BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Hay tin khâm sai đại thần vào thành trước dự định, chúng quan viên lớn nhỏ ở Hoài Châu đứng ngồi không yên, trong nháy mắt đã kéo nhau chạy tới, nói muốn bái kiến khâm sai đại nhân.

Chương Tinh Dương nhất thời bị vây đến không thể phân thân, may mắn đã có mười mấy cao thủ tùy tùng đi theo, Lục Quý Trì không quá lo lắng y sẽ gặp chuyện, nhân lúc ai nấy còn chưa chào hỏi gì, chàng cùng Vương Thắng và Ngụy Nhất Đao vừa trở lại, lặng lẽ rời đi.

Tình hình ông lão Nghiêm bên kia còn chưa tỏ, Lục Quý Trì không muốn bại lộ thân phận sớm như vậy, nếu không, đi tới đâu cũng có kẻ nhìn chằm chằm, hành động sẽ vô cùng bất tiện.

Chương Tinh Dương cũng nghĩ vậy, nếu cả hai đều bại lộ, tình thế sẽ quá mức bị động. Vì thế sau khi nghe chàng nói, y chỉ cười cười, vái chào chàng, buông một câu ‘Việc thu thập chứng cứ làm phiền điện hạ’, sau đó bước ra ngoài hứng trọn hỏa lực.

Ban đầu Lục Quý Trì còn kinh ngạc, sau đó chàng cười khẩy một tiếng.

Thằng nhóc này, thế mà lại không sợ chàng làm hỏng việc.

Song, cảm giác được người khác tin cậy thực tuyệt vời, mặc dù hai người không thân quen, nhưng cũng coi như cùng trải qua hoạn nạn, tâm tình Lục Quý Trì kích động hẳn, không còn cảm thấy chướng mắt với khuôn mặt non choẹt của Chương Tinh Dương nữa, trái lại sinh ra chút cảm giác ‘Có thể kết thành bằng hữu’. Chàng vuốt bộ râu giả, lượn lờ trong thành hai vòng, khi chắc chắn không có tên lâu la nào đi theo, lúc này mới rảo bước ra khỏi thành, trở về biệt viện của Lạc vương.

Trong biệt viện của Lạc vương, ông lão Nghiêm vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Đại phu nói tuổi lão đã cao, thương thế quá nặng, cộng thêm tim bị tổn thương sau cơn chấn kinh, tình hình rất tệ, khả năng cao sẽ không qua nổi đêm nay.

Tâm tình hơi lạc quan của Lục Quý Trì trong nháy mắt lại như rơi xuống vực thẳm.

Nếu ông già Nghiêm chết, những cố gắng mấy ngày qua của chàng sẽ đổ sông đổ bể. Hơn nữa khâm sai đã vào thành, người giật dây sẽ tăng cường phòng bị, lúc này muốn đi tìm chứng cứ sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng cứ thế bỏ qua cho bọn chúng ư?

Không đời nào.

Nghĩ đến cảnh tượng nhà cửa hoang tàn, gia đình ly tán, lại thêm tiếng khóc thảm thiết khôn cùng của những cư dân gặp nạn, Lục Quý Trì nuốt không trôi cục tức này.

Người làm quan lẽ ra nên yêu dân, bảo vệ dân, thế mà đám quan viên trong thành Hoài Châu này lại vì tư lợi mà ngoảnh mặt làm ngơ trước biết bao tính mạng của dân chúng vô tội, gây nên một tai vạ tày trời.

Bọn chúng không xứng làm người, càng không xứng làm quan.

“Có biện pháp gì giúp ông ấy tỉnh lại không? Ta có vài điều rất quan trọng cần hỏi.”

Đại phu là người được Lạc vương mời tới, y thuật cao minh, song lúc này cũng có phần chần chừ: “Nếu có nhân sâm trăm năm cho ông ấy dùng, may ra kéo dài được chút hơi tàn… Chẳng qua nhiều nhất cũng chỉ giúp ông lão hồi phục ý thức trong thoáng chốc, không thể thay đổi được gì.”

Nhâm sâm trăm năm giá không rẻ, cứu được mạng người thì đáng, nhưng chỉ cứu được chút hơi thở thì…

“Lập tức đi mua!” Ấy thế mà Lục Quý Trì nghe xong đã vội quay sang dặn dò Ngụy Nhất Đao.

“Không cần đâu, phủ anh còn một gốc,” Ngụy Nhất Đao còn chưa đáp, Lạc vương bên cạnh đã lên tiếng, “Chú Nguyên mau đi lấy tới.”

Lục Quý Trì thoáng sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn y, Lạc vương lại cười khờ với chàng, nhe ra hàm răng trắng muốt: “Mặc dù anh không biết người này là ai, nhưng nếu chú đã coi trọng ông ta như vậy, khẳng định ông ta rất quan trọng, chỉ là một gốc nhân sâm thôi mà, dùng thì dùng, không vấn đề.”

Lục Quý Trì cảm thấy ấm lòng, cười đáp lại: “Vẫn là anh Cửu thương em nhất.”

Lạc vương có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Anh em với nhau.”

Mặt y rất đen, nhưng hai mắt rất sáng, tự nhiên khiến Lục Quý Trì nghĩ đến chú nai con Bambi. Mối liên tưởng quỷ dị này làm da gà trên người chàng nổi hết cả lên, nhưng lại thấy hài hòa một cách khó hiểu.

Có lẽ bởi vì người anh hờ này ánh mắt rất chân thành, còn mang tâm tư ngây thơ hiếm có được trên đời.

***

Dùng củ nhân sâm trăm năm kia xong, không bao lâu sau ông lão Nghiêm dần dần tỉnh lại từ cơn hôn mê. Lục Quý Trì nắm chắc thời gian nói rõ đầu đuôi mọi việc, đồng thời cũng tỏ tường thân phận của chàng cùng với mục đích chuyến đi lần này.

Vương gia? Phụng mệnh hoàng đế đến tra nguyên nhân đê vỡ? Đôi mắt khép hờ của ông già họ Nghiêm dần mở to, con ngươi đỏ đục ngầu, nước mắt tuôn không ngớt. Nom ông rất kích động, miệng không ngừng mấp máy, như đang muốn nói điều gì.

“Không vội không vội, ông cứ từ từ nói.” Lục Quý Trì áp lại gần ông, nghe hồi lâu, cũng chỉ nghe được mấy từ đứt quãng, “Bên phải…Thứ năm…sáu…sáu? Cái gì sáu sáu hả ông?”

Không còn tiếng đáp lại, ông già Nghiêm vùng vẫy nói được mấy chữ rồi trợn mắt bất cam mà trút hơi thở cuối cùng.

Lòng Lục Quý Trì lạnh toát, một lúc lâu chàng thì thào: “Đưa ông ấy về nhà đi, còn người nhà thì…”

Lời còn chưa dứt, đã nghe bên ngoài có người hầu tất tả tới báo, ngoài cửa có một đám quân lính đang truy nã tội phạm, muốn vào phủ lục soát.

“Hả? Vào phủ lục soát?” Lạc vương đang nghỉ ngơi ở gian ngoài lâm vào bối rối, rõ ràng không ngờ có kẻ gan hùm lại muốn tới lục soát phủ đệ của thân vương hoàng tộc.

Lục Quý Trì cũng ngạc nhiên, lập tức hiểu ra người giật dây đã chó cùng rứt giậu — khâm sai đã vào thành, một khi lão Nghiêm nói ra những gì không nên nói, có được chứng cứ xác thật, bọn chúng sẽ toi đời. Trái lại, nếu bọn chúng có thể bắt được lão Nghiêm trước khi Chương Tinh Dương tìm thấy chứng cứ, như thế, không có nhân chứng vật chứng, cho dù Chương Tinh Dương biết tỏng bọn chúng làm, thì có thể làm được gì?

Xử án luôn cần bằng chứng.

Hơn nữa nơi này chẳng phải kinh thành, mà là chốn vẫy vùng của bọn chúng, chỉ cần diệt sạch nhân chứng vật chứng, ai dám ra tay?

Thường nghe phép vua thua lệ làng, cho dù Lạc vương là hoàng thân quốc thích, có đắc tội chúng cũng chẳng e — vẫn là câu cũ, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần giải quyết tốt vụ này, tất cả vấn đề sẽ hóa không.

Còn về phần làm sao tra tới được phủ Lạc vương, Hoài Châu dù sao cũng là địa phương của bọn chúng, Chương Tinh Dương không có mấy nơi để giấu người…

Nghĩ tới đây, Lục Quý Trì cười lạnh, không nói nhảm thêm, chàng giựt phắt bộ râu giả gắn trên mép ra rồi kéo Lạc vương ra ngoài.

Ngoài cửa vây chặt hai đội binh lính, cầm đầu là một kẻ vóc người vạm vỡ tầm trung, mắt như chuông đồng, vận bộ áo giáp rất đỗi dọa người, tự xưng họ Triệu, là tham tướng Hoài Châu. Nhìn thấy Lạc vương, đầu tiên hắn cung kính hành lễ thỉnh an, sau đó giở giọng khách khí nhưng vô cùng áp bức: “Có người tận mắt nhìn thấy tên tội phạm bị truy nã kia lẩn trốn vào vương phủ, nghĩ đến sự an toàn của vương gia, xin vương gia cho phép, để ti chức vào trong tóm cổ tên tội phạm kia ra ngoài.

Lạc vương còn chưa lên tiếng, Lục Quý Trì đã lườm hắn: “Phủ đệ của thân vương mà mi nói lục soát là có thể lục soát à? Thật là to gan.”

Triệu tham tướng kia a lên một tiếng: “Vương gia còn chưa mở lời, mày là cái thứ gì, lại dám…”

“Vả miệng.”

Mọi người đồng loạt sững sờ, hãy còn ngơ ngác, Ngụy Nhất Đao đã giáng một cái tát lên mặt Triệu tham tướng.

Lực tay của anh ta không phải ai cũng chịu nổi, gã họ Triệu không kịp đề phòng, người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, bên má sưng tấy một mảng.

Hắn thoáng chết lặng, ngay sau đó che bên má đang nóng hừng hực, lồng lộn xông tới: “Mẹ nhà mày chán sống à!”

“Đánh tiếp.”

Lục Quý Trì thả nhẹ ra hai chữ, làm Ngụy Nhất Đao siết chặt quả đấm cười phá lên: “Tới đây đi phế vật.”

“!” Triệu tham tướng tức tối đến mức mặt mũi đỏ gay, hắn ta nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống nền đất rồi xông lên.

Kết quả bị Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng cùng đè xuống đất đập cho một trận thừa sống thiếu chết mới ngừng.

Lục Quý Trì cảm thấy chàng chỉ là một viên ngoại lang ngũ phẩm nho nhỏ, chuyến này đi tích lũy kinh nghiệm là chính, không cần mang theo quá nhiều người, vì thế chỉ dẫn theo hai người họ. Nhưng không ngờ những tên quan chó má này lại ngông cuồng phách lối, ban ngày ban mặt giết người diệt khẩu đã đành, lại còn đòi lục soát phủ vương gia, hại bọn họ do ít người nên chịu thiệt không nhỏ. Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng đã sớm tiêu hết nhẫn nhịn, cũng là gã Triệu tham tướng này xui xẻo, tự mình dâng lên vào lúc này, giờ thảm không sao kể xiết.

Tướng sĩ dưới quyền hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn quan trên bị đập, vội vàng vây quanh hai người Ngụy Nhất Đao.

Lục Quý Trì thấy vậy thì cười nhạt, nhấc chân giẵm lên gương mặt bầm dập của Triệu tham tướng: “Bất kính hoàng thất, nhục mạ thân vương, còn hung hăng đòi lục soát phủ đệ của anh Cửu bổn vương, Triệu tham tướng, mi muốn tạo phản đấy à?”

Bổn, bổn vương?

Triệu tham tướng sưng sỉa mặt mũi, mắt trợn trừng, cả người chết lặng.

Lạc vương nom hắn đần thối, toét miệng cười ha ha: “Quên không giới thiệu, đây là Thập nhất em ta, mới từ kinh thành tới.”

Thập nhất em ta…

Đó chẳng phải là Tấn vương nổi tiếng hành xử phách lối, tính cách ngang ngược sao?!

Sắc mặt Triệu tham tướng tái mét, trông cực kỳ khó coi, lòng bắt đầu hoảng loạn.

Lạc vương là một vắt mì mềm, bắt nạt còn dễ, chứ Tấn vương thì quên đi!

“Thuộc hạ…thuộc hạ không dám… Chẳng qua tên tội phạm bị truy nã kia…”

“Cứ cho là có tội phạm truy nã lẻn vào vương phủ thật, thì thị vệ canh gác trong phủ anh Cửu nhà ta cũng chẳng ăn không, chả nhọc chư vị quan tâm.” Lục Quý Trì dứt lời, dùng lực đạp hắn thêm một phát, “Mang người của mi, cút ngay lập tức cho ta!”

***

Triệu tham tướng cuối cùng phải ảo nảo rời đi.

Người đời đối với hoàng thất luôn có lòng kính sợ, Triệu tham tướng dĩ nhiên không ngoại lệ. Một Lạc vương hắn còn có gan trèo đầu cưỡi cổ, chứ thêm Tấn vương khí thế hung hăng, hắn không dám.

Đương nhiên, chủ yếu là do ăn đập nhiều quá mà sợ.

Lối đánh của hai tên Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng kia hung tàn quá, thêm xíu nữa, mạng hắn có thể bỏ lại nơi đó luôn được.

Lục Quý Trì nhìn bóng lưng của hắn ta cười lạnh, quay đầu thấy dáng vẻ ngờ ngệch của Lạc vương, song cái gì cũng không hỏi, chàng hơi buồn bực: “Anh không tò mò à?”

“Tò mò gì?”

“Tò mò những người đó tại sao lại xuất hiện, còn cả ông lão trong phòng kia nữa…”

Lạc vương nhìn chàng: “Đương nhiên tò mò.”

Lục Quý Trì khó hiểu: “Vậy sao anh không hỏi?”

“Hỏi nhỡ chú không tiện nói thì làm sao? Thế khó xử lắm.” Lạc vương vỗ vai chàng, cười ngốc nghếch bảo, “Chú yên tâm, anh Cửu nhà chú không phải hạng người không thức thời, cái không nên hỏi sẽ không hỏi.”

Lục Quý Trì ngẩn người, á khẩu, hồi lâu mới lắc đầu bật cười: “Em thèm món bánh bí đỏ hôm qua quá, bữa tối anh nhắc nhà bếp làm chút cho em nhé!”

Hai mắt Lạc vương gia sáng bừng lên: ‘Không thành vấn đề! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Thêm bánh ngô nữa không? Cái đó ăn cũng ngon lắm!”

“Được, vậy thêm một ít đi.”

“Được, để anh gọi người đi chuẩn bị!”

Sau khi phát tiết hết sự bực tức ra ngoài, tâm trạng Lục Quý Trì tốt hơn hẳn, thấy cảnh ông lão Nghiêm bất hạnh bỏ mạng, chàng cũng không còn nặng nề như trước. Chàng thở dài, lại nghĩ tới kẻ giật dây đã tức nước vỡ bờ, nên không giữ ông ấy lại, kêu Ngụy Nhất Đao tìm thêm mấy người, đường đường chính chính đưa ông ấy về Nghiêm gia an táng, nhân tiện trấn an người nhà.

Người giật dây có lẽ đã hay tin, quả nhiên không phái người đến bắt bớ ‘tội phạm đang bị tróc nã’ nữa.

Mà Lục Quý Trì rốt cuộc cũng có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ ý nghĩa của những chữ ông già Nghiêm thốt ra trước lúc lâm chung.

Bên phải, thứ năm, sáu sáu?

…Hừm cái thứ năm rồi sáu này rốt cuộc là gì đây?

Đang trầm tư, Lạc vương trở lại. Đi theo bên cạnh y là một tiểu cô nương lưng đeo gùi, xinh xắn yêu kiều, thoạt nhìn chừng mười ba mười bốn tuổi, dung nhan thanh tú, nước da trắng nõn.

Đặc biệt là khi nàng đứng bên cạnh Lạc vương đen như than, một cặp như vậy, hiệu ứng mang lại thực giật mình!

Lục Quý Trì kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Lạc vương đã kéo tiểu cô nương kia chạy về phía chàng, nhe răng hớn hở giới thiệu: “Thập nhất, đây là chị dâu Cửu tương lai của chú nè!”

“…??!!”

Thiếu niên há hốc mồm, trong đầu hiện nên hai chữ thật to thật đậm: CẦM THÚ!
Tác giả có lời muốn nói:

Cánh gà: Ngay cả học sinh trung học cơ sở cũng không tha, cầm thú! Tôi nhìn lầm anh rồi!

Lạc vương: Mieo mieo? Chú đang khen anh à?

Tiểu Lâm:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi