BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

“Vậy thì tốt, Tổng giám đốc đang chờ cô đem tài liệu cho anh ấy xem qua đấy.”

Gì chứ?

Mấy việc này chẳng phải bình thường chỉ cần đưa cho Trưởng phòng xem là xong việc sao? Từ khi nào thì loại việc cỏn con này cũng cần đến Tổng giám đốc thẩm duyệt?

Kỳ thật việc này không chỉ mình Lâm Thiển Y cảm thấy kỳ lạ, mà ngay cả Trưởng phòng cũng có chút khó hiểu, có lẽ là sếp mới nhậm chức nên ra uy. Dù sao bọn họ cũng chỉ là nhân viên, làm sao hiểu được tâm lý cấp trên cơ chứ?

Hơn nữa người này lại là Hạ Minh Duệ không hay làm theo lẽ thường, tính cách hay thay đổi.

Trưởng phòng nhìn Lâm Thiển Y bằng ánh mắt ‘tự cầu nhiều phúc’, sau đó vác cái bụng phệ đi ra ngoài.

Lâm Thiển Y cùng Trần Hi hồ nghi, nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nhưng không biết vì sao chỉ cần nghĩ đến Tổng Giám đốc là trai bao đêm đó, tim Lâm Thiển Y giống như không bị khống chế, đập loạn dị thường. 

Thế nhưng vừa nghĩ tới ảnh chụp của mình còn nằm trong tay anh, tinh thần mới nãy còn căng thẳng giờ đã đằng đằng sát khí.

Cô còn chưa tìm anh tính sổ, vậy mà anh ta lại tìm tới cửa trước? Người khác sợ anh, cô là ai chứ? Cô là Lâm Thiển Y không sợ trời không sợ đất. Cô cũng không tin tên Tổng giám đốc đáng ghét kia còn có thể ăn mình hay sao?

Lâm Thiển Y sửa soạn lại tài liệu trên bàn, ưỡn bộ ngực không mấy đầy đặn của mình, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

Trần Hi mở to mắt nhìn Lâm Thiển Y ra khỏi phòng, nhưng cô cứ có cảm giác, hình như biểu hiện của Lâm Thiển Y có phần kỳ quái. Cho dù Tổng giám đốc là loại người lạnh lùng cương nghị, cô cũng không nên có loại vẻ mặt này chứ?

Văn phòng Tổng giám đốc của Hạ Minh Duệ nằm ở lầu 11. Lâm Thiển Y ôm tập tài liệu vào trong người, đứng trong thang máy, tâm tình cô cũng coi như bình tĩnh. Có điều tới lúc phải gõ cửa, bàn tay nhỏ bé cứ đưa ra rồi rụt lại, chần chừ không dám gõ.

Cô cảm thấy trái tim bất an của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu bỗng dưng lại nghĩ tới bộ dáng trai bao tối say rượu hôm đó. Càng kỳ quái hơn là, cô lại nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua. Cô có chút tức giận sờ lên hai má, thật là đáng chết!

Anh ta lại dám hôn cô!

Nghĩ vậy, Lâm Thiển Y tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng không còn chần chừ như khi nãy, đưa tay lên gõ cửa.

“Vào đi!”

Giọng nói trầm thấp hùng hậu của đàn ông vang lên làm cho tim Lâm Thiển Y đập nhanh. Cô len lén trấn an bản thân, không cần phải hoảng loạn, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bước vào phòng.

Hạ Minh Duệ đang cắm cúi xem xét đống tài liệu trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhíu mày chuyên chú vào tập số liệu trong tay mình, toát ra ánh mắt xuyên thấu như ánh sáng màu xám bạc xuyên qua rèm cửa sổ làm bằng chất liệu sa tanh kia.

Nửa người của Hạ Minh Duệ đều chìm trong ánh sáng màu bạc kia, lông mi dài cong mang theo màu bạc lấp lánh của ánh mặt trời, cảm giác mờ ảo khiến anh nhìn có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, nhưng lại thiếu vẻ chân thật.

Trong lúc hốt hoảng, Lâm Thiển Y cảm thấy người đàn ông này vào thời điểm nghiêm túc quả thực có một sức hút đặc biệt, có khả năng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nếu không phải anh ta trộm ảnh chụp của cô, cô nghĩ rằng cô sẽ có thiện cảm với anh. Đây là một người đàn ông có lực hấp dẫn trí mạng với phụ nữ.

“Giúp tôi pha tách cà phê!”

Trong lúc Lâm Thiển Y còn đang ngây người, môi mỏng của Hạ Minh Duệ hé mở, lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh.

Lâm Thiển Y cứ thế không tự chủ được đi về hướng pha cà phê. Lúc xoay người, cô mới đột nhiên hoàn hồn.

Cô như thế nào chỉ bằng một câu nói đơn giản của anh mà bị sai khiến?

Dựa vào cái gì cô phải pha cà phê cho anh?

“Thất thần làm gì? Còn không mau đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi