BOSS À, ANH SỦNG EM QUÁ RỒI ĐẤY!


Trên đường về Phó gia, Chu Nhất Dương có hơi căng thẳng, đột nhiên cả cậu và Phó Dật Thần đều cùng bị gọi về, không biết là có chuyện gì đây.
Trước khi xuống xe, Phó Dật Thần phủ bàn tay to, rộng của anh lên bàn tay cậu, anh mỉm cười: "Có anh đây rồi!".
Một câu nói ngắn ngủi nhưng làm tâm trạng của Chu Nhất Dương đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Khi hai người bước vào nhà thì thấy trong nhà tối đen, Phó Dật Thần lấy làm lạ, đang định giơ tay tìm chỗ bật đèn thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát chúc mừng sinh nhật.

Cả anh và Chu Nhất Dương đều đứng ngẩn ra.

Cùng lúc đó, một chiếc bánh kem 3 tầng được quản gia đẩy từ trong ra.

Qua ánh nến trên bánh, Chu Nhất Dương mới thấy trong nhà có nhiều người.
Chu Nhất Dương ngỡ ngàng mất một lúc, cho đến khi mọi người hát xong rồi cậu vẫn đứng ngơ ra đấy, thế này là thế nào? Phó gia, tổ chức sinh nhật cho cậu ư?
Mãi cho đến khi Phó Dật Thần nói cậu ước nguyện đi, cậu mới hoàn hồn, nhắm hai mắt lại cầu nguyện, nhưng vì quá bất ngờ và xúc động mà khi nhắm mắt lại, cậu chỉ thấy tim mình đập mạnh, còn tay thì run, căn bản là không ước nguyện được gì cả.


Được mấy giây, cậu liền mở mắt rồi thổi nến.
Sau khi thổi nến, đèn được bật lên, lúc này Chu Nhất Dương mới nhìn rõ mặt người nhà của Phó Dật Thần, có khoảng chục người, nhưng hình như đều là người có quan hệ tốt với Phó Dật Thần trong Phó gia.
Ông nội Phó ngồi ở chính giữa, ông tuy không cười nhưng ánh mắt nhìn Chu Nhất Dương dịu dàng hơn đôi chút, Phó Nham thì cười rất tươi, còn đặc biệt kéo tay Chu Nhất Dương ra ngồi cạnh mình, còn Phó Dật Thần thì tự đi tìm chỗ ngồi.
"Mọi người đây là..." - Chu Nhất Dương có chút không nói nên lời.
Phó Nham nói: "Hôm nay là sinh nhật con, nên mọi người trong Phó gia muốn cho con một bất ngờ, còn đặc biệt chuẩn bị quà nữa, coi như chính thức công nhận mối quan hệ của con và Dật Thần."
Chu Nhất Dương chưa kịp nói gì thì ông nội Phó đã đưa cho cậu một món quà, là một chiếc hộp, dù không biết trong hộp là gì, nhưng Chu Nhất Dương đoán là một món quà rất quý giá, cậu chỉ biết bẽn lẽn cảm ơn ông.

Ông nội Phó vẫn không tỏ vẻ gì, còn quay mặt sang phía khác, Phó Dật Thần thấy khóe môi ông hơi nhếch lên, anh đột nhiên thấy buồn cười.
Tiếp theo đến Phó Nham, ông cũng tặng một chiếc hộp.

Chu Nhất Dương nhìn nụ cười của Phó Nham, đột nhiên cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng hơn chút, đừng nói là kỉ vật gì đó nhé.
Nhưng dù tò mò, Chu Nhất Dương cũng không được mở ra, cậu tiếp tục được nhận quà của người nhà họ Phó, sau Phó Nham là đến vợ chồng chú hai, rồi mấy anh chị em họ khác.

Chu Nhất Dương ôm chồng quà mà cao hơn cả đầu cậu, lần đầu cậu hiểu cảm giác thụ sủng nhược kinh là như thế nào.
Sau khi mọi người đã tặng hết quà, Chu Nhất Dương cảm ơn tất cả mọi người rồi bắt đầu cắt bánh.

Cắt bánh xong, cậu lễ phép đưa cho ông nội Phó trước, rồi theo thứ tự tặng quà vừa nãy, còn lại cậu và Phó Dật Thần ăn cuối.
Chu Nhất Dương ăn bánh mà tim vẫn đập nhanh.

Mọi chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay quả thật làm cậu rất bất ngờ.

22 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cậu đón sinh nhật đặc biệt như vậy.


Vừa ăn vừa nghĩ, thành ra cậu ăn chậm hơn mọi người, cho đến khi ăn xong, ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Chu Nhất Dương lại tiếp tục ngại ngùng.
Ông nội Phó chỉ ăn vài miếng bánh rồi lên tầng nghỉ ngơi, đám con cháu thì vừa thấy ông lền tầng liền xúm lại Chu Nhất Dương nói chuyện, hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất.

Chu Nhất Dương nghĩ, mấy người này có quan hệ tốt với Phó Dật Thần chẳng lẽ là vì nói quá nhiều chăng, nên họ không có nhiều tâm tư, không muốn tranh đấu?
Tuy nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn lịch sự trả lời từng câu hỏi, còn có một cô em họ của Phó Dật Thần nói chuyện ghé sát vào tai Chu Nhất Dương, nói cậu về nhớ dùng quà của cô ấy, còn bonus thêm nụ cười bí ẩn.
Chu Nhất Dương đột nhiên cảm thấy đau eo.
Gần 10h tối, Phó Dật Thần đưa Chu Nhất Dương về, những hộp quà tối nay được tặng đã chất đầy ghế sau.

Chu Nhất Dương nói: "Kể ra thì người nhà anh cũng vui tính ghê!"
"Đấy chỉ là những người có quan hệ khá tốt với anh thôi, địa vị trong Phó gia cũng không cao, họ không có nhiều tâm tư, biết hưởng thụ hạnh phúc, còn những kẻ khác thì hôm nay không đến, nhưng cũng nhiều hơn số người hôm nay em gặp."
Chu Nhất Dương chỉ chẹp chẹp vài tiếng, nhưng dẫu sao thì Phó Dật Thần ở Phó gia cũng không tính là cô đơn nhỉ?
Về đến nhà, bánh sinh nhật Phó Dật Thần mua thì cất vào tủ lạnh, Chu Nhất Dương lên tầng thay đồ rồi bắt đầu mở quà.

Đúng như cậu dự đoán, ông nội Phó tặng một chiếc vòng tay, Phó Dật Thần nói đây là kỉ vật cho cháu dâu của bà nội.

Chu Nhất Dương vừa buồn cười vừa cảm động, buồn cười vì cái vòng này dành cho con gái nên cậu không đeo được, cảm động vì món đồ quan trọng thế mà lại tặng cho cậu.
Tiếp đến là quà của bố chồng, ông tặng cậu một chiếc dây chuyền, đây cũng là đồ mà mẹ Phó Dật Thần để lại cho vợ tương lai sau này của Phó Dật Thần.


Đột nhiên Chu Nhất Dương thấy trách nhiệm cao cả mà mình đang phải gánh trên vai.
Sau đó thì lần lượt mở quà của mọi người, có nước hoa, cà vạt, còn có cả bộ lego của đứa cháu Phó Dật Thần.

Lúc này Chu Nhất Dương mới nhớ đến lời nói của của cô em họ, cậu mở hộp quà ra, đột nhiên cảm thấy hình như cậu cũng sắp thành nhà tiên tri rồi.
Nào là tai thỏ, đuôi thỏ, qu@n lót lọt khe, áo xuyên thấu, khăn bịt mắt, còn có gel bôi trơn hàng nhập khẩu, mùi thơm các kiểu, ba con sói nữa.
Cô em họ này cũng nhiều tâm tư ghê?
Phó Dật Thần nhìn thấy đống đồ trước mặt, mắt anh tối lại, Chu Nhất Dương ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm, định đóng hộp đồ lại thì Phó Dật Thần giữ tay cậu lại.
"Chúng ta thử chút đi."
Chu Nhất Dương hơi hốt hoảng, cậu lắc đầu: "Đừng, đừng thử, thử mấy cái này làm gì cơ chứ? Hư hỏng."
"Tuổi trẻ là phải thử nhiều điều mới lạ."
Phó Dật Thần nói xong thì chưa kịp cho Chu Nhất Dương phản ứng, anh đè cậu xuống hôn, trong đầu còn nghĩ, Tết phải mừng tuổi con em họ nhiều một chút, không uổng phí tâm tư con bé..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi