BỌN HỌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Edit: Kido

Ôn Khinh cẩn thận ngẩng đầu, chỉ thấy con ngươi Chu Châu rũ xuống, lẳng lặng sát tựa như đang xác nhận xem cậu có nói dối hay không.

Một lúc sau, Chu Châu thấp giọng bảo: “Tôi chờ cậu.”

“Không, không cần đâu.” Ôn Khinh vội vàng lắc đầu.

Chu Châu mỉm cười, lại nói: “Không sao, đừng xấu hổ.”

Ôn Khinh khóc không ra nước mắt, cậu không xấu hổ, cậu sợ có được không?

Nhưng Ôn Khinh lại không thể nói thẳng ra với Chu Châu là “Tôi sợ cậu, không muốn ở chung với cậu” được.

“Cậu, cậu đứng đó sẽ ảnh hưởng tôi…” Ôn Khinh vắt óc, cuối cùng nghĩ ra được lý do phù hợp, nhỏ giọng bảo Chu Châu: “Cậu ngủ trước đi.”

Chu Châu tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.

Ôn Khinh rất ít khi nói dối, khẩn trương tới mức trái tim đập bình bịch như muốn nhảy luôn khỏi lồng ngực, may sao Chu Châu gật đầu ừ một tiếng.

“Có chuyện thì gọi tên tôi.” Cậu ta nhắc nhở.

Ôn Khinh hít sâu, gật đầu chạy thẳng tới nhà vệ sinh tầng một, khóa trái cửa.

Cậu rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn mình trong gương chậm rãi suy nghĩ.

Người chơi bỏ quyền sẽ xuất hiện quái vật, người chơi bầu sai sẽ có cơ hội đặt vấn đề.

Thực ra quy tắc trò chơi không khó, nhưng hệ thống cứ giấu tin tức mãi, hại bọn họ lầm đường…

Người dẫn đường là tên hay sở trường đặc biệt?

Ôn Khinh cắn môi, nếu hệ thống cố ý xoay bọn họ, thì khả năng người dẫn đường không phải một trong hai điều kia rất lớn.

“Cạch, cạch.”

Cửa nhà vệ sinh đột ngột mở ra, chậm rãi hé một khe hở.

Ôn Khinh giật mình lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa không có người, càng không có vật.

Chẳng nhẽ có thứ cậu không nhìn thấy?

Cảm giác có ma quỷ lại hiện lên, mặt Ôn Khinh trắng bệch, lưng lạnh toát.

Cậu run rẩy hỏi: “Ai, ai thế?”

“Tôi nè.” Úc Hình chả biết từ đâu ló cái mặt ra, nụ cười xấu xa hằn trên mặt.

Lại trêu cậu.

Ôn Khinh bĩu môi, cảm xúc sợ hãi với tức giận đan xen vỡ òa khiến hốc mắt hơi nóng.

Cậu cố nén lại nước mắt, nhưng một khi mở miệng, cái giọng nghẹn ngào trực tiếp bán đứng cảm xúc: “Anh, anh bị điên à…”

Ôn Khinh càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng tủi thân, càng tủi thân thì càng khóc lớn.

“Sao anh cứ hù tôi, tôi không làm chuyện xấu, không trêu chọc anh mà…”

Không, nhóc trêu chọc tôi. Úc Hình nghĩ.

Đôi mắt Ôn Khinh ướt đỏ, hàng lông mi dài rũ xuống, uể oải chán nản.

Vẫn là cái dáng đáng thương hắn thích, cơ mà chả hiểu sao Úc Hình đột nhiên hơi mềm lòng.

Hắn chậm rãi bảo: “Tôi không cố ý.”

Ôn Khinh: “Anh cố ý!”

“Tôi khóa cửa rồi!”

Rõ ràng đang tức giận, thêm lớp kính khóc lóc lại mềm ra, nghe hệt như làm nũng.

“Cửa không khóa.” Úc Hình âm thầm bật cười, thuận miệng chỉ: “Khóa rồi tôi mở được à? Nhóc chắc chưa? Hay là khóa cửa hỏng?”

Ôn Khinh dừng khóc, Úc Hình thề son sắt như vậy, đột nhiên cậu không xác định được vừa nãy mình có khóa cửa không.

Một lúc lâu sau, Ôn Khinh thút tha thút thít nói: “Không, không biết.”

Úc Hình cong môi, nghiêng người xoay tay nắm cửa: “Trông nè, khóa hỏng rồi, chuyện này đâu thể trách tôi?”

Hắn tiếp tục nói: “Nãy thấy có người bên trong tôi định đi rồi, là nhóc hò lên tôi mới ở lại đó chứ.”

Ôn Khinh mím môi, thì ra là vậy…

Cậu rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh.”

Úc Hình nghẹn cười, xả ẩm cái khăn rồi ném vào trong ngực cậu: “Lau mặt đi, túi khóc.”

Ôn Khinh nắm chặt góc khăn, thì thào nói cảm ơn.

Úc Hình dựa lưng vào tường, thầm nghĩ nhóc con này lúc giận thì quát, lúc sai thì xin lỗi, lúc cho đồ thì biết cảm ơn…

Thật dễ lừa.

Ôn Khinh xoa mặt rồi cất nó trở lại móc treo. Cậu đang định rời khỏi nhà vệ sinh, Úc Hình bỗng giơ cái chân dài chặn đứng cửa.

“Nhóc hoài nghi ai?” Hắn chớp mắt, hạ giọng hỏi: “Chúng ta có thể cùng nhau bầu.”

Ôn Khinh lắc đầu: “Không có.”

“Không có?” Úc Hình nhướn mày, cúi người dựa sát vào Ôn Khinh: “Vừa rồi chưa kịp hỏi nhóc, tại sao nhóc không nghi ngờ ai?”

Khó có lần hắn nói chuyện chính, Ôn Khinh cũng nghiêm túc trả lời: “Bởi vì thái độ mọi người đều không giống.”

“Đầu tiên loại ba người thẻ Thần vì thẻ của các anh rất quan trọng trong việc tìm ra người dẫn đường, còn lại bốn người gồm tôi, Chu Châu, Trần Y Y và Lý Tư Văn. Thoạt nhìn áp lực bọn họ rất lớn, đều muốn mau mau về nhà.”

Nghe nói đến chữ “áp lực lớn”, Úc Hình cười nhạo thành tiếng, lại hỏi: “Ý nhóc tức là không có người dẫn đường phải không?”

Ôn Khinh lắc đầu: “Quy tắc nói có.”

“Tôi cảm thấy chúng ta đã bỏ qua manh mối nào đó rất quan trọng, nhưng tôi chưa nghĩ ra.”

Úc Hình huýt sáo, vỗ tay: “Không ngờ lá gan nhóc bé tí mà đầu óc ổn phết nhỉ?”

Ôn Khinh: “…”

Chê cậu hay khen cậu đấy?

Ôn Khinh trầm mặc một lát, hỏi lại: “Anh thì sao? Anh nghĩ thế nào?”

“Tôi hả…” Úc Hình cong môi, kéo dài âm cuối: “Nghĩ giống nhóc.”

Ôn Khinh chả nhìn ra hắn đáp qua loa hay thực sự cùng suy nghĩ với mình, “ồ” lên một tiếng.

Cậu giương mắt, phát hiện hắn cũng đang quan sát mình.

Khác với ánh mắt nhìn con chó con mèo trước đây, lần này Úc Hình nhìn cậu bằng ánh mắt tinh tế, tựa như muốn tìm kiếm thứ cảm xúc nào đó trên mặt cậu.

Theo bản năng, Ôn Khinh đưa tay sờ mặt.

Thấy thế, Úc Hình hỏi: “Hiện tại nhóc có cảm giác gì?”

Mắt Ôn Khinh vương chút mờ mịt: “Cảm giác gì là cảm giác gì?”

Úc Hình nhìn thẳng vào con ngươi màu nâu nhạt một lúc, không thấy có gì khác thường mới nhún vai: “Không có là tốt.”

Tốt?

Ôn Khinh càng mờ mịt hơn.

Cậu muốn hỏi Úc Hình, nhưng hắn ta đã đi tới cạnh bồn cầu, lười biếng muốn cởi áo tắm: “Muốn nhìn cục cưng của tôi hả?”

Ôn Khinh: “…”

Úc Hình: “Nhìn xong phải chịu trách nhiệm đó.”

“…”

Ôn Khinh đành phải chạy khỏi nhà vệ sinh, thuận tay giúp hắn đóng cửa.

Đi qua phòng khách, phòng khách trống rỗng, chỉ có đồng hồ treo tường tí tách chuyển động.

Mắt thấy kim giờ chỉ số 11, Ôn Khinh không dám ở phòng khách một mình.

Con chó ba đầu hoặc con ma trong mấy bộ phim kinh dị toàn xuất hiện lúc 12h.

Ôn Khinh tự hù tự sợ vội vàng đứng lên chạy thẳng lên tầng hai, cuối cùng dừng chân trước cửa thư phòng.

Có người không lạ, lạ ở chỗ người này lại là Tư Không.

Tư Không ngồi sau bàn đọc sách, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Khinh, trên mặt không còn vẻ khó chịu thường thấy. Khóe môi hắn hạ xuống, ngũ quan sắc bén càng trở nên lạnh lùng.

Ôn Khinh tưởng tiếng bước chân cậu quá ồn ào quấy rầy hắn đọc sách, vội vàng thấp giọng xin lỗi.

Tư Không nâng mí mắt, đứng dậy đi tới trước mặt cậu.

Dáng người hắn rất cao, ít nhất phải trên mét tám gần mét chín. Ôn Khinh khó khăn lắm mới vươn tới ngực hắn, muốn nhìn chỉ có thể ngước đầu lên.

Ngờ đâu đập ngay vào khối cơ bắp chắc khỏe.

Ừm…cứng cứng.

Cực kỳ có cảm giác bị áp bức.

Đừng nói tên này định đánh cậu đó nhé?

Ôn Khinh vội vàng lặp lại: “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

“Không phiền.” Tư Không lạnh lùng phun ra hai chữ.

Ôn Khinh ngẩn ra: “Thế, thế anh…”

Tự dưng đi tới trước mặt tôi làm gì?

Cậu hơi ngẩng đầu, sợi tóc lòa xòa trước trán, đôi mắt mông lung chưa hiểu chuyện.

Một con cừu non lạc nhầm vào bầy sói.

Tư Không nhíu mày phun ra một câu không đầu không đuôi: “Cách bọn họ xa một chút, cậu có thể qua cửa.”

Nói xong câu đó, Tư Không rời khỏi thư phòng.

Ôn Khinh không nghe hiểu.

Bọn họ là ai?

Cách xa ai?

Tại sao mấy người này chứ thích chơi trò thần bí thế nhỉ? Nói gì nói toẹt ra không hơn à?!

Ôn Khinh xoay người muốn tìm Tư Không hỏi rõ ràng, mỗi tội vừa đi tới cửa, bóng Chu Châu bỗng nhiên hiện lên.

Cậu vội vàng dừng lại chạy vào thư phòng đóng chặt cửa.

Thôi để mai hỏi vậy.

Tuy biết trốn tránh chả phải cách tốt nhưng thực sự hiện tại Ôn Khinh không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Chu Châu mau mau bình tĩnh, khôi phục tính cách trước đây.

Cậu quyết định bò lên bàn ngủ.

Không biết qua bao lâu, Ôn Khinh mơ màng thấy ai đó mở cửa thư phòng, khẽ thở dài một tiếng.

Cậu vùi mặt vào cánh tay, sau lưng đột nhiên ấm áp, không cẩn thận ngủ tiếp.

Lúc Ôn Khinh tỉnh ngủ, bên người nhiều thêm một chiếc chăn mỏng.

Cậu dụi mắt ngẩng đầu, Quý Dư ngồi bên cạnh cười nhạt hỏi: “Cậu ngủ cả đêm ở đây hả?”

Ôn Khinh ừm một tiếng: “Sáng rồi sao?”

Quý Dư gật đầu bảo đúng.

Ôn Khinh ngồi thẳng dậy, chăn mỏng rơi xuống đất. Cậu cúi đầu nhặt nó lên, nhẹ giọng bảo Quý Dư: “Cảm ơn thầy Quý.”

Hắn tiện tay cầm chăn, nhàn nhạt đáp: “Đừng khách khí.”

“Cậu tìm ra quyển sách này à?” Quý Dư duỗi tay đặt quyển sách tiếng Trung lên bàn.

Ôn Khinh nhìn qua, lắc đầu đáp: “Không phải tôi.”

Tối qua quyển sách này vốn không có ở đây.

Vậy người hôm qua vào thư phòng…

“Hình như là Tư Không.” Ôn Khinh nói.

“Thế hả?” Quý Dư khẽ cười, rũ mắt che giấu cảm xúc bên trong, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hắn cung cấp manh mối quan trọng đó.”

Manh mối gì cơ?

Ôn Khinh ngẩn người, rũ mắt đọc sách.

[Thần thường ưu ái người trẻ tuổi, bọn họ sạch sẽ thuần túy, tràn ngập ảo tưởng tươi đẹp với thế gian.]

[Tuy nhiên khi những điều tươi đẹp trôi qua, thời gian càng chảy, cái ác sẽ càng xâm chiếm tâm hồn nhân loại. Mức độ nghiêm trọng từ nặng đến nhẹ lần lượt là: kiêu ngạo, đố kị, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, phàm ăn, dục vọng và u buồn.]

Ôn Khinh còn chưa đọc xong, Quý Dư đột nhiên hỏi thành tiếng: “Dạo này cậu có thấy mọi người kỳ lạ không?”

Ôn Khinh ngạc nhiên mở to hai mắt, tí thì rơi lệ. Cuối cùng cũng có người đồng cảm với cậu!

Ôn Khinh gật đầu lia lịa: “Có, có!”

Sau đó, cậu nghiêng đầu đè tay ghế, dán sát vào người Quý Dư chậm rãi thủ thỉ: “Cung Vân Vân trở nên hung dữ, Trần Y Y hỏng người, còn Chu Châu…Đêm qua Lý Tư Văn cũng bắt đầu kỳ quái, cô ấy đang dần giống Cung Vân Vân.”

Quý Dư híp mắt nhìn khoảng cách hai người thu hẹp, mỉm cười hỏi tiếp: “Cậu có ý kiến gì?”

Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ có thể do áp lực mọi người phải chịu quá lớn.”

Quý Dư: “Chưa chắc.”

“Áp lực lớn nhưng không thể đổi tính trong thời gian ngắn, đúng không?”

Ngữ khí ôn hòa bình tĩnh khiến Ôn Khinh tưởng mình lạc về hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm đang dạy mình làm đề.

“Đúng.” Ôn Khinh gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Thầy, thầy đoán xem?”

Quý Dư vươn tay, theo thứ tự chỉ vài chữ trên sách.

U buồn.

Phẫn nộ.

Đố kỵ.

“Trước mắt lần lượt là Trần Y Y, Cung Vân Vân, Chu Châu.”

Ôn Khinh chớp mắt, hơi khó hiểu: “Nhưng tại sao bọn họ lại bị ảnh hưởng?”

“Biệt thự có vấn đề.” Quý Dư dựa lưng vào ghế, tiếp tục nói: “Nó ảnh hưởng tới tâm lý, khiến mọi người sa đọa.”

Ôn Khinh nhấp môi, lại là cái hố sâu hệ thống đào nhưng không lấp.

Chu Châu thay đổi bởi vì đố kỵ?

Cậu nhịn không được hỏi thành tiếng: “Thầy, Chu Châu ghét ai cơ?”

Khóe miệng Quý Dư nhếch cao, tùy tiện đáp: “Chắc ghét Úc Hình tự tiện làm theo ý mình.”

Ghét Úc Hình?

Ôn Khinh không hiểu lắm, tuy nhiên vẫn theo thói quen gật gù.

Nói vậy tức là hành vi của Úc Hình khéo cũng bị biệt thự ảnh hưởng?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe Quý Dư nói: “Thực ra cảm xúc của tôi cũng đang hơi giao động, thỉnh thoảng cứ bực bội không lý do.”

Ôn Khinh đánh giá khí chất nho nhã cùng cử chỉ lịch sự của hắn, thốt lên: “Tôi nhìn không ra.”

Quý Dư giải thích: “Tôi giỏi điều chỉnh cảm xúc, dạo này có quá nhiều học sinh không ngoan.”

Ôn Khinh thấp giọng ừ một tiếng.

Quý Dư lẳng lặng đánh giá Ôn Khinh, hướng dẫn cậu từng bước: “Còn cậu?”

Dục vọng của cậu là gì?

Ôn Khinh giật mình, hai tai đỏ bừng, ngượng ngùng đáp: “Tôi, tôi sợ…”

Tôi muốn khóc.

Hết chương 12 – Người dẫn đường 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi