BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Dù rất cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng nhìn mắt chàng vẫn lộ ra vài phần bối rối xẩu hổ, Khương Hằng nhịn cười cúi đầu xuống đáp: “Thần nữ đi ngang qua.”

Lục Quý Trì: “…Này là ngõ cụt mà.”

Khương Hằng vẫn tiếp tục nhịn cười: “Ầy được rồi, là thần nữ đặc biệt đến tìm điện hạ.”

Nhớ tới hồi nãy còn buông vài lời thô tục với tên Tề Ngạn, Lục Quý Trì bỗng thấy mặt nóng bừng: “Cô…tới từ lúc nào?”

Từ lúc nhị thiếu gia Tề gia nói huynh còn là trai tân đấy. Lòng nghĩ vậy nhưng Khương Hằng vẫn đáp: “Thần nữ tới lúc điện hạ kêu sẽ dùng nước mũi tiễn Tề nhị thiếu gia đi Tây thiên.”

Lục Quý Trì: “!!!”

Có lẽ dáng vẻ vừa xấu hổ vừa khiếp sợ của chàng quá tấu hài, Khương Hằng không nhịn được nữa, tiếng cười bật ra khỏi miệng.

“…Quên cái này đi, chúng ta vẫn là bạn tốt.” Lục Quý Trì cố gắng đè xuống xúc động muốn che mặt chạy trốn.

Khương Hằng nhịn: “Ha ha ha ha ha ha!”

Thật xin lỗi nàng không thể nhịn nổi.

Lục Quý Trì: “…”

Suy nghĩ một hồi, dù sao nàng cũng đã sớm biết vẻ mặt chân thật của mình, nội tâm chàng thiếu niên bi thương trong chốc lát, tay phải đang che mũi liền bỏ xuống.

Da chàng rất trắng, lúc này chiếc mũi đỏ ửng, nhìn như bị ai đánh cho sưng lên. Khương Hằng quay đi chỗ khác, bả vai không ngừng run lên.

Lục Quý Trì thấy mệt mỏi ghê, khóe miệng giật giật rồi than thở: “Rồi cười đi, cười xong thì chúng ta nói chuyện.”

Câu trả lời của Khương Hằng chính là một tràng cười lần nữa vang dội.

Lục Quý Trì thấy nàng cười không sao nói được* cũng cười theo, vừa cười vừa bất mãn: “Đủ rồi đấy!”

(Nguyên văn: mạc danh kỳ diệu 莫名其妙)

Khương Hằng nhìn chàng, xua tay nói đứt quãng: “Điện hạ…điện hạ vẫn nên che mũi đi.”

Thấy cơn cười của nàng sắp dứt, Lục Quý Trì chớp mắt một cái, nảy ra ý xấu tiến lại gần: “Tay bổn vương mỏi rồi, nghỉ một lát, cũng để cho cô được cười thêm chút nữa.”

“Không! Thần nữ…thần nữ không cười nữa! Người tránh ra đi…”

Rõ ràng việc chẳng có gì đáng cười, thế mà Khương Hằng lại cười đến muốn đứt hơi. Lục Quý Trì một bên tiến về phía trước một bên cười theo nàng, hai người vịn tường, cười như muốn ngã xuống đất tới nơi.

“Ôi…đau bụng quá, không cười nữa…Thần…thần nữ có chuyện muốn nói với điện hạ…”

Vì cười đến mức bủn rủn cả tay chân nên giọng nàng mềm nhũn nghe càng thêm ngọt ngào, lỗ tai Lục Quý Trì giật giật, không muốn chen ngang nàng, nhưng cứ cười mãi thế thì chết mất. Chàng nhắm mắt ép bản thân ngưng cười, khôi phục lại nhịp thở đều đều, lúc này mới hỏi: “Cô có chuyện gì?”

Cuối cùng Khương Hằng cũng ngừng được. Đầu tiên nàng xoa xoa quai hàm sắp sái của mình, rồi đem chuyện Lạc Như vừa kể thuật lại một lần cho chàng.

Lục Quý Trì như ngộ ra điều gì, ý cười trên mặt cũng biến mất.

“Ta đang tự hỏi sao bên Mạnh Uyển Nghiên chậm chạp mãi không có động tĩnh. Hóa ra không phải mẫu thân nàng ấy bị bệnh, mà vấn đề nằm ở Mạnh Xuân Lâm?!”

Mạnh Xuân Lâm đồng ý cao chạy xa bay cùng Mạnh Yến Uyển, điều này hôm đó Khương Hằng cũng nghe được ở mật đạo. Cho nên sau đó Lục Quý Trì và Mạnh Uyển Nghiên có bày mưu tính kế, dù nàng không biết, cũng có thể đoán được vài điểm. Thấy chàng thiếu niên bên cạnh mặt bực bội hơn là kinh ngạc, lòng thiếu nữ khẽ động, không nhịn được phân tích: “Vì để lấy lòng Đổng thái phó, Mạnh Xuân Lâm có thể giả vờ thâm tình nhiều năm như vậy, mãi đến hôm nay mới công thành danh toại, y tuyệt đối không thể bỏ lại hết tất cả, cùng Mạnh cô nương đi khỏi chốn kinh thành phù hoa. Chuyện này…chỉ sợ từ đầu đã là một sự lừa dối. Còn nữa, như lời điện hạ nói, Mạnh cô nương lấy cớ mẫu thân bị bệnh kéo dài kế hoạch của điện hạ, nhưng cũng không làm to chuyện, hẳn là chưa biết được bộ mặt thật của Mạnh Xuân Lâm, thần nữ đoán, Mạnh Xuân Lâm chắc đã dùng cớ gì đó để dỗ nàng ấy.”

Lục Quý Trì lòng thấy hỏng bét gật đầu một cái: “Chắc thế rồi, chuyện rời kinh thành nàng ấy còn nóng lòng hơn ta, nếu Mạnh Xuân Lâm nguyện ý cùng nàng xa chạy cao bay, chuyện đã sớm xong rồi.”

Đúng thật là chàng không nghĩ được Mạnh Xuân Lâm sẽ có vấn đề. Thứ nhất, hôm đó Mạnh Xuân Lâm nói chuyện cùng Mạnh Uyển Nghiên thái độ rất nghiêm túc, đầy thâm tình, hoàn toàn không giống kiểu qua loa đại khái; hơn nữa, Mạnh Uyển Nghiên là ai? Mẹ kiếp, là cháu gái của y! Dù không phải ruột thịt, cũng vẫn là cháu gái, dù không yêu thương thật lòng, y có bao nhiêu lá gan mà dám bỡn cợt nàng?! Thêm nữa Mạnh Uyển Nghiên thề thốt rất chân thành, đúng kiểu đang yêu đương nồng nhiệt cùng Mạnh Xuân Lâm, ai nghĩ tới nàng ta cũng bị lừa?

Nghĩ đến hành vi của Mạnh Xuân Lâm, Lục Quý Trì điên tiết, quả thực là cặn bã cấp độ cao!

“Vậy giờ điện hạ tính toán thế nào?” Khương Hằng vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng cái chuyện này không hiểu sao nàng rất để ý.

Chắc do nàng vô cùng ghê tởm cái thái độ làm người của Mạnh Xuân Lâm.

“Trước tiên cứ xem phản ứng của Mạnh Uyển Nghiên thế nào đã, về phía Mạnh Xuân Lâm…” Lục Quý Trì khinh bỉ nói, “Y cặn bã thật cũng được, mà giả cũng được, đợi Tả tướng biết hết những chuyện này, sẽ không tha cho y.”

Khương Hằng gật đầu, rồi dừng lại chút nhắc nhở chàng: “Con người A Như rất thật thà, không bao giờ nói hươu nói vượn, nàng ấy nói ra những điều này, có đến tám chín phần là thật. Điện hạ hãy cẩn thận Mạnh Xuân Lâm chó cùng rứt giậu có thể quay lại cắn người, con người vô đạo đức vô liêm sỉ như vậy, bị dồn vào bước đường cùng e là chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Lục Quý Trì sửng sốt: “Ý cô là…”

“Mạnh cô nương chắc sẽ đem chuyện có người uy hiếp nàng ấy kể cho y?” Khương Hằng nhìn chàng một cái, mặt mày ôn hòa, giọng điệu ung dung, nhưng lời nói ra lại làm người ta không khỏi khiếp sợ, “Nào có ai thích bị uy hiếp? Đặc biệt là y lại luyến tiếc những gì y đang có. Nếu như thần nữ là y, thần nữ sẽ tìm cơ hội đã Mạnh cô nương ‘bất ngờ thiệt mạng’, chết không đối chứng. Đến lúc đó, sẽ không có ai có thể uy hiếp thần được nữa, thần nữ cũng không cần phải rời khỏi kinh thành.”

Lục Quý Trì ngẩn người, đột nhiên cảm thấy rét lạnh sau lưng. Theo bản năng chàng muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh xinh đẹp của Khương Hằng, hết thảy đều chẳng nói ra được.

Họ Mạnh máu lạnh vô tình, ngộ nhỡ thật sự phiền chán Mạnh Uyển Nghiên mà ra tay…

Lục Quý Trì nghĩ tới đây mặt liền biến sắc, mặc kệ Khương Hằng vẫn còn đang ở cạnh, vội rút ra một cái còi trong người thổi một hơi.

Trong chốc lát, một ám vệ thần không biết quỷ không hay xuất hiện: “Điện hạ.”

Nguyên chủ có hai đội ám vệ, người này chính là một trong số đó. Lục Quý Trì nghiêm túc giao việc cho hắn: “Đến phủ Tả tướng mời nhị cô nương tới Trường Phong tửu lâu, nói bổn vương có chuyện gấp cần bàn với nàng ấy. Ngoài ra, phái thêm mấy người theo dõi sát sao Mạnh Xuân Lâm, một khi có điều bất thường, lập tức báo lại cho ta!”

“Rõ!”

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, lúc này Lục Quý Trì mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra việc Mạnh Uyển Nghiên chết thật hay giả chết không liên quan tới chàng —— chỉ cần nàng biến mất, kế hoạch rút củi đáy nồi của chàng sẽ thành công. Nhưng đó vẫn là một mạng sống sờ sờ, chàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống chi Mạnh Uyển Nghiên thẳng thắn nói với Mạnh Xuân Lâm mình bị người khác uy hiếp, là do chàng bày mưu tính kế, nếu như nàng ta vì thế mà xảy ra chuyện gì, chàng sẽ có tội lớn.

Có lẽ cái trách nhiệm này đối với nguyên chủ, hay đối với những người khác trong thế giới này chẳng tính là gì ——- ai kêu Mạnh Uyển Nghiên trước đó lại phối hợp với người khác mưu đồ hại nguyên chủ chứ? Nhưng đối với Lục Quý Trì chàng, sống mới là quan trọng nhất.

Chàng không che dấu tâm tư, ý nghĩ viết rõ rành rành trên mặt, Khương Hằng có chút bất ngờ nhìn thấy, tròng mắt vô thức ánh lên ý cười.

Vị Tấn vương điện hạ này, thú vị hơn nhiều so với lời đồn đại.

***

Trong lòng còn lấn cấn chuyện của Mạnh Uyển Nghiên, Lục Quý Trì không chần chừ thêm, vội nói lời cáo từ với Khương Hằng.

Trước khi đi, chàng vô cùng nghiêm túc cảm tạ: “Lại nợ cô một lần, ngày khác sẽ mời cô ăn cơm.”

“Ăn cơm thì không cần.” chưa tới hai tháng nữa nàng sẽ lập gia đình, sau này chắc khó mà qua lại dây dưa với chàng được nữa, Khương Hằng ngừng một lát, nói thêm, “Nếu điện hạ thật lòng muốn cảm tạ thần nữ, chi bằng giúp thần nữ một chuyện?”

Lục Quý Trì vội đáp: “Chuyện gì? Cô cứ nói đi.”

“Thần nữ có một đệ đệ, trời sinh nhiều bệnh, thân thể yếu ớt, nhiều năm qua vẫn cứ triền miên trên giường bệnh. Thần nữ trước giờ vẫn nghĩ cách để chữa khỏi bệnh cho xá đệ, nhưng hiệu quả không cao. Mấy tháng trước, thần nữ có được một phương thuốc, nghe đồn sẽ giúp ích nhiều cho bệnh tình của xá đệ, chẳng qua là cần một loại thảo dược quý hiếm, gọi là huyết linh chi. Thần nữ đã tìm khắp các y quán trong kinh thành cũng chưa lần ra, cho nên muốn nhờ điện hạ có thể lưu ý một chút.”

Chuyện nàng có một cậu em trai bệnh tật Lục Quý Trì biết, nghe vậy chàng liền gật đầu đồng ý luôn: “Không vấn đề, nhưng cô đã đi hỏi bên Thái y viện chưa?”

“Thần nữ đã hỏi qua, chư vị thái y đều nói thảo dược này vô cùng hiếm, không dễ mà tìm được.” Thấy chàng ngẩn người rồi lâm vào trầm tư, Khương Hằng bật cười, “Thần nữ chỉ nghĩ có thêm người giúp đỡ để ý thì sẽ có thêm phần cơ hội, cho nên mới nhờ tới điện hạ, điện hạ cũng không cần để trong lòng.”

Nàng nói chuyện thong thả, mang theo chút bông đùa, nghe rất thoải mái. Lục Quý Trì liếc nhìn nàng, đáp ứng: “Ta đã biết, ta sẽ cho người tìm xem sao, có tin gì ta sẽ báo cho cô.”

“Đa tạ điện hạ, vậy thần nữ xin cáo lui trước.”

“Ừ.”

“Đúng rồi,” Khương Hằng đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, “nhạc phường ở Xuân Phong lâu mùi tương đối nồng, các cô nương ăn mặc cũng hơi diễm lệ, nếu điện hạ thấy không thoải mái, lần tới có thể chọn Thiên Âm các ở thành đông, phong cảnh nơi đó khá thanh nhã, các cô nương cũng ăn mặc mộc mạc giản dị, chắc sẽ không làm dị ứng cái mũi của điện hạ đâu.”

Vốn đã quên mất hình tượng chật vật hồi nãy, Lục Quý Trì nghe vậy mà đứng hình, mặt méo xệch: “Là tên Tề Ngạn khốn khiếp kia lôi ta đi! Ta chẳng có chút hứng thú gì với mấy thứ này!”

Cùng lắm là có chút tò mò….Không đúng, giờ thì tò mò cũng hết.

“Thần nữ chẳng qua nghĩ tới nên thuận miệng nói vậy, sao điện hạ phải giật mình.” Khương Hằng bật cười, đôi mắt chớp chớp, giảo hoạt và ranh mãnh.

“…Ta đâu có giật mình.” Chẳng qua là chàng lúng túng. Lục Quý Trì đứng hình mất mấy giây, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, “Khoan đã! Cô là một cô nương, làm sao biết rõ mấy chốn như này?”

Khương Hằng chớp mắt: “Vì thần nữ đều vào đó hết rồi.”

Lục Quý Trì: “…?!”

“Lạ lùng lắm à? Cuộc sống tẻ nhạt, dù sao cũng phải tìm chút chuyện vui để giết thời gian chứ.” Khương Hằng bày ra vẻ mặt ‘rất-là-hiển-nhiên’.

Lục Quý Trì: “…”

Vậy nên chuyện vui giết thời gian của cô là ra ra vào vào phường ca múa giống nam nhân đó hả?

Ôi tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức còn đâu?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi