BỐN NGƯỜI SÁNG LẬP ĐỜI HAI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

15281b6acf68531d48498557102

Chuyện cũ chậm rãi bắt đầu, sự kiện năm xưa yên lặng diễn ra

Lần này, bánh răng vận mệnh bắt đầu vào buổi sáng âm u nhiều mây của một ngày cuối tuần bình thường mùa hè năm 1991

Ngày đó những đám mây cuồn cuộn tụ lại, che phủ bầu trời bằng thứ màu đen nặng nề như thể có thể đổ ụp xuống bất cứ khi nào. Gió thổi ào ào làm tấm kính rung lên bần bật, cũng khiến tâm trạng những cư dân đường Privet Drive cảm thấy phiền muộn

Có thể tưởng tượng được, một nhà Dursley chẳng bao giờ nghĩ tới bọn họ sẽ phải đón tiếp một vị khách như vậy: một người đàn ông u ám có làn da tái nhợt, bờ môi mím chặt. Nét mặt ông ta không vui vẻ gì, ánh mắt như muốn chọc thủng mọi thứ khiến người ta phải khiếp sợ. Người đàn ông xuất hiện ngoài cửa, phía sau bầu trời lóe lên một tia chớp. Giữa cơn gió lớn gào thét, vạt áo chùng màu đen tung bay biến ông ta chả khác gì con dơi chuyển động trong đêm đen

Người đàn ông mở miệng, giọng nói dịu dàng thấm tận xương tủy văng vẳng dư âm của tia buốt lạnh

_ Tôi đón Harry Potter

Một câu đơn giản của giáo sư Độc Dược đủ khiến cho một nhà Dursley nhận ra điều gì. Bọn họ hoảng sợ rồi mắng chửi. Sau khi trải qua khung cảnh loạn xì ngậu, Severus Snape cuối cùng đón được quỷ khổng lồ Potter nhỏ ra khỏi nhà

Harry Potter của chúng ta, a, không! Bạn cho phải cho cậu ta một tiền tố trong cái tên ấy. Bởi vì vị khách du hành thời gian trở về quá khứ này không đơn giản như cách cậu ta biểu hiện

Một cậu bé 11 tuổi cái gì cũng không biết ư? Gặp quỷ đi!

Nếu bạn bị mái tóc rối bù xù và đôi mắt to xanh biếc lừa gạt thì bạn sai hoàn toàn rồi! Ngây thơ ngượng ngùng ư? Đó chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi. Đa phần thời gian cậu bé này của chúng ta có phần nghịch ngợm

Như lúc cậu vẫn đang là một linh hồn hấp hối ở Ngã Tư Vua, ngài hiệu trưởng già đã nói

_Chúng ta phải học cách kể chuyện cười. Khi cần thiết còn phải tự kể tự cười

Đúng vậy, cậu đã không còn là Harry Potter 11 tuổi nữa. Thật ra cậu cũng không biết đã sống bao lâu. Mấy chục năm hay mấy trăm năm? Từ sau khi chọn chết chung với Voldemort, Harry vẫn đứng ở Ngã Tư Vua với hiệu trưởng. Bọn họ cùng nhau xem hết mọi tang thương, lại vẫn không cảm giác được thời gian trôi qua

Cậu còn tưởng mình cứ thế mãi, cứ tiếp tục tồn tại như vậy. Lại không ngờ được một lần ngoài ý muốn cho phép cậu bắt đầu một lần nữa

Trở lại quá khứ, thay đổi số phận. Để những người yêu cậu, để những người cậu yêu được tiếp tục sống, để vô số linh hồn oan khuất được ngủ yên, thậm chí có thể thay đổi lịch sử của thế giới này

Harry liếc nhìn giáo sư Độc Dược bên cạnh. Được rồi, có thể thay đổi rất nhiều, nhưng khiến giáo sư Snape tỏ vẻ hiền lành với một Potter? Cậu cảm thấy mình không đủ sức đâu

Không nói bất kỳ vấn đề ngu xuẩn gì hay hỏi bất kỳ chuyện ngu xuẩn gì, duy trì im lặng, dùng mắt nhìn dùng tai nghe. Nếu như muốn biết cái gì (bao quát về ba má cậu) thì cứ lật lại mấy quyển sách đã được thu nhỏ trong túi quần cậu lúc này ấy. Như Lịch sử pháp thuật hiện đại hay Hogwarts – Một lịch sử chả hạn

Trước khi đi vào Hẻm Xéo, giáo sư Độc Dược đã nói mấy câu kiểu răn đe với cậu. Sau đó, bọn họ dùng không tới một buổi sáng để mua xong phần lớn những thứ cần thiết. Ăn một bữa trưa đơn giản xong, bước chân không hề ngừng lại, Bậc thầy Độc Dược vẻ mặt không hài lòng dẫn quỷ khổng lồ mắc dịch nhà Potter tới tiệm Ollivanders quen thuộc

Tấm biển của tiệm đũa phép đã bị tróc hết, chỉ còn mấy chữ vàng được đẽo giới thiệu tên vắn tắt. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa phép duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Khi có khách tiến vào, chuông cửa vang lên tiếng leng keng. Lúc này, ông cụ già Ollivanders vừa gầy vừa lùn sẽ nhảy ra hù người ta giật bắn mình

Ông cụ yên lặng không một tiếng động, thích mở to đôi mắt sáng như ánh trăng và cằn nhằn. Bình thường ông ham nói nhiều, trí nhớ tốt đến độ kể tỉ mỉ các loại đũa phép dòng họ nhà bạn đã dùng. Tất nhiên cái này chẳng phải điều ông cụ ham thích nhất. Đối với khách hàng xoi mói, ông thích quan sát. Thậm chí còn ca ngợi bọn họ là người tài ba khác hẳn người thường

Và thế là Snape không nhịn được nhướn mày

_ Tôi nghĩ chúng tôi chỉ tới mua đũa phép – Snape nhắc nhở

_ À, phải rồi, phải rồi – Ollivanders thuận theo – Hãy để chúng ta coi cậu Potter thích hợp với đũa phép nào

Vì thế, một cuộc lựa chọn bắt đầu. Những chiếc hộp gỗ đựng đũa phép được lôi ra hết cái này tới cái khác. Và những chiếc đũa phép bị chất chồng trên cái ghế, trong chớp mắt đầy ụ một đống nhỏ

Harry vẫn là vị khách hàng xoi mói, điều này không thể nghi ngờ. Dùng đủ một tiếng rưỡi, cậu mới có thể tìm được chiếc đũa phép định mệnh của mình trong sự vui sướng của ông Ollivanders và ánh mắt giết người của giáo sư Độc Dược

Cây nhựa ruồi, lông phượng hoàng, hai tất chín. Một sự kết hợp khác thường

Ở cái giây phút Harry cầm lấy nó, cậu thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm toát ra từ trong ngực. Phù hợp như thế, thỏa mãn như thế, chẳng khác gì một bộ phận thân thể cậu, khó có thể chia lìa. Người anh em thân thiết nhất!

Từ đầu đũa phép bắn ra tia lửa chói mắt, có tiếng phượng hoàng vang vọng làm ông Ollivanders cảm thấy kỳ lạ

_Kỳ lạ.. Kỳ lạ… Thật sự quá kỳ lạ! – Không bất ngờ, ông cụ lại bắt đầu cằn nhằn – Một con phượng hoàng cho hai cái lông làm thành hai chiếc đũa phép. Cây đũa phép cháu đang cầm là một trong số đó. Mà người anh em của nó chính là cây đũa phép để thẹo trên trán cháu

_ Đáng ra ta phải sớm nghĩ ra chứ? Nó thuộc về cháu, sự tương thích trước nay chưa từng có. Ta đã từng cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như này. Đũa phép và chủ nhân là đối tượng lựa chọn của nhau, người bạn hoàn mỹ, sự cộng hưởng từ tận linh hồn…

_ Potter – Ollivanders thình lình rít lên – Đũa phép chọn phù thủy, nhưng thật ra phù thủy cũng chọn đũa phép. Ta nghĩ cháu sẽ làm được những điều vĩ đại, tựa như người đã lưu lại vết thẹo cho cháu đã gây dựng lên

Ông cụ nhìn chằm chằm Harry, giọng điệu êm dịu mà chắc chắn

_ Thậm chí… sẽ càng vĩ đại hơn

Lúc Harry và giáo sư Độc Dược rời khỏi cửa tiệm đã là xế chiều. Những tia nắng yếu ớt xuyên thấu qua khu buôn bán ồn ào cả một ngày dài nay đã vắng hoe. Lời ông Ollivanders nói, Harry đã sớm vứt qua một bên. Bởi vì cậu biết, ông cụ này thích nhất ca ngợi mỗi vị khách tới mua đũa phép chả khác gì nhân vật huyền thoại

Cậu giật giật áo chùng của giáo sư Độc Dược

_Con mua một con cú mèo được không, thưa giáo sư?

Cậu chỉ vào cửa tiệm Sở cú Eeylop – Tawny. Đời trước, Hagrid đã mua Hedwig từ nơi này

_ Nếu như mi đã khẩn cấp muốn tiêu sạch số tài sản đáng thương của mi, như vậy đi đi, Potter

Snape nói bằng giọng đông cứng, cuối cùng vẫn gật đầu một cái

Harry hoan hô một tiếng

_ Cảm ơn giáo sư! Con sẽ quay lại ngay ạ

Nói xong, cậu đã biến thành làn khói chạy vèo

Quỷ khổng lồ nhỏ đôi mắt xanh biếc lao ù vào Sở cú, liếc mắt một cái giữa đám cú mèo líu ríu đã thấy bộ lông màu trắng như tuyết kiêu căng kia. Công chúa nhỏ Hedwig ngẩng đầu, vẫn đứng im không nhúc nhích trên cái giá. Đôi mắt màu hổ phách tò mò nhìn thẳng vào cậu

_ Xin chào, quý cô. Chúng ta lại gặp nhau rồi

Harry cười nói. Cậu vươn tay ra xoa đầu Hedwig một cách cưng chiều, rồi xốc cái giá cú mèo lên định mang ra quầy tính tiền

Đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên khiến cậu dừng bước

_ Toàn là lũ người nhàm chán

Thứ đó nói, còn cảm thán thở dài một tiếng

Là ai thế?

Harry tò mò quay đầu, phát hiện ở trên một cái giá có một con rắn nhỏ nằm vắt vẻo. Trán nó có một dấu vết hình thoi màu vàng. Xinh đẹp, gầy nhỏ, tràn ngập thần bí

Như bình thường, Sở cú sẽ không có rắn. Bởi vì ngoài Xà khẩu, phù thủy rất khó khống chế chúng. Nhưng có một vài người buôn hàng sẽ thả các loại rắn xinh đẹp trong tiệm để hấp dẫn những phù thủy xuất thân từ Nhà Slytherin

_ Nó rất đẹp

Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau lưng cậu. Đầu Harry quay ngoắt lại, một thằng bé tóc vàng nhạt đang nhìn cậu. Gương mặt nhọn nhợt nhạc, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra một cách kiêu căng giống như tất cả mọi người đều thua kém hắn một bậc. Harry không nhớ rõ dáng vẻ của Draco năm 11 tuổi như nào, nhưng giờ thì cậu hiểu rồi. Người đứng trước mặt cậu này đúng là một tên huênh hoang khốn khiếp!

_ Này – Cậu bé bị nhìn chán chết nói một câu – Cũng vô Hogwarts hả?

Harry gật đầu

_ Biết ngay mà – Draco nói, cằm vênh lên như muốn nói đây đã sớm biết – Tất nhiên là tao cũng thế. Tao nghĩ nếu không có bất ngờ chúng ta sẽ làm bạn học, chỉ cần bọn họ không phân tao tới Nhà nào khác ngoài Slytherin. Thuận tiện hỏi một câu…

Cậu bé dùng âm điệu nhừa nhựa chán ngắt

_ Mày định mua con gì? Tao thấy con rắn này cũng tàm tạm. Tao không hiểu nổi sao người ta lại cho mang mấy con ngu như cóc hay chuột. Tao tính làm nư với ba má để mua cho tao một con rắn rồi tao sẽ lén đem vô trường

Mấy câu này thiệt quen nha. Nhớ hồi trước ở tiệm Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin, Draco Malfoy cũng làm thế để lưu lại ấn tượng xấu cho cậu. Trong mắt Harry hồi đó, Draco Malfoy chả khác gì Dudley là mấy thằng bị chiều hư. Không chỉ đáng ghét, còn thích dùng giọng mũi nói chuyện

Nhưng hiện giờ, cái tên khốn này chỉ muốn tìm người tán phét thôi. Tất nhiên là Malfoy cao quý làm sao chịu buông tư thái trước mặt một đứa bé trông giống như xuất thân Muggle được?

Cậu ấm Malfoy nói một tràng dài. Một lát sau, chủ tiệm không chờ được. Lão đi tới bên cạnh hai người, cẩn thận hỏi

_ Cậu Malfoy thích con gì không? Chúng ta mới nhập một con ưng về, nếu như cậu…

_ Tôi sẽ tự coi

Draco lười biếng nói. Hàng lông mày nhướn cao, dáng vẻ ngạo mạn không ai bì nổi. Dường như hắn ta đã ý thức được nên đi chọn thú cưng. Vì thế cặp mắt dè bỉu kia đảo một vòng tiệm, mặc dù vẫn rất lưu luyến con rắn, nhưng…

_ Con này!

Quý tộc bạch kim nhỏ cao quý nhếch một nụ cười hư hỏng. Không may, hắn ta chọn Hedwig của Harry

_ Tôi thấy nó trước – Harry căm tức nhấn mạnh

_ Thế hả? – Draco lơ đễnh nói – Giờ nó là của tao

Thiếu gia nhỏ nhà Malfoy dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn cậu phù thủy nhỏ có thể coi xuất thân Muggle này. Xem xem, cái vẻ ngoài này chẳng ra sao cả: mái tóc bù xù như tổ rơm và thứ quần áo có thể so với bao tải. Cũng chỉ có đôi mắt kia là thứ duy nhất tạm chấp nhận được

_ Nè, tên gì hả?

Harry không thèm trả lời, miệng cậu nở nụ cười gằn, bờ môi mím thành một đường thẳng. Cậu nhìn Malfoy đón lấy con cú trắng như tuyết từ tay lão chủ vẻ mặt nịnh nọt. Trước khi đi hắn ta còn không quên huênh hoang khoe mẽ

_ Mày đã thích nó như thế thì tao cho mày vinh dự được đặt tên đấy!

Chuyện này thiệt là… Harry hít một hơi thật sâu, tự nói với mình chớ nên tính toán với một thằng nhóc 11 tuổi xấu xa, nhất là người này chẳng phải quan hệ xa lạ gì. Merlin!!! Tên Malfoy khốn nạn xuống địa ngục đi! Cậu bé mắt xanh há miệng. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cậu cố gắng để bình tĩnh

_ Hedwig, nó kêu Hedwig

Cậu tức giận nói. Trước khi tông cửa ra ngoài cậu trừng mắt thằng nhãi kia một cái

Ngoài cửa, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời. Nếu không có chuyện vừa rồi khéo Harry còn thưởng thức chút xíu. Nhưng mà hiện giờ cậu bị tên Draco mắc dịch kia nhồi đầy đầu. Thậm chí còn không phát hiện, lúc này trong túi áo cậu đã có một con rắn nhỏ quá giang…

_o0o_

P.S: Mình cố gắng dịch sát giọng văn của cô Lý Lan. Mình là người Bắc không thạo tiếng lóng của dân Sài Gòn xưa. Nhưng thấy cách dịch của cô Lý Lan dễ thương quá nên cố gắng bắt chước ^^ Trông rồng vẽ rắn mọi người đừng cười nha ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi