Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHai mươi phút trôi qua, di động của Cố Diễm vẫn yên tĩnh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh đợi điện thoại của một người phụ nữ.
Hai mươi phút ngắn ngủi này so với thời gian bước qua tuổi hai mươi còn dài hơn.
Giống với một oán phụ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động, sau đó nháy mắt lại hoài nghi di động của mình bị hỏng, hoặc là không có tiền điện thoại.
Loại này chỉ có phụ nữ mới trải qua, thế nhưng lại xuất hiện ở trong cuộc đời của anh.
Không thể tưởng tượng lại hoang đường đến cực điểm.
Cố Diễm lại nhìn chằm chằm màn hình di động một lát.
Cảm xúc ở đáy mắt phức tạp.
Như thế nào anh lại coi trọng một cô gái có chỉ số EQ nằm ở hàng số âm?
Cố Diễm bất đắc dĩ đem điện thoại cất vào túi.
Cầm gạt tàn cùng thuốc la đi ra ban công.
Ngoài cửa sổ.
Trời còn chưa tối.
Xe trong tiểu khu người ra người vào.
Thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Trong phòng của anh lại vô cùng lạnh lẽo.
Đốt thuốc lá, mới vừa hút được một nửa, thì Thẩm Nghiên gọi điện thoại đến, hỏi Cố Diễm có thời gian đi hội sở chơi hay không, còn nói: "Tưởng Bách Xuyên cũng đến, cậu có đến hay không?"
Cố Diễm đáp, "Tại sao cậu ta lại đến?"
Thẩm Nghiên: "Hình như là Triệu Phương Châu hẹn cậu ấy, nói là bàn về sự tình của Internet tài chính."
"Tớ lập tức đến ngay." Cố Diễm dập tắt thuốc lá.
Thay quần áo, trước khi ra cửa Cố Diễm lại gửi một tin nhắn cho Khâu Lê: 【 buổi tối anh đi hội sở, sau khi trở về sẽ cùng em video. 】
Còn chưa tới hội sở, Cố Diễm lại nhận được tin nhắn của Thẩm Nghiên: 【 Triệu Tiêu Quân cùng Triệu Phương Châu cũng tới, cậu... nên suy xét là nên tới hay không tới. 】
Cố Diễm không trả lời, vẫn đi đến hội sở.
Hội sở.
Triệu Phương Châu cũng không có bàn công việc với Tưởng Bách Xuyên, mà đang cùng bọn Thẩm Nghiên đánh bài.
Triệu Tiêu Quân ngồi ở bên cạnh anh ta, cúi đầu chơi di động.
Nghe được động tĩnh, bọn họ cùng lúc quay đầu lại.
Trước đó Triệu Tiêu Quân không biết Cố Diễm sẽ đến, cũng là vừa mới nghe nói.
Từ lúc bắt đầu biết Cố Diễm sẽ tới, tâm trạng cô ta như thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Giống như mưa rền gió dữ trên mặt biển.
Sóng gió mãnh liệt.
Cô ta vẫn luôn nhìn Cố Diễm, đêm nay anh mặc áo sơmi trắng, cùng với quần tây màu đen.
Sự phối hợp này đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Lại làm người khác không thể rời mắt.
Cố Diễm đơn giản chào hỏi, liền đi đến khu nghỉ ngơi tìm Tưởng Bách Xuyên, một cái ánh mắt dư thừa cũng chưa cho cô ta.
Triệu Tiêu Quân thở dài dưới đáy lòng.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu, Khâu Lê là người không có chủ kiến như vậy, IQ và EQ đều giống với những người phụ nữ bình thường như thế nào lại hấp dẫn được Cố Diễm?
Diện mạo cô ta cũng không thua Khâu Lê cái gì.
Gia thế hai nhà cũng không khác nhau lắm.
Về khía cạnh năng lực cá nhân, rõ ràng cô ta cao hơn Khâu Lê một bậc.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt Cố Diễm cũng không muốn nhìn cô ta.
Triệu Tiêu Quân đặt điện thoại sang một bên, cầm lấy ly thủy tinh, uống sạch nước trái cây.
Ánh mắt không tự giác mà dừng ở khu nghỉ ngơi bên kia.
Hai người đàn ông cường thế lại lóa mắt.
Đế Đô có bao nhiêu thiên kim danh viện đem lòng ái mộ bọn họ.
Nhưng bọn họ lại đi ngược, chọn tới chọn lui, chọn phụ nữ đều làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Cố Diễm ngồi xuống sô pha đối diện Tưởng Bách Xuyên, hai chân Tưởng Bách Xuyên tự nhiên gác vào nhau, lười biếng dựa vào sô pha, đang gọi điện thoại, mười mấy phút sau, công tác qua điện thoại mới kết thúc.
Khu nghỉ ngơi cách khu chơi mạt chược một khoảnh cách, bên kia bọn họ cãi nhau, bên này nhỏ giọng nói chuyện, bên kia không nghe thấy.
Cố Diễm khẽ nhếch cằm vào bàn mạt chược bên kia: "Sự tình nói xong rồi sao?"
Tưởng Bách Xuyên cất di động, nhàn nhạt nói: "Không có nói xong cái gì."
Cố Diễm liếc mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên một cái, "Có ý gì?"
Tưởng Bách Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, hỏi Cố Diễm: "Muốn uống rượu vang đỏ hay không?"
Cố Diễm suy nghĩ, "Uống một chút đi."
Ngày thường anh rất ít khi uống rượu.
Đôi khi tăng ca sẽ rất mệt, về đến nhà cũng ngủ không được, liền sẽ uống một chút rượu vang đỏ.
Tưởng Bách Xuyên cho người phục vụ đem rượu giấu ở hầm rượu ngầm của hội sở lấy ra, lúc này điện thoại lại vang lên, nhìn vào, là điện thoại trong nhà.
Tưởng Bách Xuyên đứng dậy, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy.
Di động Cố Diễm cũng vang lên, là Thu Thu gửi tới: 【 em mới từ nhà ga đi ra, đang ở trên đường về Tiểu Thành. 】
Cố Diễm: 【 ừ, ăn cơm chiều chưa? 】
Khâu Lê: 【 không, đến Tiểu Thành sẽ ăn, bên đó đồ ăn vặt cực kỳ nhiều, đều là những thứ mà lúc trước em chưa ăn qua, Trần Lập Đông nói đêm nay sẽ mang em cùng Dung Thâm đi ăn. 】
Sau đó lại gửi một vài cái biểu cảm chảy nước miếng.
Cố Diễm: "..."
Trả lời Khâu Lê: 【 đừng tham ăn, dạ dày sẽ không thoải mái. Trở về khách sạn sớm một chút 】
Khâu Lê gửi tới một cái ảnh động, một con mèo nhỏ đáng yêu trợn to hai mắt, trên hình ảnh còn có mấy chữ: 【 anh nói em đều nghe 】
Cố Diễm nhìn ảnh động này như thế nào lại cảm giác được biểu cảm của con mèo nhỏ cực kỳ bằng mặt không bằng lòng.
Rất giống với biểu tình của cô khi còn nhỏ.
Lại dặn dò Khâu Lê: 【 ăn ít thịt nướng, đừng uống đồ uống lạnh. 】
Khâu Lê: 【 chào ngài, tôi hiện tại có việc không ở đây, trong chốc lát lại liên hệ với ngài. 】
Cố Diễm: "..."
Tưởng Bách Xuyên đã kết thúc trò chuyện trở về.
Cố Diễm rời khỏi cửa sổ nói chuyện phiếm, bị câu nói kia của Thu Thu làm cho có chút buồn ở ngực.
Người phục vụ đem rượu vang đỏ tới, đổ ra hai ly, đem cốc có chân dài đặt ở trên bàn trà, lại lui về mạt chược bàn bên kia, bọn họ tiếp tục đề tài vừa rồi.
Tưởng Bách Xuyên nói: "Triệu Phương Châu nhờ người hẹn tớ, chính là không xem mặt đường tăng còn muốn xem mặt Phật."
Cố Diễm cầm ly lên, "Vốn dĩ cậu không có ý đồ hợp tác với bọn họ?"
Tưởng Bách Xuyên: "Xác thật tớ đối với cung ứng liên tài chính B2B có cảm thấy hứng thú, cũng chuẩn bị thực hiện, nhưng không có tính toán hợp tác với Phương Quân."
Cố Diễm cười: "Chỗ nào của Phương Quân đã trêu chọc cậu?"
Tưởng Bách Xuyên uống nhẹ một ngụm rượu vang đỏ, nói thẳng không cố kỵ: "Tớ không thích cùng những người có tâm tư nhỏ bé giao tiếp, đặc biệt là phụ nữ, mệt tâm lại phiền toái."
Cố Diễm hiểu lời nói của Tưởng Bách Xuyên có ý gì, lúc trước Triệu Tiêu Quân phát cái Weibo kia, người trong nghề xem đã hiểu, tâm tư phụ nữ phức tạp, đánh lên việc làm ăn xác thực là rất mệt.
Cố Diễm lắc lắc ly rượu vang đỏ, chạm vào ly của Tưởng Bách Xuyên một chút, cũng chưa nói cái gì.
Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm Cố Diễm một lát, như có suy tư gì.
Cười như không cười: "Lúc này không phải cậu nên khuyên tớ hợp tác với bọn họ mới đúng?"
Trung Doãn là đại cổ đông tập đoàn Phương Quân, kiếm tiền từ B2B của Phương Quân, chẳng khác nào Cố Diễm cũng có thể đa phần hồng.
Cố Diễm đối với việc này còn chưa thể hiện thái độ, anh còn chưa có nhìn thấu.
Uống một ngụm rượu vang đỏ, Cố Diễm mới nói: "Tớ là một thương nhân chân chính, nhưng tớ cũng là một người đàn ông vì người phụ nữ của mình."
Ngừng lại, lại nói: "Con người đều ích kỷ."
Công ty của Triệu Phương Châu chủ yếu kinh doanh B2C, đến nỗi B2B, phát triển tốt, đối với công ty nói tới dệt hoa trên gấm, cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhưng Thu Thu lại không giống nhau.
Cô cũng chỉ có B2B.
Đem toàn bộ tâm tư của mình đặt trên đó.
Trước mắt còn chưa có cái gì khởi sắc.
Nếu anh giúp Triệu Tiêu Quân làm B2B chiếm trước thị trường của cô cùng khách hàng, công ty của Thu Thu cách ngày đóng cửa cũng sẽ không xa.
Cố Diễm buông ly rượu, lấy thuốc lá ra, muốn đưa cho Tưởng Bách Xuyên một điếu, lại nghĩ tới Tưởng Bách Xuyên không hút.
Liền cầm lấy bật lửa, còn không có kịp đốt, đã bị Tưởng Bách Xuyên ngăn lại: "Muốn hút thì ra bên ngoài hút, tớ về nhà còn muốn sinh con."
Cố Diễm: "..."
Bật lửa của anh đã bật, lại tắt.
Cầm lấy điếu thuốc trên miệng, anh cười nhẹ, chế nhạo nói: "Cậu thật sự nhẫn nhịn không hút?"
Tưởng Bách Xuyên: "Chờ cậu kết hôn có con cái, cậu hỏi lại tớ."
Kết hôn?
Con cái?
Mấy chữ này, từ trước đến nay anh đều không nghĩ tới, đối với hôn nhân càng không có hứng thú.
Sau khi cùng Thu Thu ở bên nhau, anh lại cảm thấy, có cái nhà cũng không tồi.
Về sau trong nhà có cô.
Còn có con cái của bọn họ.
Tưởng Bách Xuyên còn không biết Cố Diễm cùng Thu Thu ở bên nhau, hiếu kỳ nói: "Vừa rồi cậu nói câu kia là có ý gì?"
Cố Diễm: "Câu nào?"
Tưởng Bách Xuyên: "Câu phía sau câu cậu là một thương nhân kia."
Vẫn là một người đàn ông vì người phụ nữ của mình.
Người phụ nữ này là ai?
Cố Diễm: "Tớ và Thu Thu đang ở bên nhau."
Chén rượu đặt bên môi của Tưởng Bách Xuyên ngừng lại, "Cậu và Thu Thu?"
Cố Diễm gật đầu: "Cậu không nghe lầm."
Một lúc lâu sau Tưởng Bách Xuyên mới tiêu hóa được tin tức này, ngay sau đó cười.
Lúc trước anh còn tò mò Cố Diễm như thế nào lại thỏa hiệp với Dung Thâm.
Thì ra người cậu ta thỏa hiệp không phải là Dung Thâm, mà là Thu Thu.
Anh nhịn không được mà trêu chọc Cố Diễm: "Cậu là một cái sông băng vạn năm lâu như vậy, giếng khoan có sắc bén đến mấy cũng đều không khoan không được, như thế nào Thu Thu lại thu phục được cậu."
Đầu ngón tay Cố Diễm xoa xoa điếu thuốc, không lên tiếng.
Thu phục như thế nào?
Thu Thu không thu phục anh.
Mà là anh nguyện ý như vậy cưng chiều cô.
Từ nhỏ anh đã dung túng cho cô ở trong thế giới của anh tùy hứng, thậm chí là bá đạo.
Hiện tại cô đã bắt đầu làm nũng và không nói lý.
Cố Diễm không nói, Tưởng Bách Xuyên cũng không hỏi nữa, mà là hữu nghị nhắc nhở: "Kế tiếp có phiền phức cho cậu."
Cố Diễm không rõ nguyên do: "Ừ?"
Tưởng Bách Xuyên: "Vừa nãy lúc cậu chưa tới, tớ cùng Triệu Phương Châu hàn huyên một chút, nghe được Triệu Tiêu Quân muốn chỉnh đốn công ty B2B của bọn họ, nếu điều kiện cho phép, còn chuẩn bị thu mua IPO."
Cố Diễm cầm lấy ly chân dài, nhẹ nhàng lắc lắc.
Ánh mắt trầm trầm.
Phương Quân làm B2B, tương đương anh cũng làm B2B.
Về sau chính là cạnh tranh với Khâu Lê.
Nếu Phương Quân còn muốn tiến vào sở giao dịch IPO, công ty của Khâu Lê liền sẽ không còn khả năng cạnh tranh với Triệu Tiêu Quân.
Rốt cuộc đại đa số thương nhân đều sẽ lựa chọn công ty có thực lực để hợp tác, mà sẽ không chọn một cái công ty nhỏ vừa mới thành lập không có danh tiếng.
Cố Diễm không nghĩ vấn đề này, đổi đề tài, "Cậu phải làm Internet tài chính sao?"
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, đem ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ở trên bàn trà, nhìn đồng hồ, "Cuối tuần tìm cậu nói chuyện, tớ về trước."
Cố Diễm cũng nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ, ngẩng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên: "Lúc này mới có mấy giờ?"
Gặp liền nói, một hai phải chờ đến cuối tuần?
Không chừng cuối tuần anh còn không có thời gian.
Tưởng Bách Xuyên đứng lên: "Về nhà kể chuyện xưa."
Cố Diễm cười, "Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ như vậy, nghe hiểu được cậu nói cái gì sao?"
Tưởng Bách Xuyên: "Kể chuyện xưa cho Đồng Đồng nghe, cô ấy không nghe chuyện xưa thì ngủ không được."
Đồng Đồng là vợ của Tưởng Bách Xuyên.
Cố Diễm kinh ngạc: "... Cô ấy đã lớn rồi, còn nghe chuyện xưa sao?"
Cô ấy lớn hơn Thu Thu hai tuổi, còn phải nghe chuyện xưa trước khi ngủ?
Tưởng Bách Xuyên đem tay áo sơmi buông xuống, vuốt phẳng, nói: "Nghe chuyện xưa cùng tuổi có liên quan sao?"
Lại nói: "Phụ nữ mặc kệ đã lớn thế nào, cậu dung túng cô ấy, cô ấy ba tuổi đều không đến."
Nói xong anh liền nâng bước đi qua bàn mạt chược bên kia, nói với bọn họ một tiếng, liền rời đi.
Cố Diễm dựa vào sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Dư vị câu nói kia của Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đọng lại: Phụ nữ mặc kệ đã lớn thế nào, cậu dung túng cô ấy, cô ấy ba tuổi đều không đến.
Anh không khỏi nghĩ đến những hành động vào mấy ngày trước của Thu Thu.
Mượn đường đỏ, mượn gừng.
Cố ý để quên gừng.
Lấy gừng lấy cớ đưa áo sơmi.
Hành động ấu trĩ này, nhìn qua so với ba tuổi hơi thành thục một chút.
Nhưng cũng nằm ở trình độ thông minh của sáu bảy tuổi.
Cô còn không có bị dung túng đến ba tuổi.
Bởi vì cô không cần nghe chuyện xưa trước khi ngủ.
Cố Diễm ấn ấn ấn đường.
Cho nên anh làm ở xa sẽ không tốt.
Di động vang lên, Cố Diễm mở mắt ra, lấy lại đây.
Anh nghĩ là Thu Thu gửi đến.
Kết quả là tin tức của hệ thống.
Do dự vài giây, anh đã gửi một tin nhắn cho Khâu Lê: 【 bảo bảo? 】
Khâu Lê rất nhanh đã trả lời: 【 ở đây ~ chuyện gì? 】
Sau đó gửi một cái biểu cảm hôn hôn cho Cố Diễm.
Cố Diễm: 【 trong chốc lát ăn chút thanh đạm, ăn nhiều rau dưa. 】
Khâu Lê: 【 chào ngài, tôi hiện tại có việc không ở đây, trong chốc lát lại liên hệ với ngài. 】
Cố Diễm: "..."
Cô không chỉ không muốn nghe anh lải nhải, đại khái chính là cô vội vàng cùng Dung Thâm ăn đồ ăn vặt ở Tiểu Thành, cũng không có nhiều thời gian để phản ứng với anh.