BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

[Cuối kỳ hơi lắm bài tập nên edit không được thường xuyên ]

Chuyện đã đến nước này, trừ phi Chiêu Ninh đế không định lên tiếng, y không có lựa chọn nào khác ngoài việc quyết định ngày thành hôn.

Cho nên khi y cười híp mắt thông báo hôn lễ sẽ rơi vào ngày mười tám tháng mười, Lục Quý Trì bất giác cảm thấy đắc ý.

Chàng gắng trấn tĩnh tạ ơn, ngoảnh đầu lại giảng hòa đôi câu với đám người đang tranh cãi ồn ào, rồi mới trở lại vị trí ngồi; nom chàng như vui mừng nhưng thật ra trong lòng đang rối rắm nghĩ cách khiến ông anh hờ hạ hỏa, để mối hôn sự trở thành ván đã đóng thuyền.

Từ lúc đó, yến hội chính thức bắt đầu.

Tiếng đàn sáo vui tai vang lên, nhóm vũ nữ dáng người yểu điệu, tà áo nhẹ bay theo từng bước chân tha thướt xuất hiện. Đương lúc yến hội linh đình, bầu không khí gươm đao tuốt vỏ đã dịu đi phần nào, đôi bên không hẹn mà cùng giấu đi thế mạnh, âm thầm kèn cựa, dò xét lẫn nhau.

Chiêu Ninh đế lười nhác ngả người trên long ỷ, vẻ mặt tươi cười thản nhiên, không chút xao động, như thể y chẳng nhìn ra mạch nước ngầm đang dâng lên dưới giả cảnh tưởng như yên bình, hòa hợp này.

Lục Quý Trì than thầm hai chữ ‘ngu ngốc’, nghĩ tới vừa rồi bản thân đi tìm đường chết, cả người càng thêm sợ hãi.

Tuy nhiên dù sợ hãi đến đâu, chàng vẫn phải đối mặt, thế nên khi yến hội vừa tan, chàng liền chủ động đi theo, tỏ ý có chuyện cần nói với hoàng huynh.

Chiêu Ninh đế như cười như không nhìn chàng, không hề cự tuyệt.

Lục Quý Trì lặng lẽ thở phào một hơi, đến khi về tới cung Thái Cực, chàng vội quỳ bịch xuống nền đất xin tha: “Thần đệ không nên tự chủ trương, xin hoàng huynh giáng tội.”

Chàng không giải thích, mở miệng ra là đệ sai rồi, đệ nhận tội, huynh phạt đệ đi; thái độ nhận sai khẩn thiết tới độ Chiêu Ninh đế nghẹn họng, hỏa khí trong người không tài nào phát ra được.

“Đệ nên biết, trẫm không hề hy vọng đệ làm rể Khương gia.” Sau một hồi yên lặng, vị đế vương trẻ tuổi lẳng lặng nhìn chàng.

Không ngờ y lại nói thẳng, Lục Quý Trì ngẩn người, mặt hơi biến sắc. Nhưng chàng cũng đã suy nghĩ cặn kẽ tường tận từng ngóc ngách vấn đề, giờ phút này đương nhiên chàng sẽ không vờ vịt nhảm nhí thưa rằng ‘huynh đang nói gì đệ ngu dốt không hiểu’, chỉ gật đầu thẳng thắn bày tỏ: “Thần đệ hiểu, thần đệ cũng biết nếu khăng khăng làm theo ý mình, nhất định sẽ làm hoàng huynh không vui.”

Giọng điệu nghe rầu rĩ, vừa có chút hồi hộp lại vừa có chút sợ sệt, nhưng không hề có ý lùi bước, “Nhưng thần đệ là một nam tử, sao có thể vì sợ mất đi sự ưu ái của hoàng huynh, mà buông tay người con gái đệ thích?”

Chiêu Ninh đế khựng lại, có chút bất ngờ.

Y ngạc nhiên khi nghe được câu này từ miệng của người đệ đệ hung hăng của mình.

Mặc dù ban đầu khi phát hiện Lục Quý Trì tựa hồ có tình ý với Khương Hằng mà không nhận ra, còn trăm phương ngàn cách giúp nàng tìm nhà chồng mới, y cảm thấy rất thú vị, không cản trở hai người qua lại, nhưng y quả thực chưa từng nghĩ hai người có thể phát triển đến đâu.

Thứ nhất, từ nhỏ Tấn vương không thích giao du với con gái, lớn lên nhìn thấy nữ tử còn tỏ vẻ chán ghét, như thể người ta chỉ cần tiến đến gần cũng có thể làm bầu không khí xung quanh bốc mùi. Một người mắc chứng chán ghét nữ tử nhường vậy, cho dù đã hiểu lòng mình, Chiêu Ninh đế vẫn không tin chàng sẽ chủ động theo đuổi một ai. Một khi chàng không chủ động, chưa nói tới việc Khương Hằng có thích hay không, dù thích, một tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng như nàng…lại có thể vứt bỏ dè dặt mà chủ động tiến tới sao?

Thứ hai, Tấn vương nói dễ nghe là người thức thời, nói khó nghe là kẻ ích kỷ, ban đầu vì dã tâm của mình, đến cả em ruột là Thập công chúa chàng cũng không quan tâm; dù hiện nay không còn muốn tạo phản, nhưng để có được sự tín nhiệm cũng như ưu ái của đế vương, Chiêu Ninh đế tin chàng sẽ không chọn một cô nương không những không đem lại lợi ích nào, mà còn có khả năng khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, làm vương phi.

Thế nên khi hai vị lão đại thần kia tiến cử Lục Quý Trì cưới công chúa Bắc hạ, Chiêu Ninh đế dù ghét họ vọng đoán thánh ý, lại lớn gan mưu hại đệ đệ, nhưng trong lòng cũng có phần tán đồng.

— trong đám tôn thất quả thực không còn ai thích hợp để hòa thân hơn chàng.

Ấy thế mà ngay khi y định hạ chiếu chỉ, tin tức Khương Hằng bị bắt cóc, Lục Quý Trì vì cứu nàng mà không may hủy hoại thanh danh của nàng lại truyền tới.

Những tính toán bị xáo trộn, hiển nhiên Chiêu Ninh đế không vui, nhưng khi tra rõ nguồn cơn, biết chuyện không phải do một tay Lục Quý Trì hay Khương Hằng dựng nên, y đã chuẩn bị tác thành cho cả hai — y không muốn Lục Quý Trì và Khương Hằng thành thân, không phải vì còn hoài nghi Lục Quý Trì, mà chỉ vì phòng ngừa bất trắc.

Với những người như y, bóp chết mầm mống phiền toái, không cho nó cơ hội xuất hiện, là một loại phản xạ tất hữu. Nếu để cho sự đã rồi mới đi giải quyết thì y đã chẳng ngồi được trên ngai vàng.

Nhưng chuyện đã đến nước này, sau lưng Khương Hằng còn có Tần gia và hai mẹ con Tần thái phi, y cũng không ngại lùi một bước.

Về vấn đề tại sao đã quyết định tác thành cho đệ đệ mà vẫn đem công chúa Bắc Hạ đến thăm dò chàng, đơn giản chỉ vì muốn đùa giỡn một chút, nhân cơ hội ước lượng sức nặng của Khương Hằng cũng như mối hôn sự này trong lòng chàng, để tiện thu xếp tốt chuyện về sau.

Phản ứng của Lục Quý Trì khi đó nằm trong dự đoán của y — sự trong sạch của Khương Hằng bị hủy trong tay chàng, thì mặc kệ trong lòng chàng nghĩ gì, để có thể cho Tần gia và mẹ con Tần thái phi một câu trả lời xác đáng, chàng phải bày ra phong thái thành khẩn. Cho nên Lục Quý Trì có thật lòng với Khương Hằng hay không, Chiêu Ninh đế lúc đó không chú ý kỹ, cũng không thể nào đoán được.

Dù sao kết quả đã vậy, y chỉ cần nương theo tự nhiên mà ban hôn thôi.

Ai ngờ vừa định lên tiếng, lại có người bẩm các đại thần cầu kiến, chuyện quốc gia đại sự quan trọng, Chiêu Ninh đế tất nhiên phải gạt chút chuyện vặt của đệ đệ sang một bên, trêu chọc chàng một câu rồi rời bước.

Vốn định sau khi xử lý xong sẽ hạ chỉ, kết quả là y bận tới tận tối.

Sau đó, công chúa Bắc Hạ chủ động cầu hôn, đệ đệ hung hăng luống cuống hết cách, bèn đem chuyện giữa chàng và Khương Hằng nói ra trước toàn thể bá quan, còn bày ra dáng vẻ không phải khanh thì nhất định không lập gia đình.

Chiêu Ninh đế tức quá hóa cười.

Đây là đang muốn ép y đây mà!

Thằng nhóc to gan chết tiệt!

Đến khi nhìn chàng vừa chọn cái chết lại vừa ra sức dùng ánh mắt tội nghiệp, sợ sệt của mình hướng về y cầu xin tha thứ, vị đế vương trẻ tuổi không khỏi buồn cười. Nghĩ tới chàng cũng coi như dựa vào năng lực mà hóa giải tranh chấp hai nước, sự tức giận trong lòng mới dần nguôi ngoai.

Giờ lại thấy thái độ nhận sai nghiêm túc của chàng, tròng mắt Chiêu Ninh đế khẽ đảo quanh, chút bực dọc còn dư tan biến, chỉ là…

“Nghĩa là, không phải nàng ấy thì đệ sẽ không lấy ai?”

“Đúng.” Lục Quý Trì không hay những suy nghĩ trong đầu Chiêu Ninh đế, chàng biết y sẽ không khai đao với chàng vì chuyện này, nhưng sự chán ghét hẳn sẽ tồn tại, chàng đăm chiêu trong giây lát, dứt khoát mở lời, “Thần đệ tự biết tội, không dám biện minh, chỉ là hôm nay thanh danh của Khương Hằng đã buộc chặt với đệ, đệ thực sự không thể phụ nàng ấy, xin hoàng huynh tác thành cho! Thần đệ tình nguyện sau khi lập gia đình sẽ rời xa kinh thành, suốt đời này không quay trở lại!”

Câu này của Lục Quý Trì không phải lấy lùi làm tiến, chàng thực sự muốn đi khỏi kinh thành, bắt đầu một cuộc sống tự do tự tại, tận trong xương tủy chàng vẫn là người của hiện đại, trước đây vì bảo vệ tính mạng mới bất đắc dĩ khom lưng uốn mình nịnh nọt Chiêu Ninh đế, nhưng nay mạng nhỏ đã giữ được, chỉ cần chàng không phạm sai lầm, mưu cầu một cuộc sống an ổn sẽ chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu đã vậy, tại sao còn phải ở lại trong kinh thành, nhìn sắc mặt của Chiêu Ninh đế, ngày ngày nơm nớp lo sợ?

Đặc biệt, trải qua chuyện này hôm nay, chàng càng thêm kiên định với suy nghĩ này — cưới một cô vợ đã khó đến vậy, khổ sở thế này thì sống làm sao nổi!

Nếu không phải Khương Hằng có gia thế, mất đi tước vị vương gia thì không xứng với nàng, chàng thật muốn bỏ quách cái thân phận vương gia đi làm người bình thường cho rồi, rồi sau đó nghĩ cách rước mẹ già ra khỏi cung, ba người một nhà sống vui vẻ, tốt hơn biết bao nhiêu!

Chiêu Ninh đế không đáp.

Lục Quý Trì trông không giống đang nói đùa, y cũng cho chàng không có lá gan bỡn cợt y. Vị đế vương trẻ tuổi trầm ngâm hồi lâu, quyết định nhân cơ hội này cảnh tỉnh chàng, tránh cho sau này chàng lại bị thế lực đứng sau Khương Hằng làm cho dao động, nổi lên ý xấu: “Thái hậu thương đệ, đương nhiên sẽ không để cho đệ rời kinh, chuyện này về sau không cần nhắc lại nữa. Còn…nếu đệ đã biết sai, vậy giờ trẫm cho đệ một cơ hội lấy công chuộc tội.”

***

Chiêu Ninh đế muốn Lục Quý Trì lấy thân phận ‘một kẻ vẫn còn ngấp nghé ngai vàng’ đi giao lưu với Vũ Văn Cạnh, điều tra xem y tới Đại Chu thật sự là muốn đàm phán hòa bình, hay còn có mưu đồ khác.

Sau khi xuyên qua, Lục Quý Trì chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện triều chính, Chiêu Ninh đế dù không hoài nghi chàng, nhưng cũng không có ý nâng đỡ, hẳn không nên để chàng đi làm chuyện này, nhưng mấy ngày trước, cô ả Việt vương phi vốn bị giam ở hoàng lăng lại mất tích.

Đám người cứu ả ra, hay nói dám người ngày trước bày kế hại nguyên chủ, theo như thuộc hạ của Chiêu Ninh đế điều tra thì có đến tám, chín phần là người Bắc Hạ. Chẳng qua hiện tại Bắc Hạ nội loạn, bọn họ không thể xác định đám người đó có phải người của Vũ Văn Cạnh hay không.

Nếu đúng, chuyện đàm phán hòa bình tất là ngụy trang, bọn họ ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, khẳng định có mục đích khác.

Trước giờ Lục Quý Trì có kinh nghiệm tiếp xúc với đám người nọ, hơn nữa mọi người đều biết thừa chàng có dã tâm mưu phản, vô cùng thích hợp để đi nằm vùng, cho nên Chiêu Ninh đế mới giao trọng trách này lên vai chàng.

Lục Quý Trì nghe xong lời y, tức thì chối đây đẩy — mẹ nó làm gián điệp mà tưởng sướng à! Hiện giờ chàng chỉ muốn về nhà lấy vợ gia tăng dân số thôi!

Nhưng khi nghe bảo đám người nọ tốn công sức đi cứu cô ả Việt vương phi kia bởi trong tay thị nắm giữ bức địa đồ hành quân của Đại Chu, liên quan tới an nguy biên phòng, cao hơn là sự thái bình của đất nước, sau một hồi mím môi yên lặng, cuối cùng chàng vẫn đáp ứng.

Không nhận thì sao?

Chẳng lẽ lại mặc kệ cho cô ả đần độn kia cấu kết với địch b*n n**c, để cho Đại Chu mà ông anh của chàng vất vả cứu được lần nữa lâm vào hiểm cảnh sao?

Còn cụ thể nên làm thế nào thì…

“Mai là thất tịch, đường phố trang hoàng đẹp đẽ lắm, chúng ta đi dạo phố nhé?”

Bên tai đột nhiên phả tới một làn gió thơm, Lục Quý Trì lấy lại tỉnh táo, nhìn Khương Hằng đang cười đến tít mắt.

Người thương đã ở cạnh, tâm trí nào có thể đặt đâu khác, thiếu niên vội vàng đứng lên đỡ nàng: “Sao nàng lại đứng dậy rồi? Mau ngồi xuống!”

Khương Hằng nháy mắt mấy cái: “Bị thương ngoài da thôi mà, thiếp vẫn đi bộ được.”

Ngay buổi sáng sau hôm yến tiệc ở điện Hàm Tú, Chiêu Ninh đế hạ ý chỉ đến phủ Vinh quốc công, hôm nay Khương Hằng đã chính thức là Tấn vương phi, Lục Quý Trì cũng có cớ quang minh chính đại đi thăm nàng.

Dân tình Đại Chu cởi mở, đôi bên nam nữ đã đính hôn không đặt nặng tiểu tiết, cùng nhau dạo bộ trên đường phố là chuyện thường thấy, cho nên Khương Hằng mới mở lời gạ chàng ngày mai đi chơi.

“Nhưng còn cần nghỉ ngơi cho khỏe.” Lục Quý Trì không đồng ý, “Mới qua mấy ngày mà.”

“Thôi được, nghe theo điện hạ đấy.” Khương Hằng không tranh cãi với chàng, nàng nương người ngồi xuống ghế, ngoái đầu nói, “Nhưng thiếp đã bức bối trong phòng mấy ngày rồi, hơn nữa cả năm mới có một ngày thất tịch…”

Giọng điệu nàng vẫn như bình thường, không khác trước, nhưng trời sinh chất giọng mềm mại nhẹ nhàng, nói một hơi dài như vậy, lại nghe ra có phần làm nũng.

Lòng Lục Quý Trì thấy ngưa ngứa, chàng không nhịn được, bật thốt lên: “Đi đi đi, nàng đã nói ta ắt phải nghe! Cùng lắm thì ta cõng nàng!”

Khương Hằng ngẩn ngơ, cười phì thành tiếng.

Lục Quý Trì lúc này mới nhận ra chàng lại nói dại. Cùng nhau đi dạo phố thì không sao, nhưng sao có thể cõng đi dạo phố, cặp vợ chồng đứng đắn cũng ngại làm thế.

“Khụ khụ, ý ta là….” Chàng thiếu niên mặt nóng lên, vừa định cứu vãn chút hình tượng, lại nghe tiểu nha hoàn bẩm báo, Khương Từ tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi