BỌN HỌ ĐỀU NÓI TÔI GẶP QUỶ



EDIT: BONNIE
Sau khi lên xe Hạ Tân nhìn hàng chữ trên cái ghế xanh duy nhất, cười vài tiếng "ha ha ha ha" sau đó đặt mông ngồi trên ghế đỏ phía sau ghế xanh.

Cậu ta cũng mệt cả ngày rồi, nếu không nhờ tình bạn mấy năm đại học, nhất định cậu ta sẽ vỗ bụng tôi hỏi mấy tháng, hôm nay xem như buông tha cho tôi một lần.

Nhìn thấy Hạ Tân ngồi xuống, tài xế lập tức quay đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Tôi vội vàng nói: "Đại ca, đây là bạn học tôi, tiện đường, cậu ta xuống xe ở một trạm trước khu nhà Bỉ Ngạn."
Ông anh tài xế vẫn kiệm lời như trước, xoay người đưa lưng về phía chúng tôi, trầm giọng nói: "Không chết là được."
Tôi cũng không hiểu hắn ta nói vậy có ý gì, nhưng thấy hắn ta không tức giận, hình như cũng không để ý việc chở Hạ Tân một đoạn đường, tôi liền ngồi xuống phía trước Hạ Tân, mở điện thoại ra xem.

Lý Viện Viện không ngồi cùng chúng tôi mà chạy đến hàng cuối, cả người biến mất trong bóng tối, không thấy bóng người lắm.

Sau khi hiệu trưởng Trương biết chúng tôi đã lên xe trường học thì yên tâm, không tiếp tục gửi tin đến nữa, ngược lại là Ninh Thiên Sách liên tục nhắn mấy tin liền.

[Tôi thấy anh tràn trề dương khí, xác nhận nguyên dương chưa tiết, nước tiểu đồng tử phá tà hữu hiệu nhất, chẳng lẽ tôi đoán sai, anh đã không phải đồng nam?]
[Anh sao rồi? Có trốn được không? Tôi đang ở cửa hàng gần đó, bây giờ sẽ đi cứu anh.]
[Tôi đến rồi, bảo vệ đã đóng cửa, đợi tôi tìm vũ khí đập cửa kính đã, kiên trì thêm một lát đi.

Nếu sợ quá có thể cắn ngón giữa, máu đầu tim là đủ dương khí nhất, có thể chống đỡ được một lát.]
Tôi hoàn toàn không nghĩ tới Tiểu Ninh không báo cảnh sát mà chạy đến cửa hàng muốn phá cửa cứu tôi, vội vàng gọi điện nhưng mãi mà không có ai nhận.

Tôi sợ cậu ta bận phá cửa không nghe thấy chuông điện thoại.

Lúc tôi đang lo lắng, cuộc gọi đã được kết nối, trong điện thoại truyền đến tiếng thở hồng hộc của Ninh Thiên Sách: "Tôi vừa tìm được một cục gạch, nhân viên an ninh kia liền lao ra đuổi tôi.


Anh yên tâm, năng lực khinh công của tôi rất cao, đủ để cắt đuôi.

Chờ...".

ngôn tình hay
Tôi lập tức ngắt lời cậu ta: "Tôi đã ra rồi, đang ngồi xe về nhà!"
Giọng nói bên kia dừng một chút, một lát sau lại nghe được Ninh Thiên Sách nói: "Tôi mới nấp vào một chỗ ngoặt tránh thoát bảo an, không tiện nói chuyện, anh ra thì tốt rồi, nhưng trong thang máy có quỷ, tôi vẫn phải đi vào trừ ma vệ đạo."
"Khoan đã!" Tôi vội vàng ngăn cản cậu ta tắt máy, "Thật sự không sao, chỉ là thang máy trục trặc mà thôi!"
"Không phải, ban ngày tôi có đi qua cửa hàng kia, âm khí rất nặng, lúc ấy tôi đã cảm thấy có thể sẽ xảy ra chuyện.

Chỉ tiếc 11 giờ tối cửa hàng đã đóng cửa, đuổi tôi ra ngoài, sớm biết anh có thể gặp sự cố, tôi sẽ kiên trì một khoảng thời gian nữa là được rồi."
Tôi rất cảm động, dù sao chúng tôi chỉ là bèo nước gặp nhau một lần, Tiểu Ninh vì một người xa lạ mà hơn nửa đêm chạy đến cửa hàng còn muốn phá cửa, đúng là một cậu thanh niên vừa thiện lương vừa ưu tú.

Chỉ là ý thức pháp luật quá mức yếu kém, lại bị phong xây mê tín độc hại quá nặng, thật sự khiến người ta phải đau lòng.

"Cậu làm như vậy là không đúng." Tôi phổ cập thường thức cơ bản cho cậu ta, "Gặp phải loại tình huống này thì phải gọi 119, 110 thậm chí là 122 cũng được, hơn nữa cậu không thể phá cửa, phải nói rõ tình huống với bảo vệ, nếu như ông ấy không tin, có thể kiểm tra camera, như vậy người ta mới mở cửa cho cậu."
(*) 119: Cứu hỏa, 110: Cảnh sát, 122: Cứu thương
"Quỷ quái có thể quấy nhiễu camera, người bình thường không nhìn ra, tôi chỉ có thể bí quá hoá liều." Tiểu Ninh nghiêm túc đáp.

Tôi: "..."
Tiếp tục như thế thì không được.

Tôi là một thầy giáo mới nhận chức, có lẽ không có kinh nghiệm hành nghề gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một người trẻ tuổi lương thiện cứ hãm sâu vào vũng bùn như vậy được, nhất định phải giúp cậu ta tin tưởng khoa học một lần nữa!
"Hôm nào chúng ta gặp nhau đi." Trong điện thoại nói không rõ được, tôi quyết định hẹn cậu ta gặp mặt nói chuyện, "Ngày mai tôi phải làm việc không có thời gian, giữa trưa ngày kia được không?"
"Trò chuyện liên quan tới chuyện quỷ quái sao? Không thành vấn đề.

Gần đây số lần anh gặp quỷ tương đối nhiều, chắc là vận thế khá thấp, đúng là cần phá vỡ."

"Vậy bây giờ cậu cũng không cần đi phá cửa của cửa hàng, chúng tôi đã ra ngoài rồi, cho dù có quỷ nó cũng không biết muốn hại ai.

Đúng hay không?"
Ninh Thiên Sách còn đang do dự: "Thế nhưng để nó ở bên trong, từ đầu đến cuối vẫn sẽ hại người..."
"Vậy ngày mai cửa hàng mở cửa cậu đi vào không phải được rồi ư? Cũng tiện để chúng ta gặp nhau luôn." Tôi đề nghị.

"Cũng được."
Sau khi nghe thấy cậu ta không có ý định làm chuyện phạm pháp đột nhập vào cửa hàng nửa đêm nữa, tôi nhẹ nhàng thở ra, lại nói vài câu với Ninh Thiên Sách bảo cậu ta đi về nghỉ, lúc này mới để điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe trường học lắc lư lắc lư, lúc tôi gần như sắp ngủ đột nhiên cảm giác trước mắt bị che chắn, liền mở mắt ra nhìn.

Hạ Tân đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ, đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tôi nhớ vừa nãy Hạ Tân ngồi xuống một cái liền ngủ luônngay cả tôi nói chuyện với Ninh Thiên Sách về việc phá cửa hàng của cậu ta Hạ Tân cũng không tỉnh, chắc là quá mệt mỏi, sao bây giờ cậu ta lại có tinh thần như vậy?
Còn đang khó hiểu, Hạ Tân đột nhiên cong môi lên, để lộ ra một nụ cười quyến rũ làm tôi nổi da gà: "Thầy Thẩm~~~"
Tôi thật sự là bị vẻ mặt của cậu ta làm cho buồn nôn, đưa tay đẩy cậu ta ra: "Tránh vừa đi, không phải chỉ là ghế dành riêng cho giáo viên thôi sao, sao phải âm dương quái khí như thế?"
Nhất định là cậu ta đã nghỉ ngơi đủ nên mới chạy tới trêu chọc tôi, Hạ Tân này từ hồi đại học đã thích gây chuyện nhất rồi.

Làm việc ba năm cũng không khiến cậu ta khiêm tốn một chút, vẫn làm mấy trò chỉ sợ thiên hạ không loạn với những bạn học như chúng tôi.

Cậu ta bám lấy thành ghế, cũng không tức giận mà làm động tay tay hoa lan, đi bước mèo đến bên cạnh tôi: "Thầy Thẩm lãnh khốc vô tình quá, người ta thật lòng sùng bái anh mà."
Tôi bị động tác của cậu ta làm cho giật mình, bỗng chốc không có cách nào thốt lên lời, mà Hạ Tân lại nhân cơ hội này đặt mông ngồi trên đùi tôi, hai tay vòng qua cổ tôi, tựa đầu lên vai tôi làm nũng nói: "Người ta thích cá tính lãnh khốc như vậy đó!"
Nói xong lại còn muốn cúi đầu hôn tôi, tôi bị dọa đến mức đè cậu ta lại, lớn tiếng nói: "Cậu tỉnh táo một chút!"
Hạ Tân và tôi có quan hệ rất tốt, hồi đại học cũng là một trong vài người biết xu hướng tính dục của tôi.


Cậu ta là thẳng nam, nhưng cũng không bài xích tôi, cũng không giấu giếm tôi điều gì.

Mà cho dù thích cũng không có khả năng nhìn thấy một nam sinh liền thích được, tôi và cậu ta chỉ là tình anh em chủ nghĩa xã hội thuần túy, cho dù hiểu xu hướng tính dục của nhau cũng có thể vỗ mông biểu thị thân mật trên sân bóng rổ.

Cậu ta có thể tham mưu đại kế bẻ cong giúp tôi, tôi có thể cùng cậu ta ngắm gái, nhưng tôi không có khả năng yêu cậu ta, cậu ta cũng kiên định theo đuổi phái nữ.

Làm việc ba năm, Hạ Tân quen một người bạn gái, quan hệ rất ổn định, hai người đang cố gắng tích tiền, dự định tích đủ tiền sẽ kết hôn, cậu ta không có khả năng đột nhiên sinh ra hứng thú với tôi được.

Hạ Tân bị tôi ép lên cửa xe có sức lực rất lớn, vẫn muốn lại gần hôn tôi, tôi liều mạng giãy giụa, hai người cấu véo nhau trên xe.

May mà ông anh tài xế và Lý Viện Viện đều là người xã hội, tôi nhìn qua thấy hai người bọn họ không chú ý đến mình, tài xế chuyên tâm lái xe, Lý Viện Viện nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đều làm như không nhìn thấy tôi, điều này khiến tôi vô cùng yên tâm.

"Tỉnh táo một chút, không phải cậu có bạn gái sao?" Tôi huých cùi chỏ vào ngực Hạ Tân, không cho cậu ta tiến thêm một bước.

"Thế nhưng người ta đột nhiên cảm thấy đi với anh rất có cảm giác an toàn, nhìn cánh tay rắn chắc của anh này." Cậu ta không có cách nào hôn tôi, liền vươn tay sờ cánh tay của tôi, làm cho tôi dựng ngược hết lông tơ cả người.

Tiếp tục như thế thì không được, quá đáng sợ.

Có lẽ đêm nay Hạ Tân bị kích thích quá lớn, bị PTSD - rối loạn stress sau sang chấn gì đó, lên đại học học "Tâm lý học cơ bản" giáo viên có nhắc đến chướng ngại tâm lý này.

Khi một người bị uy hiếp tử vong hoặc bị thương nghiêm trọng, hoặc cơ thể bị uy hiếp sẽ xuất hiện chướng ngại tinh thần, lúc bị kích thích chưa chắc sẽ phát tác, bình thường vẫn giống người bình thường, nhưng không biết điều gì kích thích sẽ để cho bọn họ phát tác.

Chẳng lẽ là bởi vì tôi tỏ ra không hề hoang mang trong thang máy cho nên Hạ Tân mới sinh ra hiện tượng thay đổi tình cảm với tôi sao?
Như vậy không được, cậu ta đã bắt đầu xé áo tôi rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì sao làm anh em tốt được nữa!
Tôi sử dụng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng ấn được Hạ Tân xuống đất, cho cậu ta một cú đấm tỉnh táo trở lại tình hữu nghị chủ nghĩa xã hội.

Sau một quyền này, Hạ Tân liền mất đi ý thức.

Tôi cũng không đánh mạnh lắm mà...!
Thấy cậu ta hôn mê bất tỉnh, tôi vội vàng kéo dậy, đặt trên chỗ ngồi dành riêng cho phụ nữ có thai của tôi.


Cậu ta mềm oặt dựa vào ghế bất động, tôi vội vàng nói với ông anh tài xế: "Đại ca, nếu không tôi đi bệnh viện trước được không? Có phải tôi đánh chết cậu ta rồi không?"
Ông anh tài xế cũng không thèm quay lại, vừa tập trung nhìn đường phía trước vừa nói: "Hắn ta đã không sao rồi, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh."
Cũng không biết có phải ông anh tài xế từng học y hay không mà hắn ta vừa dứt lời, Hạ Tân liền ôm đầu tỉnh, còn lẩm bẩm nói: "Bật điều hoà đi ngủ đau đầu quá, gió quá lớn."
Tôi chần chờ nhìn cậu ta, thăm dò hỏi thăm: "Cậu...!còn nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Hạ Tân lắc đầu, trông thấy mình ngồi ở vị trí của tôi liền trợn mắt nhìn tôi một cái, "Không phải chỉ chê cười cậu một chút thôi sao, lại còn ghi thù như thế, nhân lúc tớ ngủ chuyển tớ lên cái ghế xanh này.

Tớ cũng mệt mỏi quá, ngủ như chết vậy."
Tôi: "..."
Hạ Tân không nhớ chuyện vừa rồi, cũng không biết là giả vờ hay là thật.

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, cũng không dám ngồi nữa, miễn để cậu ta lại phát bệnh nhốt tôi ở trong ghế không thoải mái được.

Cho dù cậu ta giả không nhớ rõ hay là không nhớ rõ thật, không đề cập tới như thế mới tốt cho chúng tôi.

Nhưng mà ngày mai tôi phải liên lạc với bạn gái cậu ta, nhắc nhở cô ấy là gần đây Hạ Tân vô cùng mệt mỏi, cần quan tâm bảo vệ nhiều hơn.

Hạ Tân lại ngủ thiếp đi trong tầm mắt ép sát của tôi, nhưng mà lần này cậu ta không phát bệnh nữa, mà ngủ một đường về đến nhà.

Tôi lo lắng cậu ta xảy ra chuyện, để Lý Viện Viện ở lại xe trường học, mình thì dẫn Hạ Tân xuống xe, đưa mắt nhìn cậu ta mãi cho đến lên tầng mới dám thở phào.

Hẳn chỉ là tạm thời, một lần duy nhất, chỉ cần sau này quan hệ của cậu ta với bạn gái ổn định thì sẽ không xuất hiện loại hiện tượng này nữa.

Ngày mai phải thăm dò cậu ta một chút, nếu cậu ta không đề cập tới, tôi cũng làm như không có chuyện này, chúng tôi vẫn là anh em tốt.

Tác giả có lời muốn nói:
Nữ quỷ nhập vào người Hạ Tân bụm mặt: Người ta chỉ là thích thầy Thẩm thôi mà, tại sao lại tàn nhẫn với tôi như thế, còn đánh mặt tôi, hức hức.

Thầy Thẩm về nhà, quần áo lại xé hỏng, trong lòng thở dài, công việc này quá lãng phí quần áo, mỗi ngày hỏng một cái, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ phá sản mất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi