BỐN LẦN GẢ

Nàng là ai?

Tần Bồng nhất thời bị Bạch Chỉ làm cho nghẹn họng.

Bạch Chỉ là một người lý trí, chưa bao giờ tin vào lực lượng thần quái. Nàng ấy là con gái của mẫu thân làm thị nữ cho Triệu Bồng, mẫu thân của Bạch Chỉ phụng dưỡng mẫu thân của Triệu Bồng cả đời, sinh ra nàng ấy, nàng ấy từ nhỏ đã đi theo Triệu Bồng. Khi còn nhỏ Triệu Bồng sợ quỷ, nhưng mà Bạch Chỉ chưa từng sợ, bởi vì Bạch Chỉ tin chắc rằng cái thứ gọi là quỷ thần đều là lời nói dối làm rối loạn lòng người.

Cho nên nếu như bây giờ Tần Bồng nói với Bạch Chỉ chúng ta là tỷ muội, ta chính là chủ tử Triệu Bồng đã chết nhiều năm trước của ngươi đây.

Nàng không hề nghi ngờ, Bạch Chỉ sẽ dùng đại hình bức cung nàng.

Vì thế nàng quay đầu đi, giơ tay quấn lọn tóc, che giấu khoảnh khắc sững sờ vừa rồi, chậm rãi nói: “Ta là ai? Ta là Trưởng công chúa của Tề quốc, Đại phu nhân của Vệ gia, kẻ địch lớn nhất của Nhiếp Chính Vương Tần Thư Hoài, biết được những điều này, Bạch Chỉ cô nương có thấy muộn không?”

“Dù sao.” Tần Bồng mỉm cười nhìn về phía Bạch Chỉ: “Mục tiêu của ngươi, không phải giết Tần Thư Hoài sao? Ngươi hợp tác với ta là được, còn về những chuyện khác cần gì phải suy tính.”

Bạch Chỉ không nói chuyện, nàng ấy nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt này.

Cách nói chuyện và làm việc của nữ nhân này quá giống với Triệu Bồng, khiến cho nàng ấy có chút không hạ thủ được.

Là trợ thủ đắc lực của Triệu Bồng, trước khi Bạch Chỉ tới Tề quốc, đã tìm hiểu kỹ mọi mối quan hệ giữa các nhân vật lớn, rõ ràng vị Tứ công chúa này… là một người không có lực sát thương.

Nhưng một người như vậy, vừa nhìn đã nhận ra nàng, còn biết phu quân của nàng là Hạ Hầu Nhan.

Bạch Chỉ mím môi, đao vẫn kề trên cổ của Tần Bồng như cũ, lạnh lùng nói: “Làm cách nào mà ngươi biết được thân phận của ta.”

“Ta đã từng điều tra về Tần Thư Hoài.” Tần Bồng lập tức mở miệng, nói dối không cần kịch bản: “Tất cả người bên cạnh hắn, bao gồm cả những người bên cạnh thê tử của hắn, ta đều đã điều tra. Bản thân ngươi là người thân cận của thê tử hắn, đương nhiên ta cũng biết.”

Lời này khiến cho Bạch Chỉ thả lỏng vài phần, bản thân nàng cũng là người như vậy, muốn ra tay với một người thì nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện. Đao của nàng ấy buông khỏi cổ của Tần Bồng, cưỡi ngựa tiến vào rừng cây, ngựa không chạy ổn định, bây giờ vai của Bạch Chỉ đang bị thương, hành động có chút không tiện, Tần Bồng nhìn thoáng qua truy binh ở đằng sau, lập tức nói với Bạch Chỉ: “Đưa quần áo của ngươi cho ta, băng chặt vết thương để máu không chảy ra ngoài, vào gốc cây trốn đừng nhúc nhích.”

“Ngươi…” Bạch Chỉ ngẩn người. Tần Bồng giơ tay lập tức lấy quần áo của nàng ấy đi, hai người vừa thay áo ngoài vừa chạy. Tần Bồng biết nàng ấy muốn nói gì, nhanh chóng nói: “Chờ truy binh đi rồi, ngươi cứ chạy ra ngoài trước trốn để điều trị vết thương, tìm cơ hội đến Vệ phủ, ta ở Vệ phủ chờ ngươi. Ngươi muốn hạ Tần Thư Hoài, ta giúp ngươi!”

Nói xong, hai người đã gần như thay quần áo xong, Tần Bồng cầm lấy con dao của Bạch Chỉ, rạch vết thương trên người, sau đó ném con dao vào tay nàng ấy, quấn lọn tóc, nói: “Hẹn gặp lại.” Rồi quay đầu đi vào trong núi sâu.

Bạch Chỉ nhìn bóng dáng người nọ tung tăng chạy mất, còn không quên lắc eo, tâm tình nàng ấy rất vi diệu. Nhưng mà nghĩ nghĩ, nàng ấy vẫn làm theo ý của Tần Bồng, sau khi băng bó vết thương thì leo lên cây, tiếp theo lẳng lặng chờ truy binh đằng sau.

Nhóm truy binh lần theo vết máu rất nhanh đã đuổi đến, sau đó đi theo phương hướng cỏ cây bị giẫm nát. Bạch Chỉ chờ một lúc, lập tức thấy Tần Thư Hoài mang theo người tới.

Hai người Tần Thư Hoài và Vệ Diễn chia làm hai hướng tìm người, Vệ Diễn phi ngựa đuổi theo phương hướng đó, Tần Thư Hoài đuổi theo con đường chính xác.

Bởi vì để cho Bạch Chỉ có đủ thời gian chạy trốn, Tần Bồng chạy về trước, vừa chạy vừa không quên dựng chướng ngại vật, chạy tới trước, chạy tới chạy lui, vượt qua hàng cây rồi chạy về phương hướng khác…

Tất cả mọi người đều sẽ đuổi theo vết máu và cành cỏ gãy, kết quả cuối cùng phát hiện, đuổi theo mãi cuối cùng hết đường rồi…

Tần Thư Hoài bắt gặp một lần, lập tức hiểu ra thủ đoạn của Tần Bồng, nói với người bên cạnh: “Chia nhau ra tìm.”

Rồi sau đó bản thân mang theo hai ba tên binh lính đuổi theo.

Tần Bồng ném người ở đằng sau rồi chạy rất xa, sau khi chạy có chút mệt mỏi, nàng nằm ở trên cây trong rừng, trong tay cầm một loại quả, tay còn lại gối sau đầu, ném quả nghỉ ngơi.

Nàng cũng không tin mình sẽ không bị tìm được, Tần Thư Hoài không tìm thấy nàng, nàng mới cảm thấy kỳ lạ.

Là người làm việc đương nhiên sẽ để lại dấu vết, từ trước đến nay Tần Thư Hoài luôn có tâm tư cẩn thận, tìm được nàng chẳng qua cũng chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi. Chỉ là tính toán thời gian nàng cảm thấy đủ để Bạch Chỉ chạy thoát rồi.

Tần Bồng đợi trên cành cây một lúc đã nghe thấy trong rừng cây truyền đến một số âm thanh rất nhỏ.

Những âm thanh đó rất nhỏ, lẽ ra phải là âm thanh của người di chuyển nhanh trong rừng, nhưng mà những âm thanh này quá nhỏ, nếu như nghe không kỹ thì chúng giống như tiếng động vật.

Âm thanh như này thường là của những sát thủ giết người cần che giấu, Tần Bồng dừng động tác ném hoa quả, nín thở, ở trên cây từ từ mở mắt.

Đây đã là rìa rừng cây, cách đó không xa là bãi đất trống bằng phẳng, cuối bãi đất bằng là vách núi sâu không thấy đáy, Tần Bồng nắm đoản kiếm trong tay, lẳng lặng nhìn vài bóng đen dưới chân.

“Mai phục!”

Bóng đen cầm đầu khàn giọng nói, mười mấy bóng đen lập tức đi vào bụi cỏ hoặc nhảy lên cây, bất động.

Bọn họ quá tập trung cho nên không chú ý nơi cao hơn trên cây có người đang nấp dưới giữa nhánh cây, lười biếng nhìn bọn họ.

Những người này tới đây làm gì?

Tần Bồng suy nghĩ, có chút băn khoăn không biết là tới giết nàng hay là giết Tần Thư Hoài?

Nàng nằm ở trên cây, hai tay áo rủ xuống, lẳng lặng nhìn những người bên dưới.

Những người đó rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp từ lâu, sau khi ẩn nấp tựa như không tồn tại vậy, không hề nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng như ẩn như hiện.

Một lúc sau, xa xa truyền đến một giọng nói khác, Tần Bồng giương mắt đã thấy.

Ồ, Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài không cưỡi ngựa, dẫn ba thị vệ đi thăm dò tới đây. Thị vệ mở đường cho hắn, vẻ mặt bình tĩnh, đảo mắt đánh giá xung quanh.

Những người nấp trong bãi cỏ cây rõ ràng đang căng thẳng, hô hấp của bọn họ dường như không thể cảm nhận được, tất cả mọi người nằm rạp xuống đất, cơ bắp căng lên, giơ tay chạm vào yêu đao trên người của mình.

Tần Bồng mỉm cười đánh giá nhân mã cả hai bên, trầm mặc không lên tiếng, Tần Thư Hoài chậm rãi đi về phía trước, thấy sắp lọt vào ổ mai phục của đám người đó, hắn đột nhiên dừng lại.

Trong lòng Tần Bồng kêu lộp bộp, đã thấy nam nhân đó nhìn trên mặt đất trước, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào chỗ ẩn nấp của Tần Bồng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một khuôn mặt bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Một tay cầm trái cây, gương mặt diễm lệ đang ngơ ngẩn trông rất đáng yêu.

Tần Thư Hoài há mồm, lập tức nói hai chữ: “Xuống đây.”

Tần Bồng khôi phục tinh thần, hơi mỉm cười. Tần Thư Hoài nhíu mày, trực giác nói cho hắn nụ cười của người này có chút quái dị, lúc này đao lạnh đột nhiên truyền tới! Hơn chục người từ trong bóng tối lao ra.

Ánh mắt của Tần Thư Hoài chợt lạnh, Tần Bồng nằm trên cành cây, giơ tay cắn trái cây, ngâm nga, dùng khẩu hình mồm nói: “Không, xuống, đấy.”

Thị vệ bên cạnh dây dưa với đám sát thủ, tay của Tần Thư Hoài vẫn để trong áo, bất động như núi. Thấy khẩu hình của Tần Bồng, hắn không nói hai lời, giơ nắm lấy cổ tay người bên cạnh, lấy con dao trên tay đối phương ra, trở tay rạch một nhát đao qua cổ đối phương.

Máu tươi văng khắp nơi, dòng máu ấm rơi trên mặt Tần Thư Hoài. Tay Tần Thư Hoài cầm trường đao, mặt dính máu, khí chất thư sinh bị phá hủy hoàn toàn, ngược lại mang theo hơi thở Tu La thi sơn huyết hải.

Tần Bồng ngẩn người, không biết vì sao đột nhiên trong lòng có chút luống cuống.

Hình như hắn… tức giận rồi??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi