BỒI THƯỜNG HÔN NHÂN


Phùng Hân ai oán nói, Chu Thịnh Nguyên ở ánh mắt lão bà nhận ra ám chỉ, liên tiếp gật đầu phụ họa, đúng vậy, đúng vậy!
 
Chu Gia Càng vẻ mặt ẩn nhẫn nghe mẹ già nhà mình niệm kinh, vài phút sau, Phùng Hân tiến đến trước mặt cục cưng Chu Gia Càng nhà mình, đáng tiếc nói: “Con xem mẹ sinh con ra lớn lên đẹp trai như vậy, lại không biết lợi dụng tài nguyên.”
Chu Gia Càng đỡ trán.
“May mắn mẹ biết lợi dụng, mau đến xem ảnh, thích cái nào?” Phùng Hân giống như hiến vật quý, từ bàn trà rút ra một cái phong thư.

 
Chu Gia Càng vừa liếc thấy liền biết là cái gì, vội vàng ngăn động tác của bà, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, người có thể hay không đừng lấy ảnh của con đi ra ngoài tìm bạn trăm năm?”
Phùng Hân hừ hừ: “Không lấy ảnh con đem ra ngoài, mẹ làm sao kiếm được nhiều ảnh của các cô gái như vậy a? Ai kêu con không biết cố gắng, có bản lĩnh tự mình tìm một cô trở về.”
Chu Gia Càng im lặng, sớm biết vậy thì không về rồi.
Phùng Hân từ trên bàn trà cầm một tấm ảnh Chu Gia Càng, lo lắng nhìn nhìn, thở dài nói: “Con trai, con rốt cuộc có phải gay hay không a! Nếu con thật sự như vậy, con đã chuẩn bị gì chưa? Kỳ thật mẹ cũng rất cởi mở, chỉ cần con không nằm dưới, mẹ cũng còn tiếp thu được.”

Trên ảnh chụp là Chu Gia Càng đứng trên đài phát biểu, một thân thuần đen càng khiến anh trở nên đĩnh đạt, cả người lộ ra một cổ khí chất trầm ổn, tuyệt đối có thể hấp dẫn đông đảo ánh mắt phụ nữ, trách không được Phùng Hân sưu tập một chồng ảnh thật dày.
 
Phùng Hân lời vừa ra, sắc mặt Chu Thịnh Nguyên liền đen đi: “Nói cái gì vậy! Chúng ta chỉ có một đứa con trai này, em lại nhìn cái tiểu thuyết lung tung gì trên mạng rồi?”
 
Phùng Hân khí thế liền yếu đi, nhỏ giọng nói thầm: “Chỉ là mấy quyển tiểu thuyết xx thôi…..”
Chu Thịnh Nguyên: “xx là cái gì?”
Phùng Hân: “Chính là…. Là…. Anh không hiểu đâu!”
 
Chu Gia Càng ngồi bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện mà không nỡ nhìn thẳng, xx là cái gì anh đương nhiên biết, vấn đề là, hiện tại mẹ già của mình muốn đem mình bẻ thẳng hay là muốn bẻ cong mình? Không đúng! Mình vốn dĩ là thẳng.
“Được rồi, hai người đừng nháo, con trước 30 tuổi nhất định đem con dâu về cho hai người.” Chu Gia Càng cắt ngang cuộc đối thoại.

“Con trai, con đã qua 28.” Phùng Hân nhắc nhở.
“con biết.”
“Còn có thời gian một năm nha.”
“Sao không phải hai năm?”
“Trước 30 tuổi! Ngày hết hạn chính là trước sinh nhật 29 tuổi của con! Con đừng hòng quỵt nợ!” Phùng Hân hợp tình hợp lý nói.
“………………..”
 
-------
 
Cuối tháng tám, Chu Gia Càng cùng Lộ Dao đang ăn cơm trưa, hôm nay Lộ Dao nấu rau cần xào thịt bò, gà phi lê áp chảo, và một vài món rau xanh.

Chu Gia Cfang sau khi nghiêm túc ăn cơm, bởi vì đây là bữa ăn cuối cùng, vết thương của anh đã lành, về sau không thể ăn không trả tiền cơm trưa của Lộ Dao, đã đến lúc nên nói rõ ràng.
Lộ dao nhìn Chu Gia càng ăn sạch sẽ hộp cơm, trong lòng thỏa mãn dị thường, anh mỗi lần đều ăn như vậy, không bỏ thừa một chút đồ ăn nào.
Chu Gia Càng nhìn Lộ dao ăn no xong, dừng một chút liền mở miệng: “Lộ Dao, vết thương của tôi đã lành.”
“A…. Đó là chuyện tốt a!” Cô giả ngu.
“Về sau không cần lại mang cơm trưa cho tôi.”
“Vì cái gì a?” Giả vờ mất trí nhớ.
Chu Gia Càng trầm cảm, lại nhẫn nại mở miệng: “Lần trước nói qua, sau khi vết thương của tôi đã lành, em cũng không cần áy náy, cũng không cần mang cơm trưa cho tôi.”
“Chính là…… Em lại thấy không được, cũng không biết roodt cuộc có phải thật sự lành hay không a! Hay là anh cảm thấy ngượng ngùng ăn cơm không trả tiền, nói dối gạt em?” Lộ Dao tiếp tục mạnh miệng
“………”
“…… Sư phụ, anh đang làm gì? Rất nóng sao?”
Chu Gia Càng trầm mặc không nói, tay bắt đầu tháo cúc áo sơ mi, một nút, hai nút………
“Sư phụ……… Anh đừng cởi a! Em giúp anh chỉnh điều hòa lạnh một chút.” Lộ Dao luống cuống, Chu Gia Càng mỗi lần tháo một cúc, vòm ngực lúa mạch rắn chắc lại lộ ra một đoạn.
 
Lộ Dao thừa nhận mình nhìn chằm chằm ngực người ta, nhưng Chu Gia Càng đối với lời cô nói, ngón tay tiếp thục tháo nút thứ ba.
 
Khi Chu Gia Càng đang muốn tháo viên thứ tư, Lộ Dao rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, thanh âm hơi hơi run run: “Sư phụ…… Có việc gì từ từ thương lượng, anh còn tháo nữa, sẽ thấy hết đầu ti đó………”
Đầu ti? Đàn ông cởi trần nửa thân trên còn nói đến đầu ti? Chu Gia Càng khóe miệng run rẩy, anh còn tưởng rằng cô sẽ không thẹn thùng đâu! Dạo gần đây cô càng lúc càng lớn mật: “Em không phải nói là vết thương tôi chưa lành sao? Vì chứng minh tôi không nói dối, cần phải cho em nhìn một cái.”
 
“……..”
Chu Gia Càng lúc này tuy vẫn là bộ dáng nghiêm túc, nhưng Lộ dao cảm thấy vô luận là động tác hay ngữ khí,, đều lộ ra vài phần lưu manh…….
Nói anh chứng minh cái gì đó, không bằng nói là anh đang chơi lưu manh……..

Chu Gia Càng nhìn bộ dáng ngốc lăng của Lộ Dao, nâng tay bỏ nút thắt thứ tư, động tác trên tay mây trôi nước chảy.
“Dừng dừng….. Đừng cởi….. Em, em không nhìn, em tin anh.” Đợi khi Lộ Dao kịp phản ứng, mặt đã chậm rãi đỏ lên, vội vàng ngăn cản hành vi của anh.
“Thật sự không cần nhìn? Có lẽ vết thương của tôi còn chưa tốt đâu!”
“……… Không cần, sư phụ thân thể khỏe mạnh, chịu một ít thương tích, rơi một chút máu, sẽ không có vấn đề gì, ngày mai em không làm cơm cho anh, không bao giờ mang nữa!” Lộ dao nói năng lộn xộn.
Chu Gia càng im lặng, nâng tay lên……
“Đã nói anh đừng cởi!!!!” Lộ Dao đỏ bừng mặt, thoắt một cái đứng lên, ù chạy đi mở cửa xông ra ngoài.
“Ti… Tiểu sư muội, em chạy cái gì a!” Trịnh Dật xoa ngực bị đâm, nhìn bóng dáng Lộ Dao gọi với theo.
Trịnh Dật phản xạ đưa tay đẩy cửa, tiếp theo…. Miệng há lớn! Mắt trợn tròn!
Anh nhìn thấy gì! Cái tình huống này là như thế nào! Giám đốc Chu nghiêm túc, nút áo trên mở rộng, lộ ra mảng lớn cơ bụng như ẩn như hiện…….
Giám đốc Chu yêu nghiệt, tiểu sư muội mắc cỡ đỏ mặt chạy đi…..
Trịnh Dật nở nụ cười, hướng về phía Chu Gia Càng giơ ngón cái: “Giám đốc, không nghĩ tới anh cũng có một mặt cầm thú như vậy.”
Chu Gia Càng: “………..”
Anh kỳ thật chỉ muốn mặc lại áo sơ mi thôi……..
————————————————————————————————————————————
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi