BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Lạc Vĩ Vĩ vào bệnh viện, nhưng may mắn là không gãy xương, chỉ là phần cổ bầm tím và đầu gối phải bong gân mà thôi, cũng phải nằm viện nửa tháng.
Lúc cô nằm viện, mỗi ngày đều có bạn học đến thăm cô, tuy bị ốm đau hành hạ, nhưng có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cũng an ủi lòng cô đôi chút.
Lục Thi Duy luôn đợi đến buổi chiều không có ai mới đến thăm cô, hai người ai cũng không có nhắc đến sự kiện kia, nhưng không còn cười nói như trước. Phần lớn thời gian đều là sự im lặng.
Có một ngày trời đổ mưa to, Lạc Vĩ Vĩ cho rằng Lục Thi Duy sẽ không tới, vì vậy nằm trên giường bệnh ngủ mất. Hoảng hốt nghe thấy có người vào, đến gần, nhưng lại ngồi trước mặt cô không nói lời nào.
khí lạnh tràn vào, Lạc Vĩ Vĩ nhẹ nhàng hô hấp, quật cường không chịu thức dậy.
Bọn họ đều rõ ràng, đây là vấn đề thực tế sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Có bao nhiêu người thua bởi vì yêu xa? Yêu xa có quá nhiều tai hoạ ngầm, bọn họ đã tha hương lâu như vậy rồi, sau khi tốt nghiệp muốn cùng một chỗ lại khó như vậy.
Lạc Vĩ Vĩ không phải không thể đấu tranh với người nhà, mà ngoại trừ comeout, cô không thể nghĩ được lý do nào khác; Lục Thi Duy cũng không phải không thể trở về Hồ thành, mà cố gắng nhiều năm như vậy, chẳng phải vì một ngày kia đi ngắm nhìn thế giới sao?
Bọn họ đều có cái cố chấp của mình.
Lục Thi Duy đợi nửa giờ, Lạc Vĩ Vĩ vẫn không mở mắt, nàng đành cầm dù lên, lại yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ mới mở mắt, trên sàn nhà có một vững nước mưa, là thứ duy nhất Lục Thi Duy để lại cho cô.
Trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên, có chút tức giận.
Cô nhịn đau ngồi dậy, chống nạng đuổi theo, Lục Thi Duy đi rất nhanh, thời điểm điểm cô đi đến cửa lớn, Lục Thi Duy đã đi rất xa, nhưng cô nhận ra cây dù Lục Thi Duy che mưa, vì vậy dùng toàn bộ sức lực gọi: "Lục Thi Duy!"
Trời mưa rất lớn, Lục Thi Duy trong nháy mắt còn tưởng là ảo giác, nhưng vẫn ôm hy vọng mà quay đầu lại nhìn.
Lạc Vĩ Vĩ có chút nóng vội, không để ý bên ngoài trời đang mưa, một đường thất tha thất thểu.
Lục Thi Duy sợ hãi, chạy vội che dù cho cô: "Cậu ra ngoài làm gì?"
"Nếu như mình không ra đây có phải cậu định không nói chuyện với mình luôn không?"
"Mình không nói chuyện với cậu là vì cậu đang ngủ."
"Bây giờ mình dậy rồi, cậu có thể nói."
Lục Thi Duy chần chừ một chút, muốn nói gì đây? Nàng tuyệt đối không thể đồng ý chủ ý comeout của Lạc Vĩ Vĩ.
"Cẩn thận đừng để bị ướt." Lục Thi Duy nói xong cầm cái dù dời qua đỉnh đầu Lạc Vĩ Vĩ.
Cái gì cũng không muốn nói sao? Lạc Vĩ Vĩ cười lạnh một tiếng, "Mình không sợ mưa, tự cậu che đi." Nói xong cầm cái chuôi đẩy qua cho Lục Thi Duy.
"Cậu còn bệnh, nếu như bị cảm sẽ không tốt." Lục Thi Duy kiên trì che dù cho Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ cố ý gây khó dễ cho nàng, "Cảm thì cảm, dù sao cũng không ai đau lòng mình."
"Còn nói loại lời này..." Lục Thi Duy rất bất đắc dĩ, rồi lại không tiện nổi cáu.
"Lục Thi Duy, đôi khi mình thật nghi ngờ, rốt cuộc cậu có yêu mình không? Sao mình không cảm thấy được chút nào vậy?"
Đối mặt với nghi vấn của Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy cũng có chút kích động, "Chẳng lẽ mình làm bừa theo cậu là yêu cậu sao? Cậu biết mình không thể comeout. Mình cũng không muốn lừa cậu, mình không định về Hồ thành."
Khóe mắt Lạc Vĩ Vĩ lập tức đẫm nước mắt, "Lục Thi Duy, mình yêu cậu. Nhưng cậu muốn mình phải làm sao bây giờ..."
"Vĩ Vĩ..."
"Quên đi, lúc này để tôi xoay người trước có được không? Về sau đừng gặp lại, tôi cũng không biết làm sao lại đi yêu cậu nữa." Lạc Vĩ Vĩ bật khóc, xoay người quay về, nức nở lại cảm thấy ngực như nghẹn lại, hít thở đều cảm thấy đau nhức.
Lục Thi Duy rất muốn nói gì đó để giữ lại, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Lạc Vĩ Vĩ đang nổi nóng, nói cái gì cũng cứng nhắ, không bằng đợi tâm tình cô ổn định, mới bàn bạc. Bất cứ chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, giữa hai người không thể chỉ có hai lựa chọn mới đúng.
Lục Thi Duy chỉ yên lặng giơ dù phía sau lưng cô.
Cô không kiên nhẫn đẩy tay nàng ra, Lục Thi Duy lại đưa qua, cô tức giận vung tay, đánh rớt cái dù, nhưng cũng vì thế mà đứng không vững, Lục Thi Duy đành phải bỏ dù đi qua đỡ cô.
Cô lại muốn muốn đẩy Lục Thi Duy ra, ấm ức trong lòng hóa thành nước mắt, cùng mưa chảy qua đôi má, "Lục Thi Duy, cậu dám nói cậu yêu tôi không?"
Lục Thi Duy im lặng một chốc.
Chẳng qua 0.1 giây im lặng này, đã nói lên tất cả.
Lạc Vĩ Vĩ tuyệt vọng cười, nhìn Lục Thi Duy bị nước mưa xối ướt, đôi mắt dần dần mơ hồ.
Về sau, Lục Thi Duy đưa cô trở lại bệnh viện; về sau, cô có một số việc không nhớ được.
Lại chuyện sau đó, mỗi một ngày đối với Lục Thi Duy mà nói đều là hành hạ. Nàng càng không ngừng tự trách, lại không thể làm gì, đều do nàng cả, thời điểm không im lặng lại lựa chọn im lặng, thời điểm nên dũng cảm lại lựa chọn mềm yếu.
Hai người bọn họ vào lúc đó, thật giống như đầu gối Lạc Vĩ Vĩ, sai chỗ rồi.
xxxx
Cuối cùng máy bay cũng đã vững vàng trở lại, ánh mặt trời chiếu đến, hết thảy bình yêu lần nữa.
Lục Thi Duy dùng ống tay lau mồ hôi trên mặt trên mặt Lạc Vĩ Vĩ, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu sao rồi? Cậu nói chuyện đi, đừng dọa mình có được không?"
Ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ từ từ tập trung, rút cuộc nhìn rõ khuôn mặt trước mắt này, mấp máy môi: "Lục Thi Duy..."
"Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi." Lục Thi Duy buông lỏng một hơi, giúp Lạc Vĩ Vĩ tháo giây an toàn, lại nắm chặt hai bàn tay lạnh buốt ướt đẫm của cô.
Ý thức của Lạc Vĩ Vĩ dần dần ổn định, chỉ vừa trải qua vài phút mà thôi, cô lại giống như trải qua nhiều năm vậy. Những điều bị lãng quên ấy, chuyện quan trọng, cô không biết có phải đã nhớ toàn bộ không, nhưng đã không quan trọng nữa, cô nhớ những chuyện như thế là được rồi.
Bất chấp có người nhìn thấy hay không, có mất mặt hay không, Lạc Vĩ Vĩ mãnh liệt ôm lấy Lục Thi Duy, lên tiếng khóc lớn.
Lạc Vĩ Vĩ khóc nói: "Lục Thi Duy, thành thật xin lỗi, mình lại lạc mất cậu rồi..."
"..." Lục Thi Duy sững sờ, đầu tiên là vui mừng cong cong khóe môi, lập tức lại đau lòng mà làm yên lòng cô nói: "Không liên quan, không phải mình tìm cậu về lần nữa rồi sao?"
Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục rơi nước mắt: "Mình vẫn cho Tùy Tâm viết rất được, không nghĩ tới trước kia mình còn hơn cậu ta." Cô hít mũi một cái nói tiếp: "Cảm ơn cậu vẫn yêu mình."
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy quãng thời gian sau, nếu như cô không đối xử tốt với Lục Thi Duy quả thật ông trời khó tha. Đi đâu tìm một người giống như Lục Thi Duy đây? Khuôn mặt xinh đẹp, ngực lại lớn, còn có thể nấu cơm, lại đối tốt với cô, quan trọng nhất là đã trải qua nhiều lần tan hợp như vậy, còn chịu vì cô mà xoay người lại. Cô cảm thấy nếu như cô bỏ qua, cả đời này sẽ hối hận cả đời.
Lục Thi Duy chỉ cười nhạt nói: "Không có gì." Cậu có thể nhớ được chuyện trước kia, mình cũng đã rất vui rồi, còn muốn cầu xin cậu cái gì đây?
Lau khô nước mắt, Lạc Vĩ Vĩ mới buông Lục Thi Duy ra, sau đó nhìn thấy chàng trai bên cạnh từ từ khép miệng lại, đại khái là nhìn bọn họ hồi lâu, lúc này mới nhặt cái cằm lên, quay đầu gọi tiếp viên hàng không gọi một chai nước suối.
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy trên mặt hơi nóng, lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi Lục Thi Duy: "Vì sao cậu về tìm mình? Rõ ràng mình làm nhiều chuyện quá đáng với cậu như vậy."
Lục Thi Duy ghé sát tai cô nói: "Những năm ở bên ngoài mình cũng coi như ngắm nhìn thế giới nha, đột nhiên cảm thấy muốn an ổn, vẫn cảm thấy mất đi điều tốt đẹp nhất. Cho nên mình muốn tìm cậu về, mặc kệ cậu có còn nhớ mình hay không." Lục Thi Duy nói xong nhìn nhìn khóe miệng Lạc Vĩ Vĩ cong lên, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cậu hy vọng mình như vậy?"
Dáng vẻ tươi cười của Lạc Vĩ Vĩ cứng ngắt, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Thật ra mình thật sự chịu không nổi." Lục Thi Duy nghiêm trang mà trả lời.
"?" Lạc Vĩ Vĩ rất không hiểu, "Còn có lý do gì dễ nghe hơn cái này?"
Lục Thi Duy hít sâu một hơi, sau đó nói: "Dựa vào cái gì cậu có thể sống vui vẻ như vậy, mà chỉ có một mình mình mang kỷ niệm đó, cậu dựa vào cái gì nói quên liền quên? Mình không muốn cậu có cuộc sống vui vẻ mà không có mình trong đó. Cho nên mình muốn trở lại, muốn xuất hiện trong cuộc sống của cậu, không cho cậu sống khỏe mạnh!"
"Đê tiện..." Lạc Vĩ Vĩ nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra hai chữ này.
"Cậu nói ai?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ vội vàng giả vờ đau đớn, "Á đau, đầu mình đau."
"Làm sao?" Lục Thi Duy quan tâm hỏi, đưa tay giúp cô đè lên thái dương.
"Vừa rồi ấy, còn chưa tỉnh táo." Lạc Vĩ Vĩ may mắn tránh thoát một kiếp, nheo mắt lại hưởng thụ.
Nếu như Lục Thi Duy từ bỏ, bọn họ có phải sẽ không gặp mặt nữa không? Vậy cô còn có thể nhớ lại trước đây sao? Nếu như nghĩ sau này, Lục Thi Duy lại không lựa chọn trở về tìm cô, cô có bao nhiêu đáng thương...
Lạc Vĩ Vĩ quả thực không dám nghĩ trong ký không có những tháng ngày cùng Lục Thi Duy. Vừa nghĩ tới Lục Thi Duy vì cô yên lặng chịu đựng nhiều năm như vậy, cô nhịn không được chua xót.
"Lục Thi Duy... Sau này mình không nổi giận nữa."
"Thật sao?"
"Ừ. Nhưng có chuyện mình muốn bàn với cậu."
"Chuyện gì?"
Lạc Vĩ Vĩ cười vô cùng vui vẻ, dán bên tai Lục Thi Duy nói: "Đêm nay... Chúng ta chơi chút gì đó được không?"
Tai Lục Thi Duy liền đỏ lên, đẩy cô ra, "Không nghiêm chỉnh."
Lạc Vĩ Vĩ nhẹ ho hai tiếng, "Đúng rồi, cậu nhỏ làm sao bây giờ?"
Lần này người lớn nhất định sẽ hối thúc kết hôn rồi, ứng phó sao đây?
"Cậu nhỏ đoán được chuyện của chúng ta rồi."
"..." Lạc Vĩ Vĩ chăm chú suy nghĩ trong nháy mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Đem ổng giới thiệu cho Tùy Tâm đi."
"Cậu có thể đừng hại Tùy Tâm không? Cậu nhỏ vậy mà là người có tiềm chất bẻ cong phụ nữ đó... Ví dụ như lúc học đại học cậu nhỏ thích một bạn học nữ, lại ví dụ như cậu đó, đối tượng xem mắt của cậu nhỏ."
"Cậu vừa nói như thế mình muốn giới thiệu ổng cho chủ nhiệm Tề rồi đó."
"...
"Đáng tiếc cậu nhỏ ưu tú như vậy, sao luôn gặp chuyện như thế vậy..."
Lục Thi Duy cười cười, "Cậu hối hận lúc đó không đùa mà thành thật sao?"
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng lắc đầu, "Không, mình còn thích ngực lớn nữa." Lạc Vĩ Vĩ nói xong bộ dạng phục tùng nhìn về phía ngực Lục Thi Duy, duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi. Nhìn trông, cũng không sắc lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi