BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Cô vừa ngồi xuống, mông còn chưa kịp nóng, đối diện liền ló ra một cái đầu lén lút thăm dò, hai con mắt dường như đang sáng lên.

“Tớ nói này tiểu Hi, có chuyện gì thì cậu cứ nói, đừng nhìn chằm chằm tớ như vậy, sẽ làm tớ hiểu lầm là cậu có ý với tớ đấy!”

“Đi chết đi, cậu cũng không phải đàn ông. Bà đây thích trai đẹp nhá!”

Trần Hi kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiển Y, cùi chỏ húc vài cái vào cánh tay cô.

“Này, này, có nghe gì chưa?”

“Chuyện gì?”

Lâm Thiển Y chẳng hiểu trăng sao gì, cô nàng này vốn thích hóng chuyện, chuyện lớn nhỏ gì cũng có thể trở thành đề tài bàn tán nóng hổi.

“Là vầy, hôm qua là ca trực của tớ, cậu không ở đây nên không biết, cấp trên mới thông báo rằng hôm nay Tổng giám đốc mới sẽ nhậm chức”.

“Xuỳ, chỉ vậy thôi sao, chẳng phải chỉ là Tổng giám đốc mới? Liên quan gì tới chúng ta? Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ được không, anh ta nhậm chức của anh ta, chúng ta làm việc của chúng ta, chẳng nhẽ vì vừa có một Tổng giám đốc mới mà chúng ta lập tức thất nghiệp hay sao?”

Lâm Thiển Y khinh thường xoay người, mở máy tính lên, chuẩn bị đối chiếu tài liệu đã chuẩn bị mấy ngày nay.

“Haiz, cậu đúng là, không thể tưởng tượng một chút à? Giả như Tổng giám đốc mới là một anh đẹp trai thì sao? Trời ạ, lại giả như trong lúc đó chúng ta phát sinh mối quan hệ mập mờ, haha… Như vậy thật quá tốt đẹp rồi!”

Trần Hi chắp tay lại như đang cầu nguyện, hai mắt sáng lấp lánh.

“Cậu đi mà nằm mơ giữa ban ngày đi! Tốt nhất cậu nên cầu nguyện Tổng giám đốc mới không phải là một vị Tao lão đầu đã ngoài sáu mươi. Đến lúc đó nhỡ đâu lại nhắm trúng cậu”. Lâm Thiển Y hắt một gáo nước lạnh nói.

*Tao lão đầu: một nhân vật trong game

“Tớ nói này, cậu không thể thỉnh thoảng lãng mạn một chút được à? Thật sự là giết phong cảnh mà, tớ chính là thích Tao lão đầu đấy thì sao?”

Trần Hi nổi giận đùng đùng, đứng lên về lại chỗ của mình, tiếng bàn phím giọng “tạch, tạch” vang lên. Lâm Thiển Y nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Các cậu quả thật là nông cạn!”

Mỹ nữ duy nhất của phòng Lâm Thiển Y, Lâm Na dáng điệu uyển chuyển đi vào văn phòng, đôi giày cao gót 1 tấc đi trên nền gạch phát ra tiếng “cộp, cộp” chói tai. Móng tay sơn màu hồng bóng bẩy, nhấc ngón tay lên chỉ chỉ, thấy đẹp đẽ thế nào thì là thế đó, khăn choàng quấn quanh mái tóc dài gợn sóng. Người chưa tới gần đã ngửi thấy mùi nước hoa Chanel của Pháp nồng nặc.

“Ôi giời, tưởng ai, hoá ra là Lâm đại mỹ nữ phòng ta, thế nào? Gần đây câu được đại gia?” Trần Hi vừa gõ bàn phím vừa trào phúng nói.

Lâm Na cười duyên một tiếng, có chút đắc ý.

“Lấy đâu ra chứ? Cũng chỉ là bạn trai phú gia đời thứ hai thôi!” 

Trần Hi lên tiếng cắt lời, không quan tâm cô.

Khoảng tầm 9 giờ, Trưởng bộ phận thông báo tất cả mọi người tập trung tại phòng họp lúc 9 giờ rưỡi. Trần Hi ngồi trước máy tính nghĩ ra chuyện gì cười hì hì một cách thần bí.

“Thấy chưa, tớ nói không sai mà!”

Lâm Thiển Y chẳng thèm để ý tới, nhưng Lâm Na lại nghi hoặc xoay đầu hỏi một câu.

“Chuyện gì? Công ty xảy ra chuyện gì lớn hả? Nếu không tại sao lại họp toàn thể nhân viên như vậy? Bình thường chẳng phải phòng ai nấy họp sao?”

“Không có gì, tới lúc đó sẽ biết!”

Trần Hi cười thần bí, tiếp tục công việc trên máy tính. Trái lại Lâm Na bất mãn hất lọn tóc dài, không nói thì không nói, ai thèm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng tới 9 giờ rưỡi.

Lâm Thiển Y có chút không tình nguyện đi đến phòng họp, trên tay cô còn cầm một số tài liệu chưa được xử lý thoả đáng, thứ Hai lúc nào cũng nhiều việc, thật sự là khiến người ta phiền lòng mà!

Phòng họp nằm ở tầng 4 trong khi phòng của Lâm Thiển Y lại ở tầng 2, cô không dùng thang máy mà cùng với Trần Hi đi cầu thang bộ. Cũng như mọi khi, hai người chọn một vị trí trong góc khuất mà ngồi. Bởi vì người tương đối nhiều, đây là phòng hội nghị loại lớn nên lúc này như trở lại thời lên lớp đại học vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi