số chương trình TV, nhưng mà cô ta cũng không nhìn Bạch Tô xuất hiện với tư cách là một diễn viên, ca sĩ hay nhân vật của công chúng khác.
“Đúng, đây là một câu chuyện dài.”
Hiểu được sự nghi hoặc của bác sĩ Điền, nhưng mà anh ta cũng không muốn nói chi tiết thêm.
“Vậy thì mối quan hệ giữa anh và cô ấy là gì?”
Bác sĩ Điền hỏi một cách thận trọng, trong mắt có chút mong đợi, đồng thời có chút lo lắng.
Sau một lúc dừng lại, Tư Bắc Triệt nói: “Bạn bè.”
Khi nghe đến từ “bạn bè”, cô ta nén giọng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng có chút hưng phấn.
Thực ra cô ta cũng đã đoán được kết quả này từ khi Bạch Tô đang chuẩn bị ghép đôi cô ta với Tư Bắc Triệt, nhưng mà câu này khi được Bạch Tô nói và Tư Bắc Triệt nói lại có hai ý nghĩa.
Bạch Tô nói với cô ta thì ý chỉ là cô không thích Tư Bắc Triệt, mà câu nói này thoát ra từ miệng Tư Bắc Triệt thì lại mang nghĩa là anh ta đang thừa nhận rằng bản thân đang độc thân.
“Còn cô thì sao, người xuất sắc như cô hẳn là có rất nhiều người đàn ông theo đuổi nhỉ?”
Tư Bắc Triệt không còn muốn nói về chuyện giữa anh ta và Bạch Tô nữa nên anh ta chủ động đổi một chủ đề khác.
“Công việc của tôi bận quá.”
Khi nói về vấn đề tình cảm của mình thì bác sĩ Điền cũng thu lại ánh mắt, cúi đầu xuống lần nữa và tùy tiện tìm ra một lý do.
“Công việc là quan trọng, nhưng vấn đề hôn nhân còn quan trọng hơn.”
Tư Bắc Triệt trả lời một cách đơn giản, không có ý gì khác.
Sau khi im lặng trở lại, bác sĩ Điền chậm rãi ngẩng đầu lên: “Vậy anh đã có bạn gái sao?”
Khi nói điều này, bác sĩ Điền đã bí mật quan sát biểu hiện của anh ta, nhưng mà Tư Bắc Triệt luôn bình tĩnh và không thể nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.
“Không có.”
Tư Bắc Triệt lắc đầu không chút do dự.
“Vậy thì...!anh thích mẫu người như thế nào?”
Như đã lấy hết can đảm, bác sĩ Điền cắn chặt môi dưới, ngập ngừng hỏi, vẻ mặt còn căng thẳng hơn cả khi hỏi về mối quan hệ của anh ta và Bạch Tô vừa rồi.
Lần này, Tư Bắc Triệt không trả lời nữa.
Như thể anh ta không nghe thấy, bắt đầu yên lặng lái xe.
Mặc dù bác sĩ Điền không nhận được câu trả lời, nhưng mà cô ta cũng không có dũng khí để hỏi lần thứ 2.
Trong suốt hành trình, cả hai tương đối im lặng, bác sĩ Điền hơi cúi đầu xuống, sắc mặt cô ta phức tạp, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Đã đến.”
Khi chạy vào bãi đậu xe thì Tư Bắc Triệt chủ động xuống xe mở cửa.
“Cảm ơn anh.”
Phảng phất như vẫn chưa hồi phục cảm xúc từ chuyện vừa rồi, sau khi bác sĩ Điền nói lời cảm ơn thì cô ta cũng nhanh chóng xuống xe chạy vào bệnh viện.
Bên kia, phòng bệnh của Bạch Tô.
Cô nhìn xuống thời gian, dựa theo lịch trình bình thường mà tính toán thì có lẽ Tư Bắc Triệt đã xem xong buổi hòa nhạc với bác sĩ Điền.
Cô lấy điện thoại di động ra, đang do dự không biết gọi điện thoại hỏi thăm tiến độ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, sau đó Tư Bắc Triệt liền đẩy vào.
“Anh đã xem xong buổi hòa nhạc chưa?”
Nhìn thấy Tư Bắc Triệt đứng ngoài cửa, Bạch Tô vô thức liếc nhìn xung quanh phía sau anh ta, như th đang tìm kiếm ai đó.
“Thôi, không cần tìm, bác sĩ Điền không có qua đây.”
Nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Tô, Tư Bắc Triệt tức giận đáp lại.
“Ồ? Sao anh không mời bác sĩ Điền vào phòng ngồi?”
Như không nhìn thấy sự không vui của Tư Bắc Triệt, Bạch Tô vẫn mang vẻ mặt nhiều chuyện, trong lòng tràn đầy tò mò về chuyện của anh ta và bác sĩ Điền.
Tư Bắc Triệt hoàn toàn không có ý tiếp lời cô: “Sau này em bớt làm mấy chuyện này đi.”
Giọng điệu của anh anh lộ rõ vẻ không hài lòng, lông mày hơi cau lại.
“Làm sao vậy?”
Bạch Tô cũng khẽ nhíu mày, tự hỏi tại sao anh ta lại kích động như vậy.
“Không hòa thuận sao? Hơn nữa anh cũng không bỏ về, cái này không phải nói lên hai người cũng không chán ghét sao?”
Cho dù thế nào thì Bạch Tô cũng không có ý định dừng kế hoạch của mình cho đến khi Tư Bắc Triệt tìm được bạn gái một cách suôn sẻ.
“Rất tốt, lấy danh nghĩa là xem buổi hòa nhạc, sau đó bảo anh đi ra ngoài với bác sĩ.
Mà điều quan trọng đó là bác sĩ điều trị chính cho em, nếu như em đột nhiên xảy ra chuyện trong khoảng thời gian này thì a sẽ chăm sóc cho em hả?”
Tư Bắc Triệt dùng lời nói rất nghiêm khắc nói ra những lời mà anh ta nghĩ.
Bạch Tô vừa mở miệng, còn định giải thích thêm vài câu, bỗng nhiên cánh cửa lại mở ra rồi đóng lại.
“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cũng không phải không có anh thì cô ấy không sống nổi.”
Giọng một người đàn ông vang lên từ ngoài cửa, sau đó là nụ cười híp mắt của Đỗ Đỗ xuất hiện, anh ta từ của bước vào với một đống đồ ăn vặt trên tay.
“Nhìn xem, duyên với người qua đường của tôi tốt lắm, sau này đừng có đem nó ra làm lý do để độc thân, tôi sẽ không đội cái nồi này đâu.”
Bạch Tô cố ý khoe khoang, vô cùng hả hê.
Như vậy còn chưa đủ, sau đó cô ung dung nở nụ cười với Đỗ Đỗ rồi cầm lấy một chút đồ ăn vặt từ anh ta, mở ra rồi đưa thẳng vào miệng.
Chuỗi hành động này gần như khiến Tư Bắc Triệt phát điên.
“Được được được”
Tư Bắc Triệt nói liên tục ba chữ được, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Bạch Tô.
Đang định tiếp tục đấu khẩu với Bạch Tô thì cô trực tiếp xua tay ngăn cản anh ta.
“Anh xem anh cũng ướt hết rồi, đi thay quần áo trước đi, nếu không lúc anh ngã bệnh tôi cũng không chăm sóc anh được đâu.”
Chỉ một câu cuối cùng đó thôi, Tư Bắc Triệt cảm thấy rằng mình đã nhận được 10.000 điểm sát thương, tất cả những lời muốn nói của anh ta đều bị chặn lại trong cổ họng.
Tư Bắc Triệt bị ướt khi từ nhà hát lớn đến chỗ lấy xe, vốn dĩ anh ta toàn tâm toàn ý muốn quở trách Bạch Tô một lúc.
Nhưng lại quên mất mình vẫn còn ướt, bây giờ Bạch Tô nhắc nhở thì anh ta mới để ý.
“Vậy thì em và bạn cùng bệnh viện của em chơi vui vẻ.”
Tư Bắc Triệt rất tức giận, sau khi bỏ lại những lời này thì anh ta bước thẳng ra ngoài cửa mà không nhìn lại chút nào.
“Rầm.”
Anh ta đóng cửa một cách nặng nề.
Bạch Tô nhìn bóng lưng anh ta rời đi, chắc chắn rằng anh ta thật sự rời đi, sau đó ý cười nơi khóe miệng chậm rãi khép lại, đem đồ ăn vặt mà Đỗ Đỗ đưa cho để qua một bên.
“Cô làm thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cần gì phải khổ thế chứ?”
Một lúc sau, Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô lắc đầu.
“Tôi rất cảm ơn anh vì sự giúp đỡ kịp thời của anh, nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể hiểu hết được tôi.
Nếu anh đã không hiểu thì anh không có quyền lên tiếng.”
Bạch Tô lườm anh ta một cái sau đó bình tĩnh nói.
“Hừ...!tôi cũng hiểu được một chút đó.”
Đỗ Đỗ không hề tức giận, ngược lại trên khóe miệng nở một nụ cười thoải mái.
Anh ta do dự một chút, không đợi Bạch Tô nói nữa thì anh ta nói thêm: “Cách tác hợp này của cô thật ra không tốt lắm, rất dễ gây phản cảm, không có lợi cho việc kết giao của họ.”
Đỗ Đỗ hai tay ôm ngực, ung dung nhìn Bạch Tô, thản nhiên chỉ ra việc cô đã an bài cuộc hẹn cho bác sĩ Điền và Tư Bắc Triệt..