BỖNG DƯNG THÀNH TRA CÔNG

Lúc trước nói cả nhà vây xem thật ra không phóng đại tí nào, trên thực tế, đám anh chị lớn trong cô nhi viện đều có mặt đông đủ.

…… Mẹ nó đáng giận thật!

Nhưng không còn cách nào, của cho là của nợ, cơm nước xong tôi liền dẫn Cố Tư Cai đến hậu viện phía sau khu nghỉ dưỡng.

Thật ra tôi không định mang vợ ra mắt người nhà sớm vậy đâu, dù sao thì thời gian quá ngắn, lỡ may…… Khụ khụ, tôi nói là lỡ không may. Lỡ không may về sau tôi và Tiểu Cai chia tay, không phải là rất xấu hổ à.

Nhưng mà, ý Vũ ca chỉ là muốn tâm sự vài câu với Tiểu Cai, còn về quan hệ giữa chúng tôi thì bọn họ không cịnh nhúng tay, đơn thuần chỉ tò mò một chút thôi.

Nhưng tôi thì vẫn cứ cảm thấy họ sợ tôi nhìn lầm người.

Sau khi ngỏ ý với Cố Tư Cai, tôi mới dám dẫn em ấy đi gặp gia trưởng.

Nói thật, mấy người trong cô nhi viện ai nấy đều có cá tính đặc biệt, tôi lo Tiểu Cai không chịu nổi.

Nhưng mà mười phút sau tôi phát hiện mình quá ngây thơ rồi.

Mẹ nó đám quái vật ở cô nhi viện kia đều đang ngụy trang thành tinh anh giỏi giang trong xã hội!

Tôi trước nay chưa bao giờ thấy Vũ ca, bình thường luôn ra vẻ cấp trên khó ở (ngoại trừ lúc bàn chuyện làm ăn) lại là người dịu dàng lịch thiệp thế đấy!

Còn có Cố ca trước nay luôn trưng cái mặt lạnh tanh, thế mà nay lại nói cười vô cùng hòa ái!

Tam ca Lý Minh Thiên không thể nói chuyện, nhưng ảnh luôn luôn lương thiện hiền lành, giờ vẫn như cũ khoa tay múa chân biểu đạt thiện ý của mình.

Tứ tỷ Lý Hi cũng đi làm được mấy năm nay rồi, bình thường đúng kiểu brocon, làm đủ loại chuyện thần kinh, hiếm khi thấy cái dáng vẻ thành đạt thế này.

Mấy người còn lại trông cũng đoan chính dễ sợ, hoàn toàn không thể liên tưởng với cái đám dở hơi suốt ngày chọc ghẹo nhau.

Mà tôi, ở trong cô nhi viện xếp hàng mười một.

Điều này có nghĩa là hiện giờ bạn trai nhỏ của tôi sắp phải đối mặt với một ổ cáo già orz

Tuy rằng ngũ ca và bát ca có việc không tới được, tiểu cửu thì phải thi tiếng Anh cấp sáu, nhưng bảy mống ở đây người này so với người kia còn khó đối phó hơn.

Trước đó, tôi đã kể với Cố Tư Cai để em ấy chuẩn bị tâm lý, thế là em ấy nhíu mày nói: “Vậy có nghĩa là tôi sắp sửa phải đối mặt với tận tám người lão luyện à!”

“Là bảy người, mấy năm trước thập ca đã qua đời rồi.” Tôi cười khổ, thập ca Ngô Nguyện là điều cấm kỵ không được phép nhắc đến trong cô nhi viện. Cũng bởi vì chuyện này, nên bát ca rơi vào tự kỷ, mãi đến mấy năm gần đây mới có chuyển biến tích cực.

Cố Tư Cai nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi, không nói thêm gì.

Tôi cũng chuyển sang đề tài nhẹ nhàng hơn: “Đừng sợ, bọn họ  rảnh rỗi không có gì làm nên tới kiếm chuyện ấy mà.”

“Ừm…… nhà tôi thì ngày nào cũng bận đến tối tăm mặt mũi.” Không hiểu vì sao, tôi có cảm giác trong lời nói của Tiểu Cai mang theo trào phúng.

“Thập Nhất, mau hoàn hồn.” Vũ ca vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay, bất đắc dĩ nhìn tôi: “…… thích người ta vậy cơ à?”

“Khụ, e thất thần thôi mà.” Mặt tôi hơi nóng, vừa nãy Vũ ca gọi tôi ra nói chuyện riêng.

“Cậu nhóc kia tính tình không tệ, vẻ ngoài cũng được.” Vũ ca cười cười, lại dừng một chút mới mệt mỏi thở dài: “Có điều em biết hoàn cảnh gia đình người ta thế nào không?”

Tôi suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Cậu ấy chưa từng nhắc đến.”

“Cậu ta thuộc dòng chính gia tộc Cố Thanh Minh.” Vũ ca vỗ vai tôi, “Trước đó không lâu gia chủ qua đời, Cố gia nội loạn, cậu ta nhân cơ hội lấy toàn bộ gia sản thuộc về mình sau đó rời đi.”

…… Ôi Fuck!

Vũ ca lại nói tiếp: “Nếu không phải trước đây Cố ca của em từng gặp cậu ta một lần, anh cũng không ngờ đó lại là người em thích.”

Tôi cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại…… Mẹ chứ vợ yêu của mình trâu bò vậy cơ à?

“Anh chỉ nhắc nhở em thôi, em cũng nên có chuẩn bị, có điều bọn anh đều rất hài lòng về cậu ta.”

Vũ ca nói xong liền rời đi, để lại một mình tôi ngẩn người nhìn tuyết rơi.

Ý tứ của Vũ ca rất rõ ràng, tám chín phần mười Tiểu Cai sẽ trở về.

Cho nên…… sau khi tôi tỏ tình mới nói chuyện này cho tôi biết là có ý gì fuck!

Tôi nếm thử một màn nam chính đứng ngoài ban công gặm nhấm ưu thương, nhìn người mình yêu đang trò chuyện vui vẻ như trong phim thần tượng.

Nói thật, nhìn tác phong khác hẳn người bình thường của Tiểu Cai là có thể phát hiện ra ngay. Nhưng tôi không ngờ lại trùng hợp đến vậy…… em ấy còn là người thừa kế hợp pháp của Cố gia.

Tiểu Cai đang nói chuyện với chị Hy, nhìn ra được chị Hy rất thích em ấy, mà em ấy cũng hiếm khi nở nụ cười.

Tôi sờ sờ túi tiền, lấy ra một cái kẹo sữa thỏ trắng.

Lột giấy gói kẹo rồi bỏ vào trong miệng, rất ngọt.

Nhai kẹo sữa, ngắm bạn trai nhỏ của mình, tôi cảm thấy đời này thật viên mãn.

Cố gia thì Cố gia, Tiểu Cai muốn trở về thì tôi đây cũng theo đến cùng, chỉ cần em ấy tình nguyện ở bên tôi là được rồi. Tôi thừa nhận mình còn trẻ, dễ bốc đồng, nhưng dù sao thì như vậy còn thoải mái hơn là cái gì cũng giấu nhẹm trong lòng.

Tôi vào trong giải cứu Cố Tư Cai: “Chị, có thể trả người yêu lại cho em không?”

Chị Hy cười nhạo: “Cứ như là chị mày hỏi mượn vậy.”

“Em dẫn người đi nhé, còn nhiều chỗ chưa dẫn em ấy đến chơi.” Tôi cầm áo khoác kéo Tiêu Cai, chậm rãi bước về phía cửa.

“Đi đi, chơi vui vẻ.” Chị Hy vẫy vẫy tay với tôi, chúng tôi đều rất rõ ràng mục đích tới đây lần này.

Thật ra…… Tôi chưa từng chính thức comeout với mọi người trong viện.

Bởi vì tôi cũng rất mơ hồ.

Cố ca và Vũ ca ngày nào cũng lăn xả vào nhau show ân ái, tôi quyến rũ anh, anh tán tỉnh lại tôi, ánh sáng của đôi cẩn nam nam lóa mắt đến nỗi tôi cũng không nỡ nhìn thẳng.

Vì thế đàn ông hay phụ nữ đều không quan trọng ——

“Người nhà cậu tốt thật.” Cố Tư Cai xoa xoa tay, thở dài.

“Ừm, là rất tốt.” Tôi cầm tay em ấy nhét vào trong túi áo khoác: “Nhưng tôi còn tốt hơn nữa.”

“Đúng là không biết xấu hổ.”

“Nói thật đấy.” Tôi cười, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra: “Đi xem phim không?”

“Đang còn sớm mà?” Em ấy há miệng ngậm kẹo trong miệng, tôi tiện tay sờ sờ khóe môi em ấy, “Cậu làm gì đấy?”

“Muốn hôn em, nhưng ở đây nhiều người quá, chỉ đành sờ cho đỡ thèm.” Tôi bày ra vẻ mặt chính trực.

“…… Biến đi.” Cố Tư Cai xoay đầu qua một bên, nhưng tôi dám khẳng định em ấy lại đỏ mặt.

“Đừng xấu hổ.” Tôi xoa xoa vành tai trước mắt mình: “Tôi rất thích em.”

“Ừ.”

“Ừ cái gì?”

“Tôi biết rồi.”

“Em biết?”

“Tôi cũng thích cậu.” Cố Tư Cai xoay đầu lại, mặt hồng hồng, xinh đẹp đến nỗi không nỡ rời mắt.

Tôi lại đột nhiên nhớ ra: “Lúc trước bọn họ nói tôi là tra công, em không sợ à?”

“Lúc ấy cảm thấy thú vị.” Cố Tư Cai chậm rãi đi về phía trước, dường như lại thẹn thùng: “Nhưng sau phát hiện ra cậu là hormone hình người, đã vậy còn không tự ý thức được.”

“……” Lời này khó mà chấp nhận được.

Hormone hình người là cái quái gì?

Tôi vẫn luôn cảm thấy mình làm người rất chính trực.

Nếu không nhờ Tiểu Cai, không biết đến khi nào tôi mới phát hiện, tôi bỗng dưng thành một gã tra công.

Giờ ngẫm lại…… vẫn còn bực mình lắm, con mắt nào của bọn họ thấy tôi tra, đã vậy còn là công?

Lúc đó tôi còn chưa cong hoàn toàn mà.

Tôi lập tức biện minh: “May mà có em tôi mới biết được mình bị người khác bôi nhọ.”

“Hả?” Cố Tư Cai không cảm xúc nhìn tôi: “Cậu có biết, tôi vừa mới thấy cậu đã nghĩ gì không?”

Tôi trầm tư: “…… Gã này mẹ nó đẹp trai ghê?”

“Gã này gay chết được, vừa nhìn là biết tên tra công phong lưu đa tình, mình phải giữ khoảng cách với hắn.”

“……”

Tôi có ảo giác vừa nhận một vết thương chí mạng.

“Em yêu giờ em không được nghĩ vậy nữa nhé!”

“Sợ quái gì, tôi vừa quyết chí xong cậu liền chạy tới tán tỉnh tôi, ghẹo tôi đến nỗi thiếu chút nữa không nhịn được, thôi, giữ khoảng cách gì đó vứt mẹ đi.” Em ấy cười khẽ, hiển nhiên rất vui với phản ứng của tôi.

Cái dáng vẻ giảo hoạt kia quả thật moe chết tôi!

Cái đệt……

Trong giây phút không khống chế được, tôi túm Cố Tư Cai vào trong ngực, cuối cùng vẫn ngậm lấy môi em ấy.

Ban đầu em ấy còn thử đẩy vài cái, sau lại dần dần ôm tôi.

Bạn có tin vào nhất kiến chung tình không?

Tôi tin.

Thật ra, tôi chưa từng nói, tôi đã từng gặp qua Cố Tư Cai từ trước. Không phải quá sớm, chỉ một ngày trước khi em ấy dọn vào ký túc xá với tôi.

Tôi đi ngang qua tòa nhà hành chính, em ấy đang ra khỏi cửa, quần áo rất mỏng, lớn lên lại đẹp. Ánh mặt trời mùa đông không thế nào sánh nổi, em ấy đứng dưới bóng râm, tôi nhìn em ấy, đột nhiên dừng lại.

Trông em ấy hết sức mệt mỏi nhưng lại chẳng có biểu tình gì, thấy tôi bỗng hơi nhếch miệng lên cười.

Tôi nghĩ chính lúc ấy mình đã là con cá nằm trên thớt, mãi cho đến khi em ấy đã rời đi tôi vẫn còn đang đứng bất động, trong đầu đều là nụ cười của em ấy. Lịch sự, xa cách lại có chút trống rỗng làm người đau lòng.

Ngẫm lại, em ấy cứ trách tôi vô thức quyến rũ người khác, nhưng rõ ràng em ấy là người đã quyến rũ tôi mà lại không tự biết.

“Cố Tư Cai, chúng ta mãi mãi ở bên nhau nhé.”

“Vậy cậu phải cố gắng hơn nữa, đừng thả thính bậy bạ.”

“Ừ, mọi tinh lực của tôi đều đặt hết lên người em rồi…… Bọn họ gọi cái kia là gì nhỉ, tra công hoàn lương?”

Tôi bỗng dung thành một gã tra công, rồi lại bỗng dưng hoàn lương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi