BỔN TỌA VÌ NAM CHÍNH LO NÁT TÂM

“Ha ha ha ha…”

Bổn tọa phát ra một trận cười lớn, trong khí phách còn mang theo chút cuồng vọng, trong cuồng vọng còn mang theo chút tà ác, trong tà ác còn mang theo chút hưng phấn, rốt cuộc cũng tới lúc nói lời vô nghĩa sỉ nhục hắn để kéo dài thời gian rồi. Có biết bổn tọa chờ giờ khắc này bao lâu rồi không? Có biết bổn tọa nhịn hắn khổ cỡ nào không? Hôm nay phải đòi lại cả vốn lẫn lãi!

“Đông Phương Khanh Ngạn.”

Bổn chậm rãi đi đến trước mặt hắn, đạp một cái lên ngực hắn, mỉm một nụ cười vô cùng dịu (gian) dàng (tà) với hắn, “Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi đi, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi giết bổn tọa? Có mà nằm mơ!”

“Ngươi…!”

Hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, tựa như phát hiện ra cái gì đó không ổn.

Không tồi, đây đúng là hiệu quả mà bổn tọa mong muốn, bổn tọa tiếp tục sỉ nhục hắn, “Trong mắt bổn tọa ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến, giết ta? Đời này cũng đừng…”

Mới nói được một nửa lại phát hiện ra vẻ mặt như chịu đả kích lớn lắm, tâm như tro tàn của hắn, bổn tọa sợ hắn thật sự từ bỏ, vội vàng sửa lời: “Đời này chăm chỉ nỗ lực thì vẫn có khả năng, nhưng với thái độ hiện tại của ngươi thì đừng nghĩ…”

Nhân vật chính vẫn trơ ra chẳng có cái gì gọi là ý chí chiến đấu, bổn tọa luống cuống lắm rồi, lại lần nữa sửa miệng khuyên nhủ: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, ngươi không thử thì sao biết không báo được thù chứ?”

“Ta không đến để báo thù.”

Nhân vật chính rốt cuộc cũng động dung, hắn ngẩng khuôn mặt chính khí dạt dào bắt đầu phản bác, bổn tọa vui muốn chết, lập tức lên đài, “Đừng nói mấy lời vô dụng với bổn tọa! Muốn báo thù thì…”

Từ từ, hắn vừa mới nói cái gì thế? Bổn tọa trợn tròn mắt, chỉ thấy nhân vật chính xoa xoa máu bên khóe môi, ôn tồn lễ độ giải thích: “Quốc sư đại nhân, tại hạ là tới tìm nàng, khụ khụ khụ…”

Chỉ vào nữ phụ.

Quả đúng là A Đẩu đỡ cũng không dậy nổi mà, tên ngốc này đầu óc ngoại trừ kiếm tiền mua nhà tán tỉnh nữ phụ ra rốt cuộc còn dùng để làm gì không thế?

(A Đẩu: chỉ một kẻ đáng thất vọng, một kẻ hèn nhát)

Một khắc ấy, tâm bổn tọa như tro tàn.

Nữ phụ lại ở bên kia hét lên, “Ngạn lang, ta biết ngươi yêu ta mà, ta sai rồi, lại đi nghi ngờ ngươi, hu hu hu…”

Nhân vật chính nâng tay lên tỏ vẻ có chuyện muốn nói, ho khan vài cái mới thở ra nói tiếp: “Tại hạ là mang ba trăm hai tới trả cô nương.”

Vừa nghe hắn nói như vậy hy vọng trong bổn tọa lập tức cháy lên, cho dù nhân vật chính ngược ta cả trăm ngàn lần, chỉ cần hắn chịu hối cải, buông tay nữ phụ thành thật đánh quái thăng cấp, bổn tọa vẫn sẽ tha thứ cho hắn, cẩn thận dẫn dắt hắn (thăng cấp).

Nữ phụ cầm tờ khế ước nhà đất, thanh âm run rẩy hỏi: “Không phải ta giấu năm trăm lượng sao?”

Nhân vật chính mặt không đổi sắc giải thích: “Ngươi biết kiến trắng không?”

Chuyện này liên quan gì đến con mối? Bổn tọa sửng sốt, tò mò hỏi: “Kiến trắng là gì?”

Nhân vật chính kiên nhẫn giải đáp, “Kiến trắng là một loài kiến tiết ra nồng độ axit fomic cao, mà bạc gặp axit fomic sẽ biến thành bột phấn, do đó sẽ bị kiến trắng cắn nuốt. Nói tới đây lại không thể không nhắc tới một câu chuyện dân gian trong “Lĩnh Nam tạp ký”. Nội dung chính về ngân khố của nha môn phát hiện mất tích mấy ngàn lượng bạc, chúng quan viên hết sức hoảng sợ, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, sau đó mới phát hiện ở vách tường có một ít bột phấn bạc tỏa sáng, từ đó đào góc tường ra nguyên một tổ kiến trắng, chúng quan viên thấy khó hiểu, đem kiếm trắng bỏ vào trong lò thiêu chết, kết quả lại thiêu ra bạc. Cho nên chuyện kiến trắng ăn mòn bạc là hoàn toàn tồn tại, cô nương chỉ cần đem kiến trắng trong phòng ra thiêu hết là có thể tìm được bạc của mình về.”

Bổn tọa nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hóa ra còn có chuyện như thế, quá nhiều tri thức, nhân vật chính thật là uyên bác!

Trong lúc bổn tọa đang bội phục nhân vật chính đến chết đi sống lại, nữ phụ lại ném đến một cục giấy.

“Đừng có điêu! Bà đây giấu toàn là ngân phiếu!”

(Định dịch là có cl mà tục quá =))))

Nhân vật chính vẫn bình tĩnh như trước, khuyên bảo: “Lan Lan (tên nữ phụ), ta hiện tại đã có người mình thích rồi, hãy quên kẻ phụ lòng là ta đi, trong tương lai ngươi sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về riêng ngươi…”

Nữ chính ngắt lời: “Ta hỏi ngươi đem tiền đi đâu mất rồi?!”

Nhân vật chính cuối cùng cũng ăn ngay nói thật: “…Rớt trên mặt đất.”

Bổn tọa chen vào một câu: “Rớt trên mặt đất không phải nhặt lên là được sao?”

Nhân vật chính vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Không dám nhặt.”

Nữ chính hỏi: “Vì sao không dám?”

Nhân vật chính đáp: “Phía sau có mười mấy con quái đuổi theo.”

Nữ phụ: “…”

Bổn tọa: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi