BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Hắn cao giọng, khiến Lục Quý Trì tỉnh táo đôi chút: “Ờ… Vậy anh, anh tự lau đi.”

Chàng vừa nói vừa ném chiếc khăn tay lên người hắn, bản thân thì vịn bàn trở về chỗ ngồi.

Lâm Sanh thở phào nhẹ nhõm: “Được, đa tạ điện…”

Lời còn chưa nói hết, Lâm Sanh đã thấy ánh mắt chăm chăm của thiếu niên nhìn vào vị trí nào đó trên cơ thể mình, hai mí mắt hắn giật giật, sau rồi cũng mặc kệ, hắn hơi nghiêng người, dùng bàn để che chắn, chú tâm lau người.

“Xong rồi à?”

Lục Quý Trì không biết mình bị hiểu lầm, chàng mở to hai mắt vì sợ bản thân sẽ ngủ mất, còn những cái khác chỉ là hành động trong vô thức, chứ chàng không có ý định gì cả.

Nhưng Lâm Sanh lại không hiểu.

Lâm thế tử chỉ cảm thấy, chân tướng đang sờ sờ trước mắt.

Hắn cười cứng nhắc, gật đầu chuẩn bị nói cáo từ, thế mà chưa kịp mở miệng, Tấn vương điện hạ kia đã uốn lưỡi cất lời: “Vậy chúng ta tiếp tục…tiếp tục đề tài ban nãy. Anh qua đây, thử nói xem, sao đến tuổi này rồi mà còn chưa thành gia lập thất vậy?”

Say đến thế này còn khăng khăng muốn biết câu trả lời, không lẽ gã Tấn vương này thấy hắn mãi không thành thân, nên coi hắn như người chung lý tưởng à?

Thế tử đại nhân một lần nữa ngộ ra chân tướng sự việc, hắn trầm tư, lấy lại bình tĩnh.

“Chuyện tình cảm đôi lứa coi trọng duyên phận, trước giờ chậm chạp không thành gia, chỉ vì chưa gặp được nữ tử phù hợp, nhưng ít ngày trước….”

“Ít ngày trước làm sao?” Lục Quý Trì ngẩn ngơ, vội bật người dậy, “Không lẽ anh đã gặp được nữ tử mình thích rồi?”

Đây không phải lần đầu Lâm Sanh bị nam tử làm phiền, thế nên dù thân phận của Lục Quý Trì cũng như tác phong to gan thẳng thừng của chàng làm hắn sợ hết hồn, nhưng sau một thoáng, hắn vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn không đồng tình cũng không phản bác, chỉ cười trừ: “Mẫu thân ta nói ngày mai sẽ đi thăm dò gia cảnh nhà tiểu thư kia một chút.”

“Hóa ra là như vậy….”

Chàng thiếu niên không hề che giấu sự thất vọng trên khuôn mặt, lại làm Lâm Sanh càng thêm khẳng định suy đoán của mình, hắn đưa tay lên sờ gương mặt nam nữ đều mê của bản thân, lòng khẽ thở dài.

Xem ra hắn phải nhanh chóng lấy vợ thôi, chứ không đám nợ đào hoa rắc rối này….

Ôi tạo nghiệp quá mà….

Lục Quý Trì không biết suy nghĩ của hắn, chỉ là chàng cảm thấy nếu hắn đã có người trong lòng, vậy thì bị ‘out’ hoàn toàn rồi.

‘Out’ triệt để…

Quá tốt.

Không đúng, tốt cái khỉ gì, vất vả biết bao nhiêu mà không tìm được thí sinh tiềm năng nào, Khương Hằng sẽ tuyệt vọng tới chết mất!

Đầu óc thiếu niên cứ quay mòng mòng, hai ý niệm mâu thuẫn nhau vờn quanh, chàng muốn lên tiếng, nhưng dưới thế tấn công như đào non lấp bể của cơn buồn ngủ, chàng rốt cuộc không gắng gượng được nữa, mí mắt rũ xuống, lăn ra ngủ.

***

Khương Hằng không biết chuyện Lục Quý Trì muốn chuốc say Lâm Sanh bất thành, trái lại bản thân không những gục trước, còn bị người ta hiểu lầm là đoạn tụ; nàng đang ở trong cung trò chuyện với Tần thái phi.

Tần thái phi nay đã gần bốn mươi, nhưng do được bảo dưỡng cẩn thận, nhìn bà mới chỉ ngoài ba mươi một chút. Bà và mẫu thân Khương Hằng là hai tỷ muội ruột thịt, vì thế tướng mạo của bà và Khương Hằng có vài phần giống nhau. Chẳng qua nếu Khương Hằng mang vẻ đoan trang thùy mị, thì giữa đôi mày của bà lại có thêm phần khí khái; nhất là dáng vẻ lúc cười lên, không mang chút yếu đuối nhu mì của nữ tử, ngược lại có thần sắc sáng ngời tự tin, khiến người đối diện theo đó mà mở lòng hơn.

Vậy mà giờ phút này, nhìn nụ cười mang chút ngượng ngùng và ánh mắt kiên định của đứa cháu gái, nụ cười trên mặt Tần thái phi vụt tắt. Đôi mắt phượng xinh đẹp mở to, vừa ngạc nhiên vừa đờ đẫn nhìn nàng, một lúc sau, bà đưa ngón tay lên vờ móc móc lỗ tai, hỏi lại lần nữa: “Con vừa nói gì? Con nói…con thích ai cơ?”

Tấn* vương.” Khương Hằng nhoẻn miệng cười, ánh mắt cong cong đan xen những tia sáng mà Tần thái phi chưa từng thấy, “Dì à, con thương Tấn vương rồi, muốn gả cho chàng làm thê tử, dì giúp con một tay đi.”

Tần thái phi trầm mặc.

Bà liếc nhìn thiếu nữ đang ôm lấy cánh tay mình, giọng mềm mại làm nũng, mí mắt giật lên liên hồi như ngựa hoang đứt cương điên cuồng.

Tĩnh* vương đã luống tuổi, con…”

Khương Hằng bật cười, vờ giận dỗi nhìn bà: “Dì biết thừa con không nói tới vị lão vương gia kia mà.”

Tần thái phi khựng lại trong chốc lát, đờ đẫn nói tiếp: “Vị Kính* vương của Bắc Hạ cũng đã có chính phi rồi.”

(*)Tấn(jín) – Tĩnh(jìng) – Kính (jìng) – Mấy từ này đọc khá giống nhau

“Dì!”

Thấy thiếu nữ hiếm khi lộ ra thần thái yêu kiều của nữ tử, Tần thái phi cảm thấy thật khó tin, sau một hồi, bà bày tỏ nghi hoặc: “Ta còn đang không hiểu, tại sao con có thể dễ dàng bỏ qua cho tên khốn họ Lạc kia, rõ ràng bằng thủ đoạn của con, dù tiểu nha đầu phủ An quốc công có mang thai con cũng có cách xử lý nàng, hóa ra…. Nhưng làm thế nào mà con lại nhìn trúng tiểu tử Tấn vương vậy?!”

Trước đây Tần thái phi và Xà thái hậu quan hệ rất tốt, bà với Phương Trân Châu bây giờ cũng không tệ, nên bà biết gần đây Tấn vương thay đổi rất nhiều, cũng biết mối quan hệ giữa tiểu tử này và Chiêu Ninh đế đã cải thiện hơn trước. Nhưng bà nghĩ, dù có thay đổi thế nào, tên Tấn vương chết tiệt có một quá khứ đen tối kia sao có thể xứng với đứa cháu cưng của bà, vì vậy chưa để Khương Hằng đáp lời, bà đã tặc lưỡi chen ngang, “Không được không được, hình như ta chưa tỉnh ngủ, con cứ ngồi đây, ta đi ngủ một giấc…”

Đôi mày của Khương Hằng hơi chau lại, nàng không đáp lời, chỉ cười híp mắt nhìn bà.

Tần thái phi diễn trò một mình không hay, cuối cùng đành hậm hực xuống nước: “Không ổn đâu, con nghĩ kỹ chưa?”

“Rồi ạ, chàng rất tốt,” Khương Hằng mỉm cười, “Tuy nhiên hiện giờ chàng ấy không có tình cảm nam nữ với con, bệ hạ và thái hậu còn đang dốc lòng tìm chính phi cho chàng nữa…”

“Gì cơ gì cơ? Ý con là giờ con đang đơn phương à? Nó không có tâm ý gì với con á?!”

Nhận được cái gật đầu của Khương Hằng, Tần thái phi miệng méo xệch.

Bà còn đang băn khoăn không biết có phải đầu heo Tấn vương kia âm thầm quyến rũ củ cải trắng bé bỏng, nông cạn, lại ít tiếp xúc với nam tử nhà bà hay không, ai mà ngờ, người nổi tà tâm trước lại là củ cải trắng của bà.

Mị lực heo lại lớn như vậy cơ à?!

Nhất thời bà không biết nên thấy yên lòng hay là lo lắng, hồi lâu sau mới bóp trán, có chút xoắn xuýt nói, “Vậy bây giờ con… Tấn vương và bệ hạ gần đây tuy đã hòa hoãn hơn, nhưng quá khứ nó phạm nhiều kiêng kị của đế vương, bên phía bệ hạ….chỉ sợ sẽ không muốn con nên duyên với nó đâu.”

“Cho nên con muốn dì giúp con một tay đó.”

“Con…” Tần thái phi suy nghĩ một chút liền hiểu, “Con muốn đi đường của thái hậu à?”

Khương Hằng cười khẽ, gật đầu: “Thái hậu nương nương là mẹ ruột của bệ hạ, nếu thái hậu nương nương đã đồng tình, bệ hạ sẽ không phản đối.”

“Nhưng nếu con làm thế, sợ là bệ hạ sẽ không vui.” Tần thái phi không đồng tình, cau mày, “Hơn nữa thái hậu nương nương trước giờ đều lấy ý bệ hạ làm trọng, cứ cho là ta đi đánh tiếng cũng chưa chắc hữu dụng.”

“Phía bệ hạ con sẽ tìm cách khác, dì cũng không cần nói thẳng, chỉ cần giúp con chú ý tin phía thái hậu là được, đừng để người khác đoạt mất của con, sau đó… nếu không có gì thì khen một hai câu.” Khương Hằng lộ ra nụ cười hiền lành, uyển chuyển khôn khéo, “Ví dụ như khen con thông minh hiểu chuyện, xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng hiền huệ, cao nhã thanh khiết…”

Tần thái phi đờ người ta, không nhịn được cười phá lên: “Nha đầu này! Con không biết xấu hổ chút nào à!”

Tình cảm tỷ muội giữa Tần thái phi và mẫu thân Khương Hằng rất tốt, dưới gối Tần thái phi chỉ có một đứa con tai, nên bà luôn coi Khương Hằng như con gái ruột thịt. Khương Hằng cũng chỉ có thể nói chuyện không chút kiêng dè, bộc lộ phần tính cách mà người ngoài không thấy trước mặt Tần thái phi. Nàng chớp mắt, nhoẻn miệng cười, đi tới xoa bóp bả vai cho bà: “Không phải đều học theo dì hết sao.”

Tần thái phi cũng là một người da mặt dày, lá gan lớn, khi đã biết bản thân muốn gì thì sẽ dốc sức đi giành lấy. Bà cười một lúc, rồi vuốt má nàng, nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần con thích, khó khăn thế nào người dì này cũng sẽ giúp con, cứ yên tâm chờ đi.”

Chẳng qua là trước đó, bà phải tìm hiểu xem đầu heo kia rốt cuộc có bao nhiêu mị lực, có thể khiến củ cải trắng nhỏ nhà bà hao tổn tâm tư đến thế.

Tần thái phi híp mắt, trong mắt lóe lên vài phần sắc sảo.

***

Lục Quý Trì không biết bản thân bị người khác theo dõi, chàng đang đắm chìm trong giấc ngủ, mơ một giấc mơ khó bề tả hết.

Nữ tử trong giấc mơ dáng người đẹp đẽ, giọng nói mềm mại, rõ là quen thuộc mà chàng không sao nhìn thấy mặt nàng.

Lục Quý Trì mờ mịt, muốn nhìn kỹ, lại bị bàn tay nhỏ bẽ, trắng nõn, mịn màng như đậu hủ lôi kéo sự chú ý. Còn có…

Đến lúc này rồi thì còn có cái gì nữa!

Cứ tiến hành trước rồi nói sau!

Bạn học Lục làm xử nam hơn hai mươi năm cực kỳ có kinh nghiệm để cho bản thân đằm chìm vào mộng ảo, còn thay đổi tư thế cực kỳ điêu luyện, cuối cùng phóng thích ra ngoài một cách sảng khoái.

“Điện hạ có thoải mái không?”

Giọng nói mang theo hơi thở hổn hển, mềm mại ngọt ngào, rót vào lỗ tai Lục Quý Trì, làm tim chàng rộn rạo, xương cụt dấy lên một cơn ngứa râm ran.

“Thoải mái…” Chàng lộ ra một nụ cười ngây ngô, quay đầu sang muốn hôn lên môi nàng, sau đó….

Một gương mặt quen thuộc rõ ràng rơi vào tầm mắt chàng, hai mắt cong cong, mặt mày xinh đẹp.

“Mẹ nó!” Thiếu niên hô lên một tiếng rồi mở bừng mắt ngồi dậy, trống ngực đập thình thịch không ngừng.

Thế quái nào chàng lại mơ thấy Khương Hằng? Còn cùng nàng….

Chết mọe rồi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi