BỖNG NHIÊN TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI RỒI?


Trước kia Tần Thời tự nhận mình tài giỏi, người thủ đoạn đến cỡ nào cũng không qua mắt được hắn, vậy mà từ khi quen Từ Á Ngôn, hết lần này đến lần khác đều bị y lừa vào tròng.

Không phải hắn không biết Từ Á Ngôn cố tình tỏ vẻ đáng thương, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của y, không nhịn được muốn đưa tay ra dỗ dành.

Sau đó lại hối hận không thôi.

Hắn cảm thấy dạo này bản thân thực sự quá khác thường rồi.

Tần Thời khó chịu với sự thay đổi này, hắn tức giận đưa tay lên gõ vào đầu Từ Á Ngôn cảnh cáo: "Lần sau ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng có dùng cái bộ mặt này nữa!"
"Ta nói thẳng vương gia có đồng ý đâu."
"...Ta không đồng ý ngươi lúc nào?!"

"Vậy bây giờ ta muốn ra ngoài chơi một lát."
"Không được." Tần Thời từ chối: "Hiện tại ngươi mà xuống kiệu chắc chắn ai cũng nhận ra, để hôm khác..."
Từ Á Ngôn bĩu môi, nếu y có hai cái tai chắc cũng cụp hẳn xuống.

"Được rồi, được rồi." Tần Thờ cảm thấy khổ sở không thôi, hắn bất lực nói: "Đằng nào cũng cách vương phủ không còn xa nữa chúng ta xuống đi bộ về, ngươi cũng thật là, có phải bản vương nhốt không cho ngươi ra ngoài đâu."
"Hôm nay khác chứ." Từ Á Ngôn vén màn kiệu ra, hiện tại trời đã chập tối, bên ngoài là thời điểm đông đúc nhất, kiệu của vương phủ đột nhiên dừng lại thu hút bao nhiêu là ánh mắt tò mò của người đi đường, Từ Á Ngôn quay đầu lại hỏi: "Vương gia có muốn xuống cùng ta không?"
Thật ra Từ Á Ngôn chỉ hỏi cho có lệ, y cũng không mong Tần Thời thật sự đồng ý, vậy mà hôm nay không biết Tần Thời bị làm sao mà lập tức gật đầu, nói: "Dĩ nhiên phải xuống rồi."
Mặc dù sống trong kinh thành nhưng Tần Thời rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, một phần là hắn không thích nơi quá náo nhiệt, một phần là nhiều người nhận ra hắn hành động có chút bất tiện.

Kiệu vừa vén lên đã có vô số lời xì xào bàn tán:
"Kia hình như là kiệu của Tần vương phủ đúng không?"
"Đó chính là tam vương gia mà!"
"Người đi bên cạnh không lẽ chính là vương phi?"
Từ lúc thành thân đến giờ, đây là lần đầu tiên Từ Á Ngôn và Tần Thời chân chính xuất hiện cùng nhau, trước khi họ thành thân đã có bao nhiêu lời đồn xuất hiện, bây giờ hai người đó đều sống sờ sờ đứng ngay trước mắt khỏi phải nói xung quanh có bao nhiêu kích động.

Những ánh mắt tò mò chỉ hận không thể đem Từ Á Ngôn cùng Tần Thời xé ra thành nghìn mảnh, nhưng khi trông thấy Tần Thời vẫn bình tĩnh, Từ Á Ngôn cũng cố nén lại cảm giác gượng gạo coi như không thấy gì.

Tần Thời dù có dễ tính thì bá tánh xung quanh cũng không dám mạo phạm ảnh hưởng tâm tình của hắn, chỉ là mỗi khi hắn đi qua quầy hàng nào thì chủ quán cũng nở nụ cười tươi rói mời chào, chỉ vậy thôi cũng đủ biết trong mắt dân chúng có bao nhiêu sùng bái Tần Thời.

Mà Từ Á Ngôn đi bên cạnh cũng được thơm lây.


Hôm nay y muốn mua một ít đồ ăn, ở trong vương phủ cái gì cũng tốt chỉ có điều Tần Thời ép y ăn những món thật sự rất là nhạt nhẽo, đợt trước bị ốm hắn ép y ăn cháo trắng liền một tháng, hắn nói đại phu dặn phải dùng đồ thanh đạm, nhưng đồ thanh đạm có biết bao nhiêu loại tại sao cứ nhất thiết phải là cháo trắng?
Từ Á Ngôn cảm thấy hắn cố tình muốn hành hạ y.

Kinh thành đã không còn xa lạ gì, Từ Á Ngôn quen thuộc chạy đến một cửa tiệm ngay đường lớn, gà ở quán này rất ngon, trước kia mỗi lần ra ngoài y đều lén đi mua một phần, vì sợ bị phát hiện nên toàn lẻn đi cùng Cố Minh Lăng rồi cả hai kiếm chỗ nào đấy thật yên tĩnh vừa ăn vừa trò chuyện.

Những việc này chỉ mới đây thôi mà nghĩ lại như đã qua từ rất lâu rồi, nghĩ đến Cố Minh Lăng tâm trạng của Từ Á Ngôn không khỏi trùng xuống, từ ngày hôm đó y không nhận được bất kỳ tin tức nào của Cố Minh Lăng nữa, ngay cả một bức thư cũng không.

"Lão bá cho ta một con gà nướng." Từ Á Ngôn thành thạo lấy bạc bên hông ra muốn trả tiền, lão bá nhanh tay gói gà vào giấy đưa cho y nhưng tiền thì nhất quyết không nhận, lão bá vừa cười vừa nói:
"Sao ta có thể lấy tiền của vương phi được chứ, nếu vương phi thích thỉnh thoảng cứ cho hạ nhân qua lấy, thảo dân đặc biệt làm vài con cho người."
"Làm vậy sao được, bá cứ nhận lấy bạc này của ta..."
Từ Á Ngôn cảm thấy hơi ngại nhất quyết nhét bạc vào trong tay lão bá, hai người giằng co một hồi, lão bá trông khá hiền lành vậy mà hết mực cố chấp, Từ Á Ngôn có nói thế nào cũng nhất quyết không chịu nhận, lúc này Tần Thời mới ghé vào tai y nói nhỏ: "Ngươi cứ nhận lấy đi không sao đâu."
Từ Á Ngôn cười gượng cảm ơn vài câu rồi mới miễn cưỡng rời đi, lão bá vừa mất con gà vừa không được tiền mà vẫn cười tươi rói, y thực sự không hiểu được tại sao Tần Thời lại được dân chúng yêu mến đến như vậy.

Như hiểu được suy nghĩ trong lòng của y, Tần Thời đắc ý nói: "Ngươi nhìn thấy vương gia của ngươi có sức hút đến mức nào chưa?"
Những câu đại loại như vậy Từ Á Ngôn đã nghe đến mức phát ngán, y cũng lười đôi co với hắn chán nản nói: "Vậy thì vương gia của ta à, đồ ăn mua được rồi chúng ta mau trở về thôi."

Thật ra còn có một số đồ cần mua nhưng có thêm một tượng vàng như Tần Thời đi theo Từ Á Ngôn cũng không còn tâm trạng đi tiếp, Từ Á Ngôn thầm nghĩ, lần sau phải tránh xa hắn một chút mới được.

Tần Thời không biết Từ Á Ngôn đang cảm thấy ghét bỏ hắn, trên mặt vẫn tràn ngập dương quang đắc ý, Cố Thương Hàn mắng hắn suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không sai, biết rõ người khác ái mộ hắn còn cố tình đáp lại.

Mấy cô nương ở trên lầu cao nhìn thấy Tần Thời cười với mình thi nhau hò hét.

Từ Á Ngôn thật sự nhìn không nổi nữa dứt khoát chui vào trong kiệu.

Trông thấy y giận dỗi bỏ đi Tần Thời cười càng tươi rói, lúc đi qua phu xe còn cố tình hạ thấp giọng xuống khoe: "Vương phi nhà ta còn biết ghen nữa, thật đáng yêu."
Phu xe: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi