BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Một người đàn ông, nếu tâm trí cứ luôn đặt vào những việc nhỏ nhặt nơi hậu viện, lòng dạ sẽ dễ trở nên hẹp hòi, tầm nhìn cũng dễ trở nên thiển cận, nhưng không có nghĩa anh ta không có quyền được biết những chuyện trong gia đình mình. Đặc biệt là với Khương Từ, cậu do ốm yếu cả ngày buồn chán chôn chân trong phòng, nên Khương Hằng sẽ không giấu diếm cậu điều gì cả, không thể để cho cậu ếch ngồi đáy giếng, không biết chút gì về thế giới bên ngoài.

Khương Hằng không vui, nàng chỉ sợ có người khua môi múa mép trước mặt đệ đệ, nghe cậu giải thích vậy, sự lạnh lẽo trong lòng mới dần tan biến.

A Hòa mà Khương Từ nhắc đến chính là em trai cùng cha khác mẹ của hai người – Khương Hòa, cậu nhóc này năm nay tròn bảy tuổi, ở phủ Vinh quốc công đứng thứ sáu, là một cậu nhóc mập mạp và hay nói.

Kể ra cũng lạ, kế mẫu Dương thị chẳng hề muốn con trai mình chơi cùng tỷ đệ bọn họ, thế mà cu cậu vẫn luôn gần gũi, có chuyện gì cũng đi kể với họ thì đã đành, còn vì hai người mà nhiều lần ‘lừa mẹ mình’ – ví dụ như chia sẻ với họ đồ tốt mà Dương thị len lén giấu đi, khi có người bắt nạt hai người sẽ nhanh chóng đi tìm Dương thị đến làm chủ, lần nào cũng làm Dương thị nổi cơn tam bành, nhưng mà chẳng thể đánh nó, bỏ nó, cuối cùng cũng chỉ đành thỏa hiệp.

Dương thị xuất thân thư hương thế gia, là người vợ kế mà lão phu nhân ép phụ thân Khương Hằng tái giá. Vì tính cách không hợp nhau, nên quan hệ phu thê giữa Dương thị và Khương tam gia không được tốt, Dương thị luôn nghĩ là do Khương tam gia còn nhớ tới mẫu thân Khương Hằng, vì thế rất hận Khương Hằng và Khương Từ. Tuy nhiên bà tính dịu dàng, tâm địa không xấu, dù không thích chị em hai người, cũng không âm thầm chà đạp, chỉ là bình thường xa cách hời hợt.

Khương Hằng không có bất mãn gì với chuyện này, nàng hiểu quan hệ dì ghẻ con chồng trước nay luôn nhiều khó xử, Dương thị không quá khắt khe với hai chị em nàng, đã là điều may mắn. Hơn nữa…

Nhớ tới lúc sáng lão phu nhân nổi trận lôi đình muốn phạt nàng, Dương thị đã vội vã chạy tới, khóc lóc than rằng chức kế mẫu này của bà thật không dễ ngồi, mong lão phu nhân điều tra cho kỹ rồi hãy định tội, tránh cho người khác hiểu lầm rằng bà không biết dạy dỗ con của vợ cả. Khương Hằng lúc đó nghe vậy mà mắt thoáng chút ý cười.

Dương thị rất coi trọng danh tiếng, còn coi trọng hơn cả cảm nhận của cha nàng, dù bình thường xa cách lãnh đạm với hai người họ, nhưng lúc cần vẫn luôn đứng ra che chở. Còn lão phu nhân….

Dương thị là cháu gái bên nhà mẹ của bà ta, bà ta trước giờ hết sức thương yêu Dương thị, luôn cảm thông cho Dương thị làm kế mẫu không dễ dàng, vì thế sau khi thấy cháu mình khóc lóc một hồi, chuyện này lại đi vào bế tắc.

Khương Hằng rất hài lòng với kết quả này, thấy đệ đệ vẫn nhìn mình mong chờ, nàng đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Khương Viện khinh thiện sợ ác, ta dọa nàng ta một chút, nàng ta sau này sẽ không dám tới gần đệ nữa. Còn phía bên lão thái thái, đã có mẫu thân ở đây, ta sao có thể gặp chuyện được?”

Khương Viện hại em trai nàng phát bệnh, suýt thì mất mạng, nàng đương nhiên để cho nàng ta biết cảm giác cận kề cái chết là như thế nào. Còn những người khác trong phủ, nếu thích giả bộ câm điếc, muốn A Từ nhà nàng chịu đắng mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nàng cũng vui lòng tác thành cho bọn họ, để cho bọn họ tiếp tục vờ vịt, nếm thử tư vị ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khương Từ nghĩ cũng có lý, cậu khá yên tâm, đồng thời nghiêng đầu né tránh tay của tỷ tỷ: “A tỷ đừng làm bù xù tóc đệ nữa, đệ mới chải đó!”

Khương Hằng cười nhìn cậu chàng bày ra vẻ đỏm dáng, đang định nói thì cậu như nhớ ra điều gì liền ngẩng đầu cướp lời, “Tứ tỷ bị a tỷ dọa sợ mất mật, từ nay về sau không tìm chúng ta gây sự, lão thái thái cũng có mẫu thân ngăn cản, không gây được sóng gió gì, nhưng thím tư thì chưa chắc… A tỷ, lòng dạ người này còn nhỏ hơn cây kim sợi chỉ, sợ là sẽ ghi thù tỷ đấy.”

“Ghi thù thì làm sao? Bà ta chỉ được cái mồm mép, mặc kệ bà ta là được.”

Tứ phu nhân phủ Vinh quốc công Lưu thị, tính tình lỗ mãng dễ xúc động, mở miệng là cắn người mãi không tha, nhưng mưu kế không sâu, Khương Hằng cũng coi thường bà ta. Nhưng Khương Từ vẫn không yên tâm, đôi mày rậm nhíu chặt lại: “Ngộ nhỡ bà ấy âm thầm trả thù…”

Người cậu be bé, nhưng lại làm ra vẻ người lớn, Khương Hằng bật cười, nhét vào miệng cậu một miếng mứt hoa quả: “Bà ta không làm gì được tỷ đâu, a tỷ của đệ vô địch.”

Lại dỗ cậu như dỗ con nít nữa rồi, Khương Từ bất mãn, khuôn mặt xinh đẹp tức thì phồng mang trợn má: “Đệ nói nghiêm túc mà!”

“Tỷ biết,” Khương Hằng véo véo mặt cậu, “Vậy hai tháng tới tỷ sẽ cẩn thận hơn một chút được chưa?”

Hai tháng tới….

Khương Từ im lặng chốc lát, nghĩ tới hai tháng nữa tỷ tỷ xuất giá, cậu lại thấy hơi buồn, mắt rũ xuống, lầm bầm trông miệng: “Còn có hai tháng nữa thôi.”

Hiếm khi cậu giận dỗi trẻ con như vậy, Khương Hằng thấy thật thú vị, lại nhét thêm một miếng mứt hoa quả cho cậu: “Tòa nhà trống bên cạnh phủ Vĩnh An bá tỷ đã mua lại rồi, phụ thân cũng đã thỏa thuận với người trong phủ, đợi tỷ xuất giá thì đệ sẽ dọn qua đó ở, ngày sau chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, được chưa, còn buồn nữa không?”

Có tên nam nhân muốn cướp đi a tỷ của cậu, sao cậu có thể vui cho được?

Khương Từ nhìn chị mình, buồn ơi là buồn.

Càng gần ngày cưới, cứ nhắc tới chuyện này là cậu chàng phản ứng càng lớn, Khương Hằng vừa buồn cười vừa đau lòng, hiếm khi nhẹ giọng an ủi: “Bất kể có lấy chồng hay không, đối với ta đệ vẫn luôn là người quan trọng nhất.”

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Khương Từ trở nên sáng lấp lánh, cậu nhe răng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Tỷ nói thế đệ thấy rất vui, nhưng đệ thật chẳng muốn tỷ lập gia đình chút nào, Lạc Đình kia có chỗ nào tốt, vai không thể gánh tay không thể nâng, diện mạo thì không đẹp bằng đệ, đầu óc cũng không thông minh như đệ…”

Nhìn vẻ mặt chân thành liệt kê ra từng khuyết điểm của Lạc Đình, đúng kiểu ‘Đệ vì muốn tốt cho tỷ’ của em trai, Khương Hằng: “…”

Đệ đệ xấu xa càng lớn càng khó lừa.

***

Trong lúc hai chị em đang tâm sự hàn huyên, ở một nơi khác trong phủ, tứ cô nương Khương Viện đang nằm sấp trên giường tức giận đến phát khóc: “Nha đầu chết tiệt kia rõ ràng dìm đầu ta xuống nước suýt làm ta chết sặc, tại sao bà nội không phạt nàng ta? Tại sao!”

“Không phải lão thái thái không muốn phạt, mà do tam phu nhân…” Nha hoàn Hạnh Chi đau lòng nhìn nàng, “Tiểu thư đừng khóc nữa, ngũ tiểu thư không để lại vết thương nào trên người ngài, lại đánh bất tỉnh chúng nô tỳ mới đi vào hành hung ngài, có thể thấy nàng ấy có sự chuẩn bị kĩ càng. Thế mà lão thái thái vẫn lập tức tin lời ngài nói, chứng tỏ thái thái vô cùng thương yêu ngài, đổi là người khác….Ai ngờ được ngũ tiểu thư nhìn thì yếu đuối bên ngoài, mà bên trong lại hung ác như vậy chứ?”

Hai chữ ‘hung ác’ nhất thời làm Khương Viện nhớ đến cảnh lúc đó Khương Hằng vừa nắm tóc nàng dìm vào nước, vừa cười ngọt ngào ghé tai nàng thì thầm “Muội thấy lần tới tứ tỷ gặp A Từ, thì tốt nhất là nên đi đường vòng đi”

Ôi…còn đâu dáng vẻ danh môn khuê tú? Rõ rành rành là phường lưu manh!

Trong lòng nàng sợ hãi khôn cùng, nhưng không thể cam lòng nổi, đôi mắt đỏ trợn trừng lên, nước mắt rơi lã chã, trông thật là chật vật.

“Được rồi đừng khóc nữa,” tứ phu nhân Lưu thị bỗng nhiên đẩy cửa vào, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, “Bà nội con không trả thù cho con, thì để mẹ.”

“Trả thù…” Khương Viện đột nhiên ngẩng phắt đầu, muốn nói gì đó, lại cắn môi im lặng.

Nàng đương nhiên muốn báo thù. Là con gái độc nhất của phòng bốn, lại là đứa cháu gái lão phu nhân yêu thương nhất, từ bé nàng đã muốn gió gọi gió muốn mưa gọi mưa, kiêu ngạo đắc ý, chưa từng chịu nhục nhã như hôm nay? Nhưng nàng dù sao cũng lớn lên nơi khuê phòng, phủ Vinh quốc công lại là gia tộc thư hương nhiều đời, luôn dạy dỗ các cô nương trong nhà phải lịch sự thanh nhã, không được thô lỗ xấc xược, nào có như Khương Hằng kia nói đánh là đánh….

Khương Viện không thể không thừa nhận, nàng sợ chết đi được.

Nha đầu chết tiệt kia sao mà ác thế, lúc đó nàng cảm giác như nàng sẽ chết ngay lập tức vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con gái, tứ phu nhân càng đau lòng, lại nghĩ tới chuyện này đã để lại ấn tượng xấu trong lòng phu nhân Quảng An bá, con gái không thể gả vào phủ Quảng An bá nữa rồi, bà ta cảm thấy như có gì đó đâm vào lồng ngực, mặt lạnh lẽo đi vài phần.

Nhị công tử phủ Quảng An bá tuổi trẻ đã có tiền đồ, tướng mạo anh tuấn, gia phong nhà đó cũng tốt, cực kỳ thích hợp để làm thông gia, bà tốn bao nhiêu công sức mới làm cho phu nhân Quảng An bá để ý tới Khương Viện mà tới nhà thăm hỏi, không nghĩ tới….

Tứ phu nhân hít một hơi, nhưng đè không nổi nỗi tức giận trong lòng, bà đưa tay lau nước mắt cho nữ nhi, giọng lạnh lùng: “Không phải gần đây con khá thân với tam tiểu thư nhà An quốc công sao? Một thời gian nữa hẹn gặp con bé đi.”

“Tề…Tề tam tiểu thư ạ?” Khương Việt mù mở hỏi lại, hẹn gặp Tề Hà với trả thù Khương Hằng thì liên quan gì nhỉ?

Tứ phu nhân thấy nàng như vậy mới quay sang thì thầm với nàng ta mấy câu, Khương Viện ánh mắt sáng lên, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng phắt đầu: “Có chuyện như vậy sao!”

“Mẹ cũng tình cờ biết được thôi.” Thấy nữ nhi cuối cùng cũng nín khóc rồi cười, sắc mặt tứ phu nhân tốt lên chút ít. Bà quan tâm con gái, tự nhiên biết gần đây nàng hay chơi với ai, không như Khương Hằng, không để ý tới vòng quan hệ của Khương Viện, nên đương nhiên không biết điều này, “Được rồi, đừng khóc nữa, đi sắp xếp đi, nếu chuyện này thành công, ta xem Khương Hằng kia còn phách lối được nữa không.”

Khương Viện tràn trề hưng phấn: “Con biết rồi mẹ, con đi làm ngay!”

Nhìn con gái lau nước mắt vội vàng bò dậy, tứ phu nhân cười lạnh một tiếng.

Gậy ông đập lưng ông, hai chị em nhà mày phá hủy hôn sự của con gái tao, tao cũng có thể làm điều tương tự.

***

Lục Quý Trì tất nhiên không biết những cơn sóng ngầm trong phủ Vinh quốc công, từ sau hôm phá bỏ được sát ý của hoàng đế dành cho mình, ngay ngày chàng đều chăm chỉ vào cung ăn mày tình cảm của Chiêu Ninh đế.

Thấy chàng chăm chỉ tới, lại cố ý giả ngu giả điên chọc cười Chiêu Ninh đế, mối quan hệ của hai người được cải thiện rất nhiều.

Lục Quý Trì cực kỳ hài lòng với kết quả này, không cần phải nơm nớp lo sợ đầu có thể rơi bất cứ lúc nào đúng là chuyện đáng mừng. Những việc khác, tương lai còn dài, chàng sẽ từ từ tính toán.

Hôm đó chàng đang ngồi ăn cơm với Phương Trân Châu, Chiêu Ninh đế dẫn hoàng hậu Sở thị tới thỉnh an.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi