Đồng Tiểu Lệ trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân bỏ đi mà trong đầu nổ ầm lên một tiếng, trước nay gặp mặt đối phương nàng luôn bị rơi xuống thế hạ phong, vì vậy mà không thể không khiếp đảm.
Lúc này thì tốt rồi, Trương Thanh Vân đến khách sạn ăn bữa cơm mà gặp chuyện không may, suýt nữa đã bị thương, vì vậy mà Đồng Tiểu Lệ cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào. Trước khi đi đối phương còn dùng từ rất nặng, khách sạn Hán Dũng là đơn vị tiếp đãi của tỉnh ủy, đối phương là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy lại bị người ta tấn công trong phòng, nếu xé toạc ra thì hậu quả sẽ là gì?
Khách sạn Hán Dũng sẽ bị thu hồi tư cách tiếp đãi, người làm giám đốc như Đồng Tiểu Lệ phải nói chuyện với Nghê Thu Nguyệt thế nào đây?
- Dì Đồng, điều này...Điều này, thả cháu ra, tên đó là ai?
Liêu Hạc Cương nhịn không được phải gào lên, bộ dạng tuy rất khốn khổ nhưng vẻ mặt đã buông lỏng rất nhiều.
Đồng Tiểu Lệ hận không tiến lên đá chết Liêu Hạc Cương, sau đó phải ăn sạch thịt xương vào bụng mới tiêu tan mối hận trong lòng. Nhưng dù sao nàng cũng là người làm kinh doanh, nhiều năm chìm nổi mách bảo nàng nên khống chế tâm tình, vì vậy nàng nói mà vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Liêu công tử muốn biết thì cứ đến đồn cảnh sát mà hỏi, tôi là người quản lý khách sạn cũng chỉ biết làm như vậy mà thôi, tất nhiên tôi sẽ thông báo cho cha cậu.
Liêu Hạc Cương chợt ngẩn ngơ, dù Đồng Tiểu Lệ nói chuyện rất bình thản nhưng Liêu Hạc Cương lại nghe rõ ý nghĩ câu nói. Phải biết rằng khách sạn Hán Dũng là nơi hắn thường hay ghé qua, trước kia khi gặp mặt thì Đồng Tiểu Lệ rất khách khí, nói cười vui vẻ như dì ruột của mình, hôm nay lại đặc biệt không đúng.
Liêu Hạc Cương không phải người ngu, hắn cảm thấy hôm nay mình đã chọc phải người không nên dây vào, hắn lại nghĩ đến lời nói Trương Thanh Vân và Chu Lệ Hà là chú cháu, cũng vì vậy mà cực kỳ hối hận. Hắn là người cực kỳ quen thuộc Thành Đô, sao trước nay không nghe nói đến một nhân vật trâu bò như vậy?
Trương Thanh Vân rất nhanh đã nhận được điện thoại của phó chủ nhiệm Liêu Thánh Kiệt sở xây dựng, người này mở miệng đã nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi không biết dạy con để chúng nó gây phiền phức cho anh, tôi tất nhiên sẽ đưa nghịch tử đến tận nhà tạ tội, sau khi trở về sẽ quản giáo nghiêm khắc, hôm nay tôi gọi điện để nói vài lời tạ tội trước.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà nhíu mày, chủ nhiệm Liêu này làm việc ở sở xây dựng, có lẽ làm bên văn phòng. Thật ra Trương Thanh Vân không biết người này, nhưng đối phương lại làm như hai bên rất thân thuộc, xin lỗi như vậy sao?
- Chủ nhiệm Liêu, con của anh là ai?
Trương Thanh Vân cố ý nói.
Đối phương chợt sững sờ rồi nở nụ cười ngượng ngùng, vì vậy không khỏi không nói qua tình cảnh một lần. Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- À, tôi biết rồi, cũng không cần anh phải quản giáo, cậu ấy cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, để công an kiểm tra không được sao? Quan trọng là vấn đề bảo vệ an toàn trong khách sạn đã tạo ra lổ hỗng quá lớn, điều này làm cho người khác khó thể yên tâm.
Liêu Thánh Kiệt chợt choáng váng, căn cứ vào giọng điệu thì đối phương mơ hồ đã tha thứ, nhưng thực tế lại níu chặt không buông. Cái gì là vấn đề bảo vệ an toàn ở khách sạn Hán Dũng quá kém? Ý đồ không phải muốn cục công an xử lý và xem xét lại tất cả vụ việc sao?
Liêu Thánh Kiệt cảm thấy không xuống đài không được, Trương Thanh Vân thì thầm cười lạnh, chỉ cần nghe giọng điệu của chủ nhiệm Liêu là biết người này có thói quen "chào hỏi!" Sở xây dựng cũng không phải vũng nước trong, đối phương có thể lăn lộn đến cấp bậc hiện tại cũng phải có chút bối cảnh, nếu không sẽ không thể sợ hãi như thế.
Trương Thanh Vân không muốn gây thù hằn nhưng cũng không thể để người khác giẫm chân lên đầu mình, vì vậy khó thể thờ ơ được. Vốn dĩ đây chỉ là một việc nhỏ như hạt đậu xanh, nếu Liêu Thánh Kiệt chân thành một chút, sảng khoái một chút, Trương Thanh Vân cũng không bị thiệt hại gì, cớ sao phải so đo?
Nhưng khốn nổi Liêu Thánh Kiệt này quá dối trá, biểu hiện thì khiêm tốn nhận lỗi nhưng trong lòng lại cho rằng không đúng. Mình dù nhỏ cũng là lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy, dẫn theo khách đến khách sạn dùng cơm mà bị đứa con khốn kiếp của người này đến gây rối, như vậy còn cho là không đúng sao? Bồ tát bùn cũng có ba phần tức giận, Trương Thanh Vân cũng không tin xã hội này đã thật sự rối loạn. Thử nghĩ xem nếu hắn không có thân phận như lúc này thì sẽ có kết quả gì ở khách sạn? Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất bực bội, ngược lại cũng muốn xem chủ nhiệm Liêu này có bao nhiêu sức nặng.
Trương Thanh Vân không nhiều lời mà lập tức cúp máy, vẻ mặt Liêu Thánh Kiệt trở nên âm trầm, hắn cũng là lão quan trường, tất nhiên cũng nghe qua danh tiếng của Trương Thanh Vân, cũng biết khó thể sống chung với người này.
Nhưng chẳng ngờ đối phương thật sự không thèm nể mặt, không chừa cho Liêu Thánh Kiệt hắn một đường quay về. Gần đây hắn có thói quen của lãnh đạo, trước nay làm gì bị người ta coi thường như vậy? Liêu Thánh Kiệt bực bội vung tay đánh một pho tượng bằng bạch ngọc rơi xuống đất.
Liêu Thánh Kiệt càng nghĩ càng giận, hắn lập tức gọi điện nhưng rồi lại ngây dại. Lúc này hắn mới cảm nhận được sự hung ác của Trương Thanh Vân, mình có vài phần bối cảnh nhưng không thể vì một việc nhỏ như hạt đậu xanh mà kéo lãnh đạo xuống nói chuyện được.
Trương Thanh Vân sẽ nắm chặt lấy điểm này, đơn giản bắt Liêu Thánh Kiệt hắn phải bị trói buộc và nuốt cơn tức này xuống, hắn cũng không thể đến cục công an chào hỏi, vì Đồng Tiểu Lệ ở bên kia cũng đang nhìn chằm chằm.
Đồng Tiểu Lệ nói rất hay nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng, nếu Liêu Thánh Kiệt hắn không giải quyết chuyện riêng với trưởng phòng Trương cho rõ ràng thì việc này cũng chỉ còn cách làm theo quy củ. Vì vấn đề liên quan trực tiếp đến danh dự khách sạn, nàng hoàn toàn bất lực.
Cơ thịt trên mặt Liêu Thánh Kiệt chợt run rẩy, hắn biết rõ kết quả tiểu tử nhà mình bị giữ lại ở cục công an nửa tháng đã được quyết định. Sau khi suy ngẫm thông suốt thì hắn thiếu chút nữa đã ói máu, hắn biết trên quan trường có vài chuyện phải nhẫn nại, nhưng khi sự việc thật sự đổ xuống đầu thì nổi cay đắng trong lòng khó thể áp chế được.
...
Cuối cùng Lưu Tiến cũng phải tìm đến Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân đến phòng làm việc thì Lưu Tiến cũng không đứng dậy như bình thường, hắn chỉ ngồi trên ghế rồi khoát tay giống như rất mệt mỏi, cũng không nói câu nào.
Thư ký Thiệu vào dâng trà mà đi lại rón rén như mèo giống như sợ làm kinh động đến trưởng phòng.
- Thanh Vân, hiệu suất làm việc của ban số ba hình như có hơi thấp, đã được bố trí nhiệm vụ hơn hai tháng, sao còn chưa thấy đưa báo cáo lên trên?
Lưu Tiến trầm giọng nói.
Trương Thanh Vân lập tức nói ngay:
- Trưởng phòng, suy xét đến vấn đề cải cách trong năm nay nên tôi đã dặn qua trưởng ban Trần, điều này cũng giúp anh ấy làm việc cẩn thận, cũng phải chăm chú, có lẽ lúc này cũng đã gần hoàn thành.
- Sao?
Lưu Tiến cuối cùng cũng đứng thẳng lên, hắn nhìn Trương Thanh Vân bằng vẻ mặt có chú phức tạp:
- Tôi biết rõ trọng trách lần này của cậu rất nặng, áp lực lớn, tôi cũng đang suy xét trên phương diện này, để xem có thể tìm người giúp cậu chia sẻ một phần trách nhiệm hay không. Nếu tất cả đều dồn lại cho một người thì rõ ràng sẽ sinh ra lo lắng.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên có hơi mất tự nhiên, hắn không lên tiếng. Ý nghĩa lời nói của Lưu Tiến giống như đang muốn gõ lên đầu mình, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ mình thân bất do kỷ. Nhất định là hội nghị thường ủy đã có hướng đi mới, khả năng sẽ tăng thêm một phó phòng, vì vậy Lưu Tiến muốn thổi gió vào người mình.
- Điều này...Trưởng phòng, chiều nay tôi sẽ cùng trưởng ban Trần tăng ca làm việc, đến tối sẽ có tài liệu chuyển lên, trước tiên sẽ cho anh xem qua.
Trương Thanh Vân nói.
- Tốt!
Lưu Tiến hình như khôi phục lại tinh thần ngay lập tức, hắn nói:
- Cậu làm việc thì tôi yên tâm, tôi biết cậu đã có tính toán về vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, cậu đi quản ban số ba thì cũng làm tôi bớt chút lo lắng...
Trương Thanh Vân đứng dậy rồi cáo từ, sau khi ra khỏi phòng làm việc của Lưu Tiến thì trong lòng lại không khỏi cười lạnh. Lưu Tiến vẫn nghĩ muốn dùng mình làm khiên sao? Mình sẽ phải làm theo như vậy à? Ai đưa ai lên đầu súng vẫn còn chưa thể biết rõ vào lúc này.
Trương Thanh Vân trở về phòng làm việc, hắn bắt đầu xem xét tài liệu với cách nhìn rất thoải mái. Thật ra hắn đã sớm suy xét về vấn đề này nhưng trước nay chưa muốn làm mà thôi. Trước đó hắn đã phân ra vài phần tài liệu đưa lên cho các vị lãnh đạo khác, chính hắn thì tự giữ lấy tấm thẻ tre của chính mình.
Trương Thanh Vân biết rõ Lưu Tiến có ý gì, chắc chắn trước khi mở hội nghị thường ủy thì Lưu Tiến sẽ phải đến chạm trán với bí thư Chiêm, và lúc này báo cáo cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là lá bài của Lưu Tiến. Nếu bàn bạc khéo léo thì vấn đề lần này sẽ không liên quan đến hắn, đến khi quay về Lưu Tiến chỉ cần nói ý kiến của chính mình ra là được.
Nếu bàn bạc không tốt thì Lưu Tiến cũng còn đường sống quay về, có thể dùng những thứ khác để ra giá, dù sao xét từ bất kỳ phương diện nào thì hắn cũng là người được tôn kính nhất.
Bây giờ không phải ở Vũ Lăng đang có tin đồn Trương Thanh Vân hắn đắc tội với bí thư sao? Lưu Tiến rõ ràng cũng đã có sự chuẩn bị, nếu người này tiến thì hoàn toàn có thể bóp chết Trương Thanh Vân để nâng cao công trạng, nếu lui thì hoàn toàn có thể vực Trương Thanh Vân dậy và ném vào quản lý những công tác quan trọng, đường đi nước bước là như vậy.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà thầm lắc đầu, thuật gian trá của Lưu Tiến quả nhiên quá mạnh.
Đáng tiếc là thuật gian trá cuối cùng cũng chỉ có tác dụng phô trương thanh thế mà thôi, sợ rằng sẽ khó thể so sánh với đại cục mà bí thư Chiêm đã bố trí, trong ván cờ này sợ rằng Lưu Tiến sẽ khó thể chiếm được con đường thuận tiện.
Trong phòng làm việc, Lưu Tiến đang nằm ngữa trên ghế sa lông hút khói nhả sương, hô hấp khá đều đặn, những gì trên trần nhà đều được hắn thấy rất rõ ràng. Khoảng thời gian này hắn chạy đi chạy lại rất mệt, chạy lên chạy xuống, cuối cùng thời gian cũng không bỏ qua cho con người, bệnh đau lưng lại tái phát. Lần này cơn đau lại không nhẹ, phần lưng giống như có ký sinh trùng bên trong, đau đớn và ngứa ngáy khó chịu.
Lưu Tiến rất hài lòng về tài liệu khảo sát của Trương Thanh Vân, vị cán bộ trẻ này rõ ràng nói được làm được, chiến tuyến của người này trong phòng tổ chức cũng khá kiên cố. Đây là lần đầu tiên Lưu Tiến được nhận một báo cáo khảo sát nghiêm túc và cẩn trọng như vậy.
Tiểu tử Trương Thanh Vân rõ ràng đã thể hiện được một phần nội dung bốn chữ "công bình, công chính" trong tài liệu báo cáo khảo sát, nhưng lại thiếu vài phần cách thức hóa. Nghĩ lại cũng đúng, làm gì có ai được hoàn mỹ, địa phương nào có người tốt đẹp mười phần? Nhưng Lưu Tiến cũng đã thấy qua nhiều tài liệu khảo sát, những tài liệu biểu hiện sự hoàn mỹ cũng có rất nhiều, vì vậy khi Trương Thanh Vân đưa phần báo cáo này lên thì Lưu Tiến cảm thấy có chút không thoải mái.
Sau khi nghĩ lại thì Lưu Tiến cảm thấy có chút châm chọc, hắn đã có nhiều kinh nghiệm nhưng sau khi thấy báo cáo của Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút quái dị. Hắn còn nhớ rất rõ khi mình còn trẻ và được đi làm khảo sát lần đầu tiên đã bị trưởng ban mắng cho một chặp. Lúc đó hắn cảm thấy không phục, chẳng phải chỉ viết thêm vài câu à? Sao lại nói mình làm không đúng?
Thời gian trôi qua và Lưu Tiến vẫn đã không cảm thấy nghi ngờ về vấn đề này, nhưng thời gian trôi qua cũng làm cho hắn có nhiều hơn một thói quen, cũng dần học được thói phê bình người khác. Nhưng hôm nay khi hắn nhìn thấy tài liệu của Trương Thanh Vân thì không có cảm giác muốn phê bình, vì tài liệu này rất hợp ý của hắn.
Khi Lưu Tiến xem qua thứ này thì nghĩ ngay đến Hoàng Tân Quyền, hắn đã thấy rõ uy thế của Hoàng Tân Quyền, nhưng tính cách vừa thối vừa cứng sao lại được truyền lên người Trương Thanh Vân? Đôi khi nghĩ về điều này lại cảm thấy rất kỳ diệu.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
Lưu Tiến chuyển động thân thể một cách khó khăn rồi nói:
- Thanh Vân à? Vào đi!
Người đẩy cửa tiến vào đúng là Trương Thanh Vân, Lưu Tiến há miệng muốn ngồi thẳng dậy nhưng lực bất tòng tâm. Trương Thanh Vân tiến lên giúp đỡ thì Lưu Tiến mới ngồi thẳng dậy được.
Lưu Tiến dùng tay phải đấm lên eo rồi nói:
- Người đã già, đúng là không còn dùng được, bây giờ đã không còn được như cán bộ trẻ các cậu, thân thể còn rất nhiều ưu đãi để các cậu tiêu xài thoải mái.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói lúc này là thời gian giao mùa giữa xuân và hạ, thời tiết khá ẩm ướt, như vậy sẽ làm Lưu Tiến không quá lo lắng về bệnh tình, sau khi chuyển mùa thì sẽ tốt hơn.
Lưu Tiến mỉm cười rồi vỗ vỗ lên mặt bàn, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn qua, đó chính là tài liệu khảo sát mà chính mình vừa đưa đến trước đó. Lúc này một phần tài liệu đã được đặt qua một bên, chính giữa bàn là tài liệu về Quách Chu Quần. Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lại thành đường, ngọn lửa mà hắn châm mồi quả nhiên hơi mãnh liệt, có lẽ cáo già Lưu Tiến đã sinh ra dấu hiệu khó thể gánh được.
Quả nhiên Lưu Tiến dùng ngón tay gõ lên mặt bàn rồi cầm lấy văn kiện nói:
- Thanh Vân, công tác của cậu khá tốt, những tài liệu này đều được làm rất công bằng công chính, điều này làm tôi rất vui.
Lưu Tiến hơi khựng lại rồi di chuyển chủ đề:
- Nhưng cậu tìm từ phải cố gắng sao cho nhu hòa.
Lưu Tiến cầm tài liệu lên nói:
- Ví dụ như phó phòng dân chính Quách Chu Quần, câu "Thiếu năng lực" sửa thành "Cần năng cao!" không được sao? Nguồn tại http://Truyện FULL
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn liên tục gật đầu giống như đang chấp hành lời dạy bảo của trưởng bối. Lưu Tiến cầm lấy văn kiện rồi quơ quơ nói:
- Thế nào? Có muốn trau chuốt lại không?
Trương Thanh Vân có hơi sững sốt nhưng cũng lập tức bình tĩnh trở lại, hắn nói:
- Trưởng phòng, nếu nói thật thì tôi thấy phó phòng Quách Chu Quần hoàn toàn không đủ năng lực và kinh nghiệm để được đưa xuống thành phố Hành Thủy làm phó chủ tịch. Tuy tôi không ghi rõ trong báo cáo nhưng cách dùng từ nghiêm khắc là muốn lãnh đạo coi trọng.
- Sao?
Lưu Tiến chợt kinh ngạc, Trương Thanh Vân cũng vội nói:
- Trưởng phòng, tôi biết mình còn chưa đủ tư cách để nói những lời này, nhưng lời này cũng chỉ dùng để nói với người trong phòng tổ chức, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ sinh ra sóng to gió lớn.
- Ha ha!
Lưu Tiến không nhịn được phải nở nụ cười, hắn chỉ vào mũi Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cậu đấy, quả nhiên là lớn gan, nhưng nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì phải tự mình nói ra, nếu không thì tài liệu này sẽ phải sửa! Tôi cũng không muốn mình chịu tiếng xấu thay cho người khác ở hội nghị thường ủy.
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm cười lạnh nhưng vẻ mặt lại không chút biểu cảm, hắn nói:
- Trưởng phòng, nói thật với anh, phó phòng Quách này...
Trương Thanh Vân hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Trong lúc cán bộ khảo sát thì anh ấy không có tính kỷ luật tổ chức, hơn nữa còn mời tôi đến khách sạn Hán Dũng dùng cơm, anh nói xem, nếu anh ấy thật sự là người có tài thì tôi đương nhiên sẽ công bằng công chính, nhưng những gì khảo sát viên phản hồi đã hoàn toàn khác biệt, tôi cũng chỉ có thể viết như vậy, tôi cũng không muốn mình bị chụp mũ.
Nụ cười trên mặt Lưu Tiến chợt cứng đờ, hắn muốn bắt buộc Trương Thanh Vân phải sửa nhưng nói không nên lời, nếu không phải đến ủy ban kỷ luật điều tra thì mới rõ ràng được.
Lưu Tiến dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt có hơi xa lạ. Nếu không tiếp xúc thì không biết chuyện bên trong, Quách Chu Quần là người Quách gia, lúc này bí thư Chiêm lại vừa đến Giang Nam nhận chức, đây chẳng phải đang giáng cho bí thư một tát sao?
Trương Thanh Vân cùng đi với bí thư Chiêm xuống thành phố khảo sát, còn cướp lời của cả bí thư, bây giờ lại chẳng nể mặt với Uông gia của Chiêm Giang Huy, đây không phải là làm việc quá cơ bắp sao? Người này nghĩ rằng bí thư Chiêm sẽ không gõ vào đầu sao? Lưu Tiến cảm thấy có rất nhiều ý nghĩ hoang đường không thể giải thích, hắn muốn mở miệng mắng một câu nhưng lời nói vừa lên đến cổ họng đã mắc nghẹn.
...
Tiểu yêu tinh Lăng Tuyết Phi đã quay về Thành Đô, nàng không có chuyện gì cũng gửi tin nhắn cho Trương Thanh Vân, nhưng nội dung lại liên tục đề cập đến vấn đề Trương Thanh Vân phải đến gặp mặt. Trong tin nhắn cũng có vài ba tin tức lặt vặt, mãi đến giữa trưa thì số lượng tin nhắn mới kết thúc.
Trương Thanh Vân cảm thấy rất đau đầu, trong lòng biết rõ ý đồ của tiểu yêu tinh Lăng Tuyết Phi, nhưng trong đầu hắn bị ý nghĩ phạm tội quấy rối nghiêm trọng, cũng không có dũng khí đi gặp nàng, sợ rằng hai người sẽ có một đêm kiều diễm, sau này rất khó chia lìa.
Lúc này Trương Thanh Vân thật sự không tin tưởng mình trong phương diện này, đặc biệt là khi đối mặt với một Lăng Tuyết Phi gợi cảm quyến rũ. Trương Thanh Vân và Cảnh Sương thực chất lại là một chuyện khác, hai người tâm đầu ý hợp, dù là vậy trong lòng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy rất cay đắng, rất có lỗi, nhưng cuối cùng cảm giác ích kỷ vẫn vượt qua lý trí.
Trương Thanh Vân cũng cảm thấy rất xấu hổ với Nghê Thu Nguyệt, nhưng nàng dù sao cũng là người có chốn đi về, hai người dù ở cùng nhau cũng rất có chừng mực. Cả hai đều là nam nữ trưởng thành, dù tình cảm có lớn đến mức nào cũng sẽ không xuất hiện tình cảnh sống cô độc nửa quảng đời còn lại.
Nhưng Trương Thanh Vân quả thật không biết xử trí Lăng Tuyết Phi thế nào cho phải, từ nhỏ hắn đã đọc qua rất nhiều loại sách cổ, biết rõ thời xưa đã có người bỏ tiền nuôi con hát. Nhưng xã hội bây giờ đã khác biệt, bao bồ nhí, bỏ tiền bao ngôi sao ca nhạc...Nơi nào cũng có.
Nhưng Lăng Tuyết Phi cũng không giống như vậy, khi Trương Thanh Vân còn là một bí thư đảng ủy một thị trấn nho nhỏ thì hai người vẫn có sự liên lạc. Lăng Tuyết Phi là một trong số ít những nghệ sĩ có chút ẩn giấu, là người biết tu dưỡng, cũng đã một lần Trương Thanh Vân coi nàng là bạn.
Nhưng vấn đề lại lòi ra, khi Trương Thanh Vân coi Lăng Tuyết Phi như một người bạn thì không muốn xuất hiện tình cảnh nam nữ ân ái mặn nồng, nếu như vậy thì trong lòng hắn sẽ nhẹ nhõm hơn. Nhưng vấn đề không phải chỉ là như vậy, nếu làm bạn thì Trương Thanh Vân cũng hy vọng Lăng Tuyết Phi có thể bay cao bay xa, tốt nhất là có ngôi nhà để quay về, hạnh phúc cả đời.
Trương Thanh Vân biết rõ nha đầu Lăng Tuyết Phi cứ quấn lấy mình thì rõ ràng không có tương lai, mình đã được ông trời quyết định không phải là mái ấm của nàng, nếu nha đầu kia trầm mê quá sâu thì kết quả chỉ có thể là sự hủy hoại.
Vì vậy hai ngày nay tâm thần của Trương Thanh Vân không quá mức tập trung, tin nhắc điện thoại vang lên không ngừng. Trong lòng hắn liên tục vùng vẫy, cuối cùng cũng quyết định đi gặp nha đầu Lăng Tuyết Phi, tốt nhất là hai người phải nói chuyện rõ ràng, trốn tránh chẳng giải quyết được vấn đề gì.