BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Không chút bận tâm những kẻ ở sau lưng đã bị đánh ngất hay giả bộ bất tỉnh, thật ra thì những tên này ở trong lòng Hạ Minh Duệ đã sớm bị phán tử hình. Anh đã an bài xong người nhặt xác cho bọn họ.

Trêu chọc người của anh, anh luôn không bao giờ hạ thủ lưu tình.

Lôi kéo Lâm Thiển Y ra khỏi kho hàng bị bỏ hoang, ánh mặt trời phía ngoài có chút chói mắt, bọn họ vội vã chạy tới bệnh viện, cũng không biết tình hình Cố Hiểu Kha như thế nào.

Chỉ là khi bọn họ chạy tới bệnh viện tìm được phòng bệnh Cố Hiểu Kha lại phát hiện Lộ Phi đứng ở ngoài cửa, cửa phòng bệnh đóng chặt.

"Cô ấy, thế nào rồi?"

Hạ Minh Duệ lần đầu có chút do dự, trong lòng có dự cảm xấu.

Lộ Phi nhìn anh một cái, khuôn mặt luôn mang theo tươi cười trước đây có chút phức tạp, cũng hiếm khi không đáp lại lời Hạ Minh Duệ, chỉ là nhìn anh một cái, trầm mặc.

Kế đó là sự yên lặng đến quỷ dị.

Hạ Minh Duệ mím môi, đẩy cửa phòng bệnh ra, Lâm Thiển Y theo sát phía sau anh.

Trong phòng bệnh, Cố Hiểu Kha an tĩnh nằm trên giường, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ là khoé miệng ẩn hiện nụ cười thoả mãn hạnh phúc.

Ở bên cạnh, Diệp Tình Văn ngồi trước giường bệnh vuốt ve tóc của cô, nước mắt đã sớm khô. Ngay cả hai người Hạ Minh Duệ đi vào bà cũng không có ngẩng đầu lên, căn bản giống như không phát hiện.

"Bác gái?"

"Bác gái!"

Hạ Minh Duệ thăm dò gọi một tiếng, Lâm Thiển Y cũng ngoan ngoãn gọi theo. Bất kể lúc trước giữa bọn họ có hiềm khích gì, nhưng hiện tại tâm tình của cô cũng nặng nề.

"Nếu nó cứ như vậy mà đi, tôi đây một mình biết sống sao? Tôi chỉ có một đứa con gái bảo bối thôi!"

Diệp Tình Văn vừa khóc vừa nói, vừa vỗ lên giường, khuôn mặt thương tâm muốn chết khiến cho Lâm Thiển Y cũng không nhịn được trong lòng thấy chua xót. Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ.

Nước mắt cứ thể chảy xuống, mặc dù cũng không ai nói gì, nhưng trong lòng Lâm Thiển Y cũng không dễ chịu.

"Bác gái, thật xin lỗi!"

Trừ cái này cô thật không biết nên nói cái gì để an ủi người làm mẹ này!

Vốn cô còn tưởng rằng Diệp Tình Văn sẽ nhảy dựng lên níu lấy cổ áo cô, sau đó ào ào mắng cô một trận hoặc là cho cô vài cái bạt tay, thế nhưng những chuyện đó đều không xảy ra.

"Bác sĩ nói thế nào?"

Lúc mới bắt đầu Hạ Minh Duệ có lo lắng sau rất nhanh lại tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Lộ Phi đang tựa trước cửa.

"Bác sĩ nói nếu ngày mai cô ấy vẫn không tỉnh lại rất có thể sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi..."

"Không còn biện pháp khác sao?"

"Khó nói!"

Trong phòng bệnh lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Vậy mà lúc này, điện thoại di động trong túi xách của Diệp Tình Văn vang lên, tiếng vang phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng bệnh.

Điện thoại là do chồng bà ở Mỹ gọi, bà lau khoé mắt, giọng nói run rẩy khàn khàn.

"Ông xã!"

"Tình Văn, em đang ở đâu? Hiểu Kha đâu?"

Đột nhiên, Diệp Tình Văn liền nghẹn ngào, đôi môi mấp máy mở rồi lại đóng, nhưng không phát ra một âm tiết đầy đủ nào, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở.

"Tình Văn, em sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Hu hu..."

Trả lời ông là tiếng khóc khẽ của Diệp Tình Văn.

"Aizz, em đừng khóc nữa, có phải Hiểu Kha đã xảy ra chuyện?"

Nhiều năm như vậy, tính tình Diệp Tình Văn ông biết rõ, dường như không có chuyện gì có thể khiến bà gục ngã, để cho bà phải khóc như vậy duy nhất chỉ có thể là đứa nhỏ Hiểu Kha kia, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

"Ông xã à, Hiểu Kha con bé...."

Nói được nửa câu Diệp Tình Văn lại một lần nữa khóc không thành tiếng.

"Tình Văn a, em đừng khẩn trương, bệnh của Hiểu Kha không nhất định không chữa trị được. Trước kia không phải anh đã từng nhắc với em anh có bạn tốt làm trong viện nghiên cứu y học sao? Anh ấy là chuyên gia về lĩnh vực tim, gần đây công ty bọn họ có nghiên cứu phương án trị liệu bệnh tim, có điều phương án này còn chưa được phổ biến, hơn nữa tỷ lệ thành công không cao, anh nghĩ chúng ta có thể để Hiểu Kha thử một lần, coi như còn có một chút hy vọng, em cảm thấy thế nào?"

"Anh nói thật sao?"

Nghe lời này, Diệp Tình Văn lập tức ngừng khóc. Tình huống hiện tại của Hiểu Kha cũng không mấy lạc quan, có lẽ đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Nếu là trước kia không nắm chắc 100% bà tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ thì khác, tánh mạng Hiểu Kha một sớm một chiều. Hôm nay vấn đề khó khăn duy nhất đó là Hiểu Kha vẫn chưa tỉnh lại.

"Anh có thể lừa em sao? Hiểu Kha đâu? Để con bé nói chuyện với anh!"

Lời của chồng bà thật vất vả khiến bà ngưng khóc nay nước mắt lại như vỡ đê.

"Hiểu Kha, con bé hôn mê đã mấy tiếng rồi, hô hấp như có như không. Bác sĩ đã nói rõ nếu không sớm tỉnh lại thì con bé sẽ..... hu, hu...."

"Aizz, em đừng khóc nữa, khóc có ích lợi gì? Mau nghĩ biện pháp để con bé tỉnh lại, thời gian giải phẫu là ngày mốt, để cho người ngày thường con bé thích nhất gọi thử, nói không chừng có thể gia tăng ý chí sống còn!"

Cha Hiểu Kha nói như thế, lời còn chưa dứt, vừa nghe như vậy Diệp Tình Văn khóc còn thương tâm hơn.

Bà vừa khóc vừa thì thầm.

"Em không phải là người thân cận nhất sao? Nhưng em ở đây gọi lâu như vậy, cổ họng cũng khàn mà con bé lại không có dấu hiệu tỉnh lại, em còn có thể làm gì chứ?"

"Nếu không, em để cái tên Hạ Minh Duệ gì đó thử đi? Kha Kha không phải là thích anh ta sao? Cả ngày ở trước mặt anh khoe khoang!"

Mặc dù Diệp Tình Văn không tình nguyện, nhưng đây có lẽ là biện pháp cuối cùng, bà lại cùng chồng nói thêm vài câu xong rồi cúp điện thoại, lau nước mắt rồi đứng lên xoay người nhìn về phía Hạ Minh Duệ.

Giọng bọn họ nói điện thoại không nhỏ, Hạ Minh Duệ cũng nghe rất rõ, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng Cố Hiểu Kha bởi vì anh nên mới bị vậy, chuyện này anh phải có trách nhiệm. Cho nên không đợi Diệp Tình Văn mở miệng, Hạ Minh Duệ liền nói.

"Bác gái, con sẽ cố hết sức!"

Diệp Tình Văn cảm kích nhìn anh một cái, nhường chỗ cho Hạ Minh Duệ.

Hạ Minh Duệ ngồi ở mép giường, cầm tay mảnh khãnh của Cố Hiểu Kha, khoé miệng giựt giựt, chuyện này giao cho anh thật là không thích hợp gì cả. Anh phải nói như thế nào? Nói cái gì?

Cặp mắt đen nhánh chớp chớp, có chút bất lực nhìn về sau lưng, vẻ mắt có chút vô tội.

"Tôi phải làm sao?"

Ở phía xa khoé miệng Lộ Phi giựt giựt, được rồi, vào lúc này anh tin chuyện Hạ Minh Duệ không gần nữ sắc là thật.

Khoé môi Diệp Tình Văn cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi, bọn họ không phải sắp kết hôn rồi sao? Giữa vợ chồng chẳng lẽ chưa từng nói lời ân ái?

Lâm Thiển Y im lặng nhìn trần nhà, tên khốn này không phải đang giả bộ chứ? Cô thế nào lại có xung động muốn một phát đạp anh chết đây?

Cô nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như mình là tình nhân của anh a? Bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy, cô hình như thật không nghe anh nói qua lời ngon tiếng ngọt.

Thấy không ai để ý tới mình, gương mặt Hạ Minh Duệ ảo não, nhìn không rõ mắt mũi vốn dĩ đen như đít nồi, sau đó tên này giận dỗi đứng lên, rống lên một câu với Lâm Thiển Y.

"Em tới đây, tôi không biết làm!"

Lâm Thiển Y: "..."

Anh á, cứ giả vờ đi!

Cô ghét nhất là vẻ mặt này của Hạ Minh Duệ, nhưng mà bây giờ không phải lúc để so đo. Trong nháy mắt Hạ Minh Duệ đứng lên, Lâm Thiển Y không chút khách khí đá một cước, vừa lúc đá phải ống chân Hạ Minh Duệ. Hạ Minh Duệ buồn bực hừ một tiếng, nơi đó là chỗ anh bị gậy đánh trúng, cô nhóc này có biết áy náy không chứ?

Nhận ra khuôn mặt Hạ Minh Duệ có chút vặn vẹo, trong lòng Lâm Thiển Y thoáng chột dạ, này nha dầu gì cũng vì cứu cô mới bị đánh thê thảm như vậy........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi