BỖNG PHÁT HIỆN VỢ KHÔNG YÊU TÔI

Edit: Chi

Beta: Tam

Đúng như dự đoán, sau khi Giang Bắc và Ôn Nhạc Ninh ‘trao đổi chuyên sâu’, Ôn Nhạc Ninh bị cảm.

Nhưng sáng nay tâm trạng của kẻ gây chuyện lại tốt vô cùng, vờ như không thấy sắc mặt ảo não của Ôn Nhạc Ninh, vui vẻ rửa mặt, quấn lấy Ôn Nhạc Ninh đòi hôn tạm biệt rồi mới chịu đi làm.

Ôn Nhạc Ninh xoa trán.

Thật ra, anh vẫn chưa kịp thích nghi với sự thay đổi của Giang Bắc. Một người bấy lâu nay đều đối xử lạnh nhạt với mình, bây giờ biến thành một người không cho hôn sẽ khóc quậy như con nít.

Bỗng, Ôn Nhạc Ninh ngơ ngẩn…

Hình như, ngay từ đầu Giang Bắc cũng không lạnh nhạt như thế.

Mặc dù anh đã quên rất nhiều chuyện khi cả hai ở bên nhau, nhưng Ôn Nhạc Ninh vẫn nhớ mang máng lần đầu tiên nhìn thấy Giang Bắc, hình như lúc đó hắn … cũng đang khóc.

Ôn Nhạc Ninh bị hồi ức trong đầu tự nhiên xuất hiện làm nhiễu loạn, nghi vấn trước đó lại hiện lên lần nữa:

Tại sao Giang Bắc lại trở nên lạnh lùng như vậy?

Nếu anh là người làm cho hắn biến thành như thế thì bản thân anh cũng thật là quá đáng. Ôn Nhạc Ninh nghĩ vậy.

Từ nhỏ, tình cảm của Ôn Nhạc Ninh đều rất đạm bạc. Có lẽ bởi vì cha mẹ anh ly hôn sớm rồi nhanh chóng lập gia đình mới. Tình cảm mà Ôn Nhạc Ninh cảm nhận được luôn bị ngăn cách bởi một lớp thủy tinh mờ, không thấy rõ.

May mà chính anh cũng không đòi hỏi tình cảm gì quá nhiều. Có lẽ cũng vì điều này, vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mà Ôn Nhạc Ninh mới cảm thấy hôn nhân là như thế: Tìm được người mình yêu, sau đó bị trách nhiệm ràng buộc, xách hành lý vượt qua hết quãng đời còn lại.

Ôn Nhạc Ninh lắc đầu, tự nhủ mình không nên nghĩ quá nhiều.

Hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, anh định quét dọn nhà cửa.

Thật ra thì nhà của bọn họ không đến nỗi lớn, dọn dẹp cũng không tốn sức mấy. Lúc trước bởi vì cả hai người đều bận cho nên toàn để dì Hồ giúp quét dọn vệ sinh. Dạo này dì Hồ cũng không đến được, tuổi tác của bà ấy cũng cao rồi, làm giúp việc đã rất nhiều năm. Con trai bà ấy nay đã có sự nghiệp nên muốn đưa bà về ở cùng. Ôn Nhạc Ninh cũng hiểu, để dì Hồ suy nghĩ một thời gian rồi anh sẽ gửi tiền lương cho bà ấy sau.

Lúc Ôn Nhạc Ninh dọn dẹp trong thư phòng của Giang Bắc bỗng phát hiện một cái hộp nhỏ có khóa giấu sau máy tính.

Ôn Nhạc Ninh do dự một lát, cuối cùng lôi cái hộp ra.

Là một cái hộp nhựa rất bình thường, nhưng được khóa bằng một cái khóa mật mã rất tinh xảo.

Ôn Nhạc Ninh cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại đưa tay về phía cái khóa.

‘Lạch cạch’ khóa mật mã phát ra một tiếng trong trẻo.

Trong mắt Ôn Nhạc Ninh đầy ý cười: Mật mã là sinh nhật của anh, thử một lần là mở được luôn.

Anh tự cười mình vì nín thở sợ mật mã sai, mở hộp nhựa ra.

Kết quả, bên trong chỉ có một quyển sách, bìa sách sáng loáng làm Ôn Nhạc Ninh muốn mù mắt.

‘Kiều thê bạc tỉ: Tổng tài lạnh lùng ép hôn’

Khóe miệng Ôn Nhạc Ninh run rẩy: Cái gì đây trời?

Anh cầm sách lên, rõ ràng là quyển sách này đã được mở ra rất nhiều lần, góc sách hơi cong, trang giấy đã ố vàng.

Ôn Nhạc Ninh tiện tay lật một trang thì lập tức thấy có một đoạn văn bị đánh dấu bằng bút dạ, bên cạnh còn có chú thích.

“Lãnh Tâm Tước lạnh lùng nhìn người phụ nữ không biết tốt xấu kia, trên bàn bày cơm do người cô tự tay nấu.

‘Kiều Khả Hân, em có ý gì? Tôi không ở nhà thì em nấu cơm? Làm sao? Tôi không xứng ăn cơm em làm à?’

Cả người Kiều Khả Hân run rẩy, hoảng sợ nhìn người đàn ông lạnh lùng kia.

Lãnh Tâm Tước cười lạnh, bế người phụ nữ không nghe lời này ném lên giường: ‘Nếu em đã không muốn nấu cơm cho tôi, vậy thì đút tôi no đi.’ Vừa dứt lời thì đè lên.”

Chú thích bên cạnh viết: “Đoạn này rất kịch tính, có thể thực hành!!!”

Ôn Nhạc Ninh nhìn ba cái dấu chấm than kia chỉ cảm thấy mí mắt mình giật điên cuồng.

Đoạn này quen lắm, cũng vì quá quen nên anh cảm thấy ấn tượng của mình về Giang Bắc đang nhanh chóng sụp đổ.

Anh lật thêm mấy trang. Hay lắm, hầu hết mỗi một trang đều có đánh dấu bằng bút dạ, lại còn lĩnh hội rất sâu sắc nữa. Nghiêm túc đến nỗi khiến Ôn Nhạc Ninh cảm thấy Giang Bắc thi vào đại học Q đúng là có tài mà không được trọng dụng.

Mấy đoạn được đánh dấu ấy có đoạn Ôn Nhạc Ninh thấy rất quen, có đoạn thì không —— mà nguyên nhân, chắc là vì Giang Bắc còn chưa áp dụng nó lên người anh.

Điều khiến Ôn Nhạc Ninh không nói nên lời nhất là hầu như mỗi đoạn Giang Bắc đánh dấu cuối cùng đều được giải quyết bằng ‘thịt thường’.

Không có ngoại lệ.

Ôn Nhạc Ninh bắt đầu nghĩ về số lần bọn họ ‘vận động’ … Ừm, một tuần hai lần, rất bình thường. Anh không hy vọng thay đổi.

Giang Bắc về đến nhà thì Ôn Nhạc Ninh đã nấu cơm xong rồi. Anh buộc tạp dề để lộ thắt lưng nhỏ nhắn.

Giang Bắc bất giác đi tới trước, ôm lấy Ôn Nhạc Ninh.

“Em về rồi đây.”

Ôn Nhạc Ninh không ngừng việc lau dọn, bình tĩnh nói: “Về rồi thì mau ăn cơm đi, đừng có đứng mãi ở đây.”

Giang Bắc cọ lên người anh như một con mèo đang bày cái bụng mềm mại của mình ra mong chờ chủ nó rũ lòng thương.

“Ưm, em có ăn cơm không hả?” Ôn Nhạc Ninh nói.

Giang Bắc chậm chạp, rất thèm đòn nói: “Em muốn anh đút thì em mới ăn.”

Ôn Nhạc Ninh nhịn hắn mấy giây, sau đó nở nụ cười đầy hàm ý.

“Hôm nay anh gặp bạn của em đấy.” Giọng điệu của Ôn Nhạc Ninh rất bình thản, Giang Bắc vẫn chưa cảm nhận được gì, hắn chỉ nghi hoặc nhìn Ôn Nhạc Ninh.

“Nên nói là hai người. Bọn họ là một cặp vợ chồng.” Ôn Nhạc Ninh cười tủm tỉm, “Lãnh tiên sinh và Kiều tiểu thư.”

Ôn Nhạc Ninh nhìn Giang Bắc đang đông cứng tại chỗ, mặt mũi nhăn nhó: “Nếu như em còn không chịu đi ăn cơm thì anh cũng không ngại nói chuyện về hai người bạn này của em đâu.”

Giang Bắc nhanh như chớp về chỗ, nghiêm túc ngồi xuống.

Ôn Nhạc Ninh bưng món cuối cùng ra, thấy Giang Bắc không dám động đũa, khóe miệng anh hơi cong lên nhưng rất nhanh đã hạ xuống.

“Sao lại không ăn? Trước đó không phải em cứ nói anh không nấu cơm cho em ăn sao?” Ôn Nhạc Ninh ngồi xuống đối diện Giang Bắc, cười thân thiết nhìn hắn.

Giang Bắc há miệng, vẫn là gương mặt lạnh lùng bình thường như mọi ngày, không nhìn ra được điều gì. Sau đó hắn mở lời, giọng điệu yếu ớt: “Ôn Nhạc Ninh … em có thể giải thích.”

“Được thôi, anh cho em cơ hội. Giải thích đi, ngay bây giờ.” Ôn Nhạc Ninh lấy cơm cho Giang Bắc.

Mà Giang Bắc lại không giải thích nổi, khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Vậy nên … Giang Bắc, em kết hôn với anh là để cho anh xem kỹ thuật diễn xuất của em à? Sao em lại thấy anh đậu đại học Q thật là quá lãng phí, nên đậu Học viện Điện ảnh mới đúng?”

Giang Bắc vội vàng xua tay: “Không phải, Ôn Nhạc Ninh …”

“Ôn Nhạc Ninh?” Ôn Nhạc Ninh lạnh mặt.

Giang Bắc nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận gọi: “…Vợ ơi …”

Sắc mặt Ôn Nhạc Ninh mới dịu đi một chút.

Giang Bắc thừa dịp Ôn Nhạc Ninh đang hòa hoãn, vội nói: “Quyển sách này là tài liệu học tập của em, em chỉ mong dùng quyển sách này thì em và anh có thể tăng tiến tình cảm, để hôn nhân của chúng ta bước lên con đường ‘hài hòa, mỹ mãn’.”

“Một tuần bảy lần là hài hòa mỹ mãn?” Ôn Nhạc Ninh nhíu mày.

Giang Bắc ngượng ngùng: “Anh không xem kỹ sao? Là một đêm bảy lần …”

Ôn Nhạc Ninh ngoài cười nhưng trong không cười: “Giang Bắc, vứt quyển sách đấy ngay đi.”

Thấy Giang Bắc định phản đối, Ôn Nhạc Ninh nói thêm một câu: “Trong nhà này, có nó không có anh, có anh không có nó. Em chọn đi.”

Giang Bắc đáp ngay: “Vứt, phải vứt ngay. Không thể để cái tai họa phá hỏng hạnh phúc gia đình này trong nhà được.”

Sau đó, hai người không nói gì. Ôn Nhạc Ninh yên tĩnh ăn cơm. Giang Bắc cũng cố gắng khen mỗi một món Ôn Nhạc Ninh làm, gỏi dưa chuột hắn cũng có thể khen như Mãn Hán toàn tịch.

Đến lúc Ôn Nhạc Ninh định đi rửa chén, Giang Bắc cũng mò theo. Hắn cướp cái chén trong tay Ôn Nhạc Ninh: “Để em giúp anh.”

Ôn Nhạc Ninh cũng không từ chối, đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn Giang Bắc đang bận rộn.

Đã rất lâu rồi bọn họ không ở cùng nhau bình thường như thế này.

Bầu không khí này làm Ôn Nhạc Ninh có một cảm giác kỳ lạ, cả người đều cảm nhận được sự ấm áp, rất thoải mái — một cảm giác như có ‘nhà’.

“Vợ, vợ ơi …” Giang Bắc bỗng nói: “Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Ôn Nhạc Ninh do dự gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi