BỌN HỌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Edit: Kidoisme

Chú ý trước khi vào chương: Tất cả những từ có dấu * có nghĩa là từ “nhạy cảm” đối với con quễ Tấn Giang nên tui cũng không chắc nó là từ gì cả, đoán mò thui nha.



Ôn Khinh sợ tới mức không dám động đậy, ngơ ngác nhìn tượng thần. Một lúc lâu sau, tượng thần chậm rãi nhắm mắt khôi phục hình dáng ban đầu.

Chân Ôn Khinh nhũn ra, đại não trống rỗng không biết nên xuống sân khấu kiểu gì. Thấy thế, Bạch Thông duỗi tay đỡ cậu.

Theo bản năng Ôn Khinh nhích tới gần hơi ấm, nắm chặt cánh tay Bạch Thông, hốc mắt đỏ bừng: “Này, lúc nãy…”

Lúc nãy không phải cậu gặp ảo giác đúng không?

Tay cậu rất lạnh, Bạch Thông đột nhiên xấu hổ vội vàng di chuyển tầm mắt, hạ giọng: “Đây là phó bản cấp Thần.”

Tức là nó liên quan tới Thần, không có gì lạ.

Ôn Khinh nhắm mắt, tuy cậu theo chủ nghĩa vô Thần nhưng lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, đã tới tận đây, cậu nguyện tin có Thần tồn tại.

Ôn Khinh thở dài: “Tôi hiểu.”

Thầy Trần lúc này đã bình tĩnh trở lại, gương mặt vặn vẹo khôi phục bình thường. Ông cao giọng, kích động nói: “Thần rất vừa lòng với em nên đã giáng Thần tích xuống.”

Nói xong ông nhìn chằm chằm Ôn Khinh, tươi cười: “Đây là vinh hạnh khó lòng đạt được.”

Cậu không hề cảm nhận được vinh hạnh ông ta nói, hoảng sợ cúi đầu thầm may mắn vì mình đã đội mũ đeo khẩu trang nên thầy Trần không thấy cái dáng hoảng hốt sắp khóc đến nơi này.

Bởi vì chuyện vừa xảy ra, rất nhiều người chơi âm thầm đánh giá Ôn Khinh. Bạch Thông khẽ nhíu mày, trong phó bản được người khác chú ý chả phải chuyện tốt lành gì.

Đặc biệt là kiểu người dễ dàng khiến người ta mê màng như Ôn Khinh…

“Bạn học, em tên gì?” Thầy Trần đột nhiên hỏi.

Ôn Khinh dùng chất giọng như ruồi đáp: “Ôn Khinh ạ.”

Ông ta cười tươi gật đầu, sau đó nói: “Tiếp tục thí nghiệm.”

Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía người chơi cuối cùng.

Đó là một người đàn ông đầu trọc mặt mày dữ tợn, giữa mày nhăn lại, tuổi không lớn nhưng tổng thể lại vô cùng hung dữ. Người đàn ông đầu trọc đi tới trước tấm bia đá, cầm dao lên bắt đầu khắc chữ. Theo tay gã, trên tấm bia không hề xuất hiện dấu vết nào.

Người đàn ông đầu trọc thấp giọng chửi tục, dùng sức tiếp tục khắc.

Một giây, hai giây,…

Nửa phút trôi qua, gã cũng chưa thể viết nổi một nét.

Không khí xung quanh lạnh dần.

Mí mắt Ôn Khinh giật giật, ngó sang bên cạnh nhìn người chơi khác. Bọn họ lạnh nhạt đánh giá người đàn ông đầu trọc như đánh giá một cái xác chết.

Sau lưng gã ướt sũng, thân thể run run suýt nữa không cầm nổi dao. Thấy vậy, sắc mặt thầy Trần sầm lại: “Đủ rồi.”

Người đàn ông đầu trọc lau mồ hôi, quay đầu nói với ông ta: “Tôi, tôi sẽ viết ra.”

“Không cần.” Thầy Trần lạnh nhạt đáp: “Học viện của Thần không nhận người có tội, phiền cậu rời khỏi đây.”

“Thầy ơi, tôi, tôi không phạm pháp! Tôi là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật mà…” Người đàn ông đầu trọc hoảng sợ, vội vàng xin tha: “Chắc chắn có chỗ nào hiểu lầm…”

Sắc mặt thầy Trần tối sầm: “Thần không sai.”

Người đàn ông đầu trọc ý thức được mình lỡ lời, nhanh miệng bổ sung: “Ý, ý tôi là dao có vấn đề. Thầy, thầy có thể cho tôi thử con dao khác được không, tôi, tôi viết ra được luôn…”

Thầy Trần chán ghét nhìn gã như nhìn bịch rác vứt đi. Rất nhanh có hai người đàn ông áo đen chạy vào khiên gã lên rồi đưa ra ngoài.

Ôn Khinh nhỏ giọng hỏi Bạch Thông: “Gã, gã sẽ tới đâu?”

Bạch Thông trầm mặc: “Bị đuổi khỏi trường.”

Ôn Khinh mơ màng, bị đuổi khỏi trường tức là qua cửa hay sang luôn phó bản khác?

[Chết.] 001 đột nhiên nói.

Lòng Ôn Khinh giật nảy, giờ phút này mới ý thức được sự nguy hiểm trong phó bản cấp Thần.

Phó bản từ chối người chơi…

Cậu còn chưa kịp nghĩ, thầy Trần bỗng dưng đi tới trước mặt mọi người, dịu dàng cười bảo: “Chúc mừng các em đã vượt qua thí nghiệm, chính thức ra nhập học viện của Thần.”

“Từ ngày hôm nay, thầy sẽ là chủ nhiệm lớp các em.”

Giọng nói vừa rơi xuống, bên tai Ôn Khinh vang lên âm thanh khác:

[Bắt đầu phát thẻ thân phận.]

[Mong người chơi Ôn Khinh giữ cẩn thận thẻ thân phận của mình.]

Trước mắt Ôn Khinh xuất hiện mấy dòng chữ.

[Họ và tên: Ôn Khinh.]

[Thân phận: Học sinh Học viện của Thần.]

[Tuổi: Hai mươi.]

[Sở thích: Bắt nạt người khác. (Bị động)]

Ôn Khinh ngốc luôn.

Ủa cái sở thích là sao? Bắt nạt? Bắt nạt ai cơ? Cậu không bị bắt nạt đã tốt lắm rồi đấy biết không?

Ôn Khinh tỉ mỉ đọc lại lần nữa, cuối cùng bắt được hai từ quan trọng.

Bị động?

???

Sở thích bắt nạt người khác lại còn bị động? Bị động gì cơ?

“Thời gian còn sớm, để thầy đưa các em về lớp học.” Thầy Trần đi tới bên người Ôn Khinh, hớn hở nói: “Bạn học, chúng ta đi thôi.”

Ôn Khinh tỉnh ra, lắp bắp: “Được, được ạ.”

Thầy Trần cười cười, lúc này ông ta không hề dẫn trước đội ngũ mà đi bên cạnh Ôn Khinh, chả có ý cách xa cậu.

Ôn Khinh thực sự rất sợ con người này. Một là vì ông ta thờ tượng thần quỷ dị, mặt khác thầy Trần vừa giải quyết người chơi chỉ bằng lời nói. Cậu chỉ muốn qua nhiệm vụ chính, không hề ham tới nhiệm vụ nâng cao khen thưởng gì đó, càng không muốn tiếp xúc nhiều với đám thầy Trần.

Ôn Khinh chậm rì rì lùi sang trái ý đồ cách xa ông ta, nhưng cậu cứ dịch một ly, thầy Trần lại theo một ly.

Ông ta đánh giá cậu từ trên xuống dưới phảng phất như đang nghiên cứu bảo bối mới lạ: “Ôn Khinh này, lần Thần giáng kỳ tích trước cách lần này đã nhiều năm rồi.”

Ôn Khinh thấp giọng đáp, lông mi run rẩy. Đáy mắt cậu nổi lên chút hơi nước, đầu mũi lấy tốc độ mắt thường trông thấy đỏ lên, cực kỳ đáng thương.

Bạch Thông âm thầm thở dài, lòng mềm khó hiểu. Anh ta nhanh chân chạy lên đứng giữa cậu và thầy Trần, ngăn không cho ông ta nhìn ngó.

Giây tiếp theo, ống tay áo Bạch Thông bị cậu túm chặt. Đối diện với đôi mắt ướt rượt của Ôn Khinh, cậu khẽ nói cảm ơn.

Cổ họng Bạch Thông khẽ chuyển động, cong ngón tay làm khẩu hình: “Đừng khách sáo.”

Ôn Khinh rũ mắt nghĩ thầm anh ta quả là người tốt.

Tất nhiên thầy Trần không giận hành động cắt ngang đó, ông ta vẫn nở nụ cười mặt dày hỏi han Ôn Khinh: “Sao em cứ đeo khẩu trang mãi vậy?”

Ôn Khinh vô ý túm càng chặt ống tay áo Bạch Thông, gập ghềnh đáp: “Tôi, tôi bị cảm.”

Nói xong cậu ra vẻ ho khan hai tiếng.

Thầy Trần cười ha ha: “Cảm sao?”

Ông ta nói tiếp: “Chỉ cần em cầu nguyện với Thần là sẽ khỏi ngay thôi.”

Ôn Khinh sợ thầy Trần lại đưa mình về cái Thần Điện kỳ lạ lúc nãy, vội vàng xua tay: “Không sao, tôi sắp khỏe rồi…”

Thầy Trần nhìn chằm chằm mặt cậu, một lúc lâu sau chậm rãi mở miệng: “Đừng lo, Thần rất thích em.”

Ôn Khinh rũ mắt, hàm hồ đáp.

Lúc ra khỏi Thần Điện, những người chơi khác tự giác theo đuôi thầy Trần, vì thế Ôn Khinh và Bạch Thông tự nhiên lại được lên trước hàng ngũ.

Thầy Trần đưa bọn họ tới một tòa nhà, nói: “Nơi đây là khu vực mọi người sẽ sinh hoạt, từ trái qua phải lần lượt là lớp học, ký túc xá, thư viện, nhà ăn.”

Thế còn đống kia? Ôn Khinh nghiêng đầu nhìn về đống kiến trúc đằng sau.

“Thầy ơi, chỗ đó là nơi nào vậy ạ?”

Thầy Trần liếc mắt nhìn người vừa hỏi: “Đó là nơi ở của Đại Tư Tế, ngài thích yên tĩnh, mấy em đừng tới đó làm phiền ngài.”

Nghe được câu này, Ôn Khinh không khỏi nhìn thêm hai lần nữa, thầm nghĩ đánh chết cậu cũng chả vào.

Phòng học ngay bên cạnh hành lang, bên trong không có thầy giáo, tiếng nói chuyện vọng ra hệt như một lớp học thông thường.

Cảnh tượng quen thuộc khiến cảm xúc căng chặt của người chơi thoáng thả lỏng. Ôn Khinh mím môi âm thầm thở phào, thầm nghĩ may sao không phải lớp học kỳ kỳ quái quái nào đó.

Thầy Trần cầm đầu, đứng trên bục giảng: “Chào mừng các em học sinh mới nào cả lớp.”

Phía dưới vang lên mấy tiếng vỗ tay thưa thớt, thầy Trần hài lòng nói tiếp: “Thần đã giúp các em chọn chỗ.”

Ôn Khinh nhìn Bạch Thông, anh ta híp mắt khẽ nâng cằm, ý bảo Ôn Khinh ngó xuống bàn.

Bàn trong phòng là bàn đơn giống đa số trường học khác, hai cái bàn đơn được đặt cạnh nhau thành một dãy. Ôn Khinh chú ý kỹ, phát hiện góc bên phải có khắc tên.

[Trần Phi]

[Lý Cảnh Cảnh]

[Trương Chương]

[Bạch Thông]



Bàn nào cũng có tên, dưới sự thúc giục của thầy Trần, mọi người bước vào phòng học bắt đầu tự tìm vị trí.

Ôn Khinh đi thẳng xuống cuối lớp mới tìm ra chỗ, một chiếc chỗ cạnh cửa sổ, nơi các học sinh yếu kém thường xuyên chiếm dụng.

Bạch Thông ngồi bàn đầu, cách cậu rất xa.

Ôn Khinh mím môi, âm thầm đánh giá bạn cùng bàn. Cậu ta đang ngủ, thoạt nhìn không có tính uy hiếp.

Cậu chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, lôi trong ngăn bàn ra hai bộ đồng phục trên đó thêu tên mình, một quyển sách và một cái bút.

Thầy Trần gõ bảng đen, nghiêm túc nói: “Chúc mừng các em đã lựa chọn Học viện của Thần.”

Phòng học lần nữa vang lên tiếng vỗ tay rải rác.

“Đầu tiên, mọi người cần phải nhớ kỹ nội quy của trường học.”

Nghe thấy mấy chữ “nội quy”, đám người chơi ai nấy ngồi thẳng lại, nghiêm túc lắng nghe.

Hệ thống chủ từng nhắc đến chuyện phải tuân thủ nội quy, Ôn Khinh vội vàng cầm bút chuẩn bị ghe chép.

Thầy Trần dùng thước chỉ lên bản đen, giây tiếp theo, khắp phòng học đều là tiếng ông ta.

“Điều một: Ngày nào cũng phải cầu nguyện với Thần.”

“Điều hai: Không được ép buộc người khác.”

“Điều ba: Sau giờ giới nghiêm, cấm rời khỏi phòng đi lại ban đêm.”

Nói xong ba điều, phòng học dần im ắng trở lại. Ôn Khinh dừng bút thầm may mắn chỉ có ba điều, nếu nhiều thêm chút nữa chắc chắn cậu sẽ quên.

Thầy Trần gật đầu cầm sách giáo khoa lên: “Tiết đầu tiên là tiết cầu nguyện.”

“Các em học sinh mới chưa quen với từ ngữ cầu nguyện nên chúng ta sẽ ôn tập một chút.”

“Dục chi phúc âm*, quyển thứ 2 chương 3.”

Ôn Khinh nhanh chóng giở tới trang sách thầy Trần nói, ngờ đâu đập vào mắt là bức hình đánh thẳng vào thị giác. Một người đàn ông ở trần nửa thân trên lười biếng ngồi trên vương tọa, chỗ “đó đó” được che lại bằng vải trắng. Hắn híp mắt, cười như không cười nhìn đám người cả trai lẫn gái dưới chân mình.

Toàn bộ bọn họ đều trần truồng, thân thể trắng bóng. Nam nam, nam nữ, nữ nữ, thậm chí hai người, ba người ôm chặt lấy nhau, cuồng hoan tập thể. Ôn Khinh khó tin há miệng, bức tranh đó cực kỳ sinh động, nếu nhìn kỹ cậu còn có thể thấy rõ mấy người tiếp xúc ở khoảng cách âm.

Mặt cậu đỏ chót, vội vàng mặc niệm đây là nghệ thuật, đây là nghệ thuật.

“Ôn Khinh.”

Nghe thấy tên mình, Ôn Khinh ngẩng đầu, chỉ thấy thầy Trần cười cười: “Hôm nay em cầu nguyện đầu tiên nhé.”

“Cầu nguyện với Thần, Thần sẽ chữa khỏi bệnh cho em.” Thầy Trần lặp lại lần nữa: “Em sẽ không bị cảm.”

Ôn Khinh khóc không ra nước mắt, đây là hậu quả của việc nói dối hả?

Cậu không có tín ngưỡng tôn giáo, căn bản không hiểu cầu nguyện cần nói gì, làm gì. Nhìn được cậu không thoải mái, thầy Trần kiên nhẫn giảng: “Lần đầu cầu nguyện, em chỉ cần đọc diễn cảm phần từ ngữ cầu nguyện.”

Ôn Khinh cúi đầu nhìn sách, trên đó đúng thật viết “từ ngữ cầu nguyện”. Cậu gập ghềnh thầm thì: “Thần, thần yêu quý…Ngài là hóa thân của tình yêu và **, ngài cứu vớt chúng con từ vực sâu của sự nhạt nhẽo buồn tẻ…”

“Con xin được khẩn cầu ngài, cầu ngài hãy ban cho con ham muốn cuồng hoan, cầu ngài dùng chút dịch, dịch quý giá…”

[Cầu ngài dùng chút dịch quý giá hôn lên thân thể con, tẩy sạch ô uế, chữa khỏi cho con. Con xin hiến dâng toàn bộ cơ thể, linh hồn vì ngài.]

Ôn Khinh cầm chặt quyển sách, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Gương mặt cậu đỏ chót, cả người bùng lên ngọn lửa không tên.

Đồ, đồ Thần dâm đãng!

Ôn Khinh rũ mắt, ấp a ấp úng cố tình lướt qua mấy từ nào đó: “…toàn bộ cơ thể, linh hồn vì ngài.”

Giọng cậu trong trẻo, âm cuối vì ngượng mà kéo dài ra nghe lên rất mềm mại kết hợp với đống cầu từ khiến người ta mơ màng, không ít học sinh quay đầu nhìn cậu.

Mỗi tội Ôn Khinh đeo khẩu trang rất kín không nhìn thấy rõ mặt mũi, đám học sinh thất vọng bỏ qua.

Khói trên đầu Ôn Khinh sắp bốc thành thực thể, căn bản chẳng quan tâm tới ai khác. Cậu cúi đầu, nhanh chóng đọc nốt phần sau. Phần sau còn quá đáng hơn nữa, mấy bộ phận khó nói được miêu tả tỉ mỉ, nhìn thôi cũng đủ khiến Ôn Khinh hết hồn.

Rõ ràng đây là sách cấm!

Ôn Khinh nhấp môi, không dám đọc thẳng ra.

“Sao thế?” Thầy Trần đi từ bục giảng xuống đứng bên cạnh cậu, dịu dàng hỏi han: “Sao em không đọc?”

Trên mặt ông ta là nụ cười tươi tắn không khác gì một người thầy giáo quan tâm học sinh. Ôn Khinh lo lắng nhéo lòng bàn tay, bỗng nhớ tới mục đích thầy Trần bắt mình cầu nguyện: “Thầy ơi, bệnh của em đã khỏi hẳn rồi ạ.”

Sợ ông ta hoài nghi, cậu còn bồi thêm: “Cảm ơn Thần.”

Thầy Trần nhìn cậu một lát, quả nhiên không nghi ngờ gì, gật đầu cười cười: “Cảm ơn Thần.”

Ôn Khinh vội vàng hùa theo.

“Ngồi đi.” Thầy Trần quét sang chỗ khác, tùy tiện gọi tên: “Trương Thành Nhuận, em cầu nguyện tiếp.”

Người bị gọi không phải học sinh ban đầu mà là một cậu người chơi thanh tú.

Cậu ta đỏ mặt, lắp bắp đọc: “Ngài, Ngài là vị thần từ ái. Thân thể con được ngài tạo nên, tinh huyết của ngài chạy dọc trong cơ thể, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài hiển linh…bên trong cơ thể con.”

Bạn cùng bàn cậu ta là người chơi khác cắt đầu đinh, chú ý tới vẻ mặt Trương Thành Nhuận, nở nụ cười đáng kinh duỗi tay vỗ mông cậu ta.

Trương Thành Nhuận hò ra tiếng.

“Sao thế?” Thầy Trần hỏi.

Trương Thành Nhuận dùng sách che hai chân mình, thở phì phò đáp: “Không, không có gì.”

Thầy Trần nhìn sâu vào con ngươi vô hồn của cậu ta, nhàn nhạt ra hiệu: “Được rồi, ngồi xuống.”

“Bạn tiếp theo.”

“Áo Tư.”

Tên của hắn vừa phát ra, mấy người chơi khác đồng loạt ngẩng đầu.

Sự tích bá chiếm bảng thông báo của hắn ở nhân gian không ai không biết, không ai không hay. Đến cả Ôn Khinh cũng cảm thấy rất tò mò, không nhịn được ngửa đầu quan sát hắn.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cách cậu một lối đi nhỏ chậm rãi đứng dậy, người chơi đồng loạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim sợ không may mình chọc phải vị sát thần kia.

Áo Tư nâng mắt, lạnh lùng đọc: “Ngài là vị Thần vĩ đại, ngài là ngàn lời ca vang, ngài dùng thất tình lục dục phổ độ chúng sinh. Cảm ơn ngài, con là tạo vật vinh quang của ngài, có thể thừa nhận mọi thứ của ngài.”

Giọng hắn trầm trầm không mang theo chút nhiệt độ đọc lên câu chữ, dập tắt ngọn lửa dưới đáy lòng mọi người.

Áo Tư đọc hết một trang, thầy Trần vẫn chưa kêu hắn dừng lại. Nghe mấy âm thanh này, Ôn Khinh hơi mệt, không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài.

Đọc thêm lúc nữa, tốc độ đọc của Áo Tư đột nhiên chậm dần: “Cảm ơn Thần, con sẽ kể vinh quang của ngài với đất trời, hô hấp của ngài diệt trừ mọi tội lỗi, cái vuốt ve từ ngài khiến con có một linh hồn và thể xác khỏe mạnh…”

“Là ngài giúp con cảm nhận được sung sướng hân hoan, là ngài ban cho con tình yêu và tình d**.”

Ôn Khinh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Giọng Áo Tư sao lại trầm như vậy?

“Tốt lắm, ngồi xuống đi.” Thầy Trần nói.

Ôn Khinh nghiêng đầu, chỉ thấy Áo Tư sầm mặt, ngũ quan sắc bén không chút tình cảm. Tựa như cảm nhận được ánh mắt cậu, Áo Tư nhìn lên có cảm giác giống con thú săn mồi.

Theo bản năng Ôn Khinh cảm nhận được nguy hiểm, cuống quýt cúi đầu.

Nửa tiết còn lại thầy Trần điểm danh học sinh cũ trong lớp, kêu bọn họ đứng dậy làm mẫu cầu nguyện. Bọn họ khác hẳn đám người chơi, tình cảm phong phú, dõng dạc hùng hồn không giống như đang cầu nguyện mà kiểu như đang tham gia một cuộc thi đọc văn diễn cảm.

“Vị Thần thân yêu của con, con ngày đêm khát vọng ngài.”

“Con xin mở rộng cơ thể, chờ đợi ngài đến lâm hạnh.”

“Cầu mong cho tinh huyết của ngài chiếu rọi con, xua tan bóng tối diệt sạch dơ bẩn, tẩy rửa cho chúng con.”



Chiều theo khát vọng chân tình của bọn họ, độ ấm trong phòng học dần tăng cao, bầu không khí mập mờ bao phủ lên bầu không khí.

Ôn Khinh tự dưng cảm nhận được cơn nóng, đưa tay khẽ chạm vào khóa áo. Cơ mà cậu còn chưa kịp làm gì, cánh tay đã đụng trúng bạn cùng bàn. Thấy cậu ta bị đau kêu lên, Ôn Khinh vội vàng nhỏ giọng: “Tôi xin lỗi.”

Bạn cùng bàn vẫn duy trì tư thế gục đầu, một lúc lâu sau mới lười biếng “ừ” coi như đã biết.

Ôn Khinh càng cảm thấy nóng hơn, mặt đỏ tai hồng tiếp tục nói: “Xin lỗi cậu, tôi không cố ý.”

Bạn cùng bàn không nói năng gì, xoay người ngủ khỏe.

Tiếng chuông vang lên, thầy Trần không dạy quá giờ, trở về bục giảng nói với cả đám: “Tan học.”

Dứt lời ông ta ôm sách vở bỏ đi. Không có thầy Trần ở đây, phòng học vẫn im lặng như cũ, các người chơi cảnh giác đánh giá bạn học xung quanh.

Một lát sau có bạn học bắt đầu buôn chuyện, có người đứng dậy ra ngoài làm mấy chuyện học sinh bình thường hay làm, lúc này đám người chơi mới chậm rãi hoạt động, trao đổi tên họ, tin tức vân vân.

Ôn Khinh ngồi im, cái nóng dưới đáy lòng mãi không tan biến. Cậu muốn mở cửa cho thông gió nhưng lại sợ quấy rầy bạn cùng bàn ngủ, do dự vài giây, Ôn Khinh quyết định đứng dậy đi WC.

WC nằm cuối hành lang bên cạnh cầu thang, cậu không dám ngốc một mình bên ngoài lâu, vội vàng chạy thẳng vào đó.

WC nam rất lớn, sạch sẽ sáng ngời, nền gạch trắng thậm chí có thể dùng soi gương, nhưng không khí lại tỏa ra mùi tanh hôi khó chịu.

Ôn Khinh khịt mũi, cảm thấy cái mùi này khá quen cơ mà nhất thời chưa nghĩ ra. Tuy nhiên cậu không nghĩ nhiều, phải giải quyết nỗi buồn trước.

Chuẩn bị thả rông bản thân, gian bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu cao vút, tiếp đó là tiến đàn ông chửi rủa: “Dâm đãng, có người tới em hưng phấn thế cơ à?”

Ôn Khinh hết hồn, động tác tay cứng đờ.

Giây tiếp theo cửa nhà vệ sinh mở toang, hai cậu thanh niên mặc đồng phục cùng nhau đi ra, vừa đi vừa thắt dây lưng, ngay sau đó một cô nữ sinh quần áo xộc xệch theo sau lưng họ.

Ôn Khinh há hốc mồm, lúc này mới biết nãy mình vừa nghe thấy gì. Bọn họ bình thản đi ngang qua người cậu tới trước bồn rửa tay.

Xong xuôi hai cậu thanh niên chú ý tới Ôn Khinh, cười hỏi: “Bạn học, muốn thử không?”

Nghe được mấy lời này, cô gái không những không tức giận mà ngược lại còn chớp mắt mời mọc: “Muốn hay không nào ~”

Giọng điệu kiểu như chỉ đang hỏi “Có muốn ăn bim bim không?”

Ôn Khinh hoảng sợ từ chối: “Không muốn.”

Cậu thanh niên quét cậu từ trên xuống, cười bảo: “Thì ra là học sinh mới, trách không được.”

“Tận hưởng thú vui trước mắt đi anh bạn, ngày mai bắt đầu chuẩn bị lễ mừng sinh nhật Thần rồi đấy.”

Ôn Khinh ngạc nhiên, mà bọn họ cũng chả giải thích gì nhiều, cười đùa ôm nhau rời khỏi nhà vệ sinh nam. Cậu đứng im một lát, chậm rãi nhìn về phía các buồng vệ sinh khác, sau khi xác định không còn ai “vỗ tay” trong đây nữa mới chậm rãi kéo khóa quần xả lũ.

Xong xuôi Ôn Khinh cởi khẩu trang và mũi chạy tới bồn rửa mặt. Dòng nước tưới lên cơn nóng không tên, Ôn Khinh nhẹ nhõm thở phào.

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, tiếp theo đó là giọng một cậu thanh niên.

“Áo Tư, ở nhân gian tôi đã từng nghe về anh…”

Giây tiếp theo cửa nhà vệ sinh nam bị đẩy ra.

Trương Thành Nhuận với Áo Tư một trước một sau bước vào, ánh mắt Trương Thành Nhuận đầy si mê, một tay cậu ta bắt lấy quần Áo Tư, một tay đang cởi đồ chính mình.

Ôn Khinh há hốc mồm nhìn Trương Thành Nhuận rồi lại nhìn Áo Tư. Phản ứng thân thể của bọn họ rất rõ ràng.

Đầu óc cậu “ong” lên một tiếng, độ ấm trên mặt vừa giảm lại có chiều hướng ra tăng.

Bọn họ cũng tới WC vỗ tay hả…

Trương Thành Nhuận không thèm để ý có người trong nhà vệ sinh, cậu ta khát khao nhìn Áo Tư, hô hấp dồn dập: “Ngài cũng cảm nhận được bài cầu nguyện đó không ổn mà, tôi có thể giúp ngài…”

Mắt thấy tay Trương Thành Nhuận sắp sờ đến chỗ đó, Ôn Khinh vội vàng cầm khẩu trang và mũ, cúi đầu bước nhanh về phía cửa.

Mỗi tội chưa rời khỏi đây, đỉnh đầu đã vang lên tiếng nói lạnh như băng của Áo Tư.

“Cút.”

Ánh mắt Trương Thành Nhuận tan rã, bị Áo Tư dùng một chân đạp ra khỏi nhà vệ sinh.

Cùng lúc đó cánh cửa trước mặt Ôn Khinh cũng bị ai đó đóng sầm, khóa trái. Cảm nhận được tầm mắt hắn trượt trên người mình, trái tim nhỏ của Ôn Khinh run rẩy, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi cũng cút được không?”

Tay cậu vừa chạm vào then cửa đã bị Áo Tư cầm chặt. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn mặt Ôn Khinh. Cậu vừa rửa mặt xong, gương mặt trắng nõn dính đầy nước, hàng lông mi ướt nhẹp như cánh bướm khẽ run rẩy.

Càng nhìn Áo Tư càng nóng, hắn nhíu chặt mày.

“Xin, xin lỗi anh.” Ôn Khinh sợ tới mức đôi mắt ửng đỏ, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không thấy gì hết!”

Cậu run rẩy rút tay ra khỏi địa bàn Áo Tư, hắn không nói năng gì, cánh mũi khẽ nhúc nhích tham lam gửi mùi hương ngọt ngào trên người cậu, mùi hương xua tan cái tanh tưởi luẩn quẩn trong WC.

Rõ ràng cậu không làm gì cả, nhưng toàn thân đều là vị ngọt.

Áo Tư nhấp môi nhìn chằm chằm Ôn Khinh: “Muốn qua cửa không?”

Ôn Khinh chả hiểu vì sao hắn đặt câu hỏi, lại không dám nói dối, gật đầu cẩn thận đáp: “Muốn, muốn chứ…”

Áo Tư rũ mắt ngó qua đôi môi đỏ: “Cho tôi cắn.”

“Tôi đưa cậu qua cửa.”

Hết chương 26 – Học viện của Thần 02

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi