BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Lâm Thiển Y cầm tay bà an ủi, đây đều là chuyện cô nên làm.

Hai người nói chuyện được một lúc, sau đó do không chống lại nổi cơn mệt mỏi ập đến, bà thiếp đi. Bấy giờ Lâm Thiển Y mới ra ngoài tìm bác sĩ để hỏi thăm. Mẹ Hứa Hạo Trạch bị thận đa nang, hơn nữa bệnh đã vào giai đoạn cuối, cần phải thay thận ngay.

Chỉ một câu nói liền khiến Lâm Thiển Y bất động tại chỗ. Lúc cô đờ đẫn quay về phòng bệnh, mẹ của Hứa Hạo Trạch vẫn còn nằm ngủ mê man như trước, chỉ là giấc ngủ có vẻ không được an ổn cho lắm.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ đến gõ cửa phòng bệnh. Lâm Thiển Y kéo chăn đắp cho bà xong mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trên tay vị bác sĩ cầm một xấp biên lai, toàn bộ đều là chi phí chữa trị của mẹ Hứa Hạo Trạch. Một số trong đó do hàng xóm của bà trả hộ, thế nhưng số tiền còn thiếu vẫn rất nhiều. Lâm Thiển Y chỉ nhìn sơ qua thôi, mới vài ngày mà tiền viện phí đã hơn vạn rồi.

Nếu cô có tiền, chắc chắn sẽ không keo kiệt, chỉ là trên người cô căn bản cũng chẳng có bao nhiêu. Cô đi làm mới được hai tháng mà thôi, lại thêm chi phí sinh hoạt rồi các chi phí khác nữa. Với mức lương ít ỏi của cô, căn bản không thể chi trả được nhiều như vậy.

Nghĩ đến Hứa Hạo Trạch, ánh mắt Lâm Thiển Y tối sầm lại. Chi phí thay một quả thận vô cùng lớn, với mức lương của Hứa Hạo Trạch trước đây mỗi tháng không quá năm ngàn, rõ ràng không thể chi nổi tiền phẫu thuật lớn như vậy.

“Cô Lâm, nếu cô không chi trả được tiền thuốc men, vậy thành thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi chỉ có thể tạm dừng điều trị cho bà Hứa. Việc này tôi cũng không thể làm chủ được, đây là quy định của bệnh viện!”

“Bác sĩ, có thể châm chước thêm hai ngày không? Ông yên tâm tôi sẽ lập tức xoay sở, hai ngày là đủ! À không, ba ngày, xin cho tôi thêm thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ lập tức mang tiền đến đóng!”

Lâm Thiển Y căng thẳng nhìn chằm chằm vị bác sĩ, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khẩn cầu. Cô thực sự thích mẹ Hứa Hạo Trạch, bà đối với cô cũng rất tốt. Cô không cách nào bỏ mặc bà không quan tâm!

Từ giờ cho tới lúc đó, đầu tiên cô phải tìm cho được Hứa Hạo Trạch, bằng không cô căn bản không có cách nào gom đủ tiền. Chưa tính đến việc có thể tìm được nguồn thận thích hợp hay không, cho dù có thể tìm được thì chi phí phẫu thuật cũng phải tới cả trăm vạn. Trăm vạn này đối với Lâm Thiển Y mà nói không khác nào một con số không tưởng!

“Cầu xin bác sĩ, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp 7 tầng, cho tôi thêm thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ gom đủ tiền!”

Lâm Thiển Y khổ sở van vin, cuối cùng vị bác sĩ đành thở dài một tiếng, đồng ý cho Lâm Thiển Y thêm ba ngày. Đây là kỳ hạn cuối cùng, nếu trong vòng ba ngày sau Lâm Thiển Y không gom đủ tiền đến, vậy thì bệnh viện sẽ tạm dừng trị liệu.

Bệnh viện chính là thực tế như vậy, nhưng cũng không có cách nào khác, cô chỉ là tầng lớp người nghèo dưới đáy của xã hội. Lúc đối mặt với bệnh tật, cô cũng như bọn họ bó tay không biện pháp.

Buổi chiều, Lâm Thiển Y ở lại trong phòng bệnh an ủi bà hơn một tiếng đồng hồ. Cô cũng không hề đề cập tới việc cô và Hứa Hạo Trạch đã chia tay, chỉ bảo rằng cô phải đi mấy ngày để thu xếp chuyện tiền bạc cùng anh.

Mẹ Hứa Hạo Trạch cũng hiểu bệnh tình của bản thân không mấy lạc quan, ầm ỹ khăng khăng muốn xuất viện. Bà không muốn đem lại gánh nặng cho bọn họ. Lâm Thiển Y khuyên can mãi mới khiến bà yên lòng.

Lâm Thiển Y cơ hồ không để phí một giây phút nào, mua vé xe rồi vội vã trở về thành phố A. Tối qua cấp tốc chạy tới thành phố B nơi mẹ Hứa Hạo Trạch đang ở, sau đó liền ở bên cạnh bà một đêm, cô dường như không chút nghỉ ngơi. Sắc mặt cô bây giờ xem ra tiều tụy đi rất nhiều.

Trở lại thành phố A, Lâm Thiển Y trực tiếp đến nhà trọ của Hứa Hạo Trạch, thoạt nhìn có vẻ như anh không hề quay về đây. Lâm Thiển Y vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đợi tới 11 giờ tối, thế nhung cũng không thấy bóng dáng Hứa Hạo Trạch đâu. Không còn cách nào khác, cô đành phải chào hỏi chủ nhà trọ một tiếng, nhờ họ nếu có thấy Hứa Hạo trạch trở về thì giữ anh ta lại một lúc, cô sẽ lập tức đến ngay.

Ngày hôm sau sau khi trở về, Lâm Thiển Y lại phải đi làm. Cô chỉ xin nghỉ phép nghỉ một ngày, nhưng đều lãng phí cho việc đi lại.

Thời điểm Lâm Thiển Y vào trong phòng làm việc với đôi mắt thâm quầng, Trần Hi giật nảy mình.

“Thiển, cậu sao vậy? Nghỉ ngơi một ngày mà sao sắc mặt cậu càng lúc càng tệ vậy?”

Lâm Thiển Y thở dài, lúc này cô làm sao còn tâm trạng vui đùa với Trần Hi? Tiền viện phí như tảng đá lớn đè lên vai cô, khiến cô không thở nổi. Về phần mẹ Hứa Hạo Trạch, cô cũng sớm xem bà như mẹ mình.

“À, đúng rồi, Tổng giám đốc nói khi nào cậu quay về thì đến văn phòng anh ấy một chuyến!”

Trần Hi như tên trộm đến gần Lâm Thiển Y, nói thầm vào tai cô.

“Thiển, nói thật đi, cậu với Tổng giám đốc rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Khó trách vì sao cô lại nghi ngờ, thực sự đối với một nhân viên văn thư mà nói, vị Tổng giám đốc này cũng quá chịu khó đó chứ?

Lâm Thiển Y tỏ vẻ khinh thường, bọn họ thì có thể có quan hệ gì? Thiếu tiền chứ quan hệ gì!

Tiền?

Nghĩ đến tiền, Lâm Thiển Y cắn cắn môi, nếu cô tìm không được Hứa Hạo Trạch thì phải làm sao đây? Bây giờ Lâm Thiển Y hoàn toàn không có chút tin tức của anh ta, cũng không phải cô chưa đến công ty của anh, chỉ là người trong công ty nói anh đã nghỉ được mấy tháng rồi.

Đối với việc này, Lâm Thiển Y chỉ có thể câm nín.

Nghĩ đến Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y đã có suy tính kỹ càng. Dù sao tên khốn kiếp này cũng đã nói mình nợ anh ta năm trăm ngàn, nếu mình có nợ thêm chút nữa chắc cũng không thành vấn đề chứ?

Người Lâm Thiển Y quen biết không nhiều, có tiền lại càng không có mấy người, ngoại trừ Tề Diệu ra. Lâm Thiển Y biết nếu cô mượn Tề Diệu, anh sẽ không chút do dự cho cô mượn. Chỉ là quán cà phê của anh vừa mới khởi sắc, có rất nhiều việc cần dùng tiền, huống hồ lúc Tề Diệu mở quán cà phê này cũng đã mượn tiền mẹ anh không ít, cô sao có thể gây thêm phiền phức cho anh?

Không để ý tới vẻ mặt tò mò bên cạnh của Trần Hi, Lâm Thiển Y lại một lần nữa bắt thang máy lên lầu 11. Lúc này cô rõ ràng không muốn trốn tránh Hạ Minh Duệ, ngược lại có hơi vội vàng muốn gặp anh.

Lúc Lâm Thiển Y bước vào, Hạ Minh Duệ đang gọi điện thoại. Nhìn thấy cô tới, Hạ Minh Duệ liền tắt điện thoại.

“Sao? Vừa mới viết giấy nợ đã muốn bỏ trốn? Tôi còn tưởng cô tính không quay lại nữa chứ!”

Lâm Thiển Y chề cái miệng nhỏ nhắn, im lặng liếc Hạ Minh Duệ một cái, lại không hề lên tiếng cãi lại. Việc này khiến Hạ Minh Duệ hơi ngạc nhiên, đây không giống như tác phong của cô gái nhỏ trước mặt.

Hạ Minh Duệ liếc nhìn sắc mặt tiều tụy của Lâm Thiển Y, đôi mắt đen láy như mực trầm xuống, xoay người khoác áo vét lên, ném ra một câu.

“Ngày mai cùng tôi đi ký hợp đồng!”

Sau đó không thèm quay đầu liền rời đi, chỉ để lại Lâm Thiển Y ngẩn người tại chỗ.

Thế này là thế nào? Chỉ có vậy mà kêu cô lên một chuyến? Quả thật đầu óc của người có tiền thật khác với người bình thường. 

Mãi đến khi bóng dáng Hạ Minh Duệ hoàn toàn biến mất, Lâm Thiển Y mới cúi đầu đi trở về phòng làm việc của mình.

Tâm trạng của cô nguyên ngày này đều hết sức căng thẳng, một ngày không tìm thấy Hứa Hạo Trạch trong lòng cô lúc nào cũng bất an. Nghĩ ngợi một lúc sau đó Lâm Thiển Y gọi điện thoại cho Tề Diệu, nói mấy ngày nay cô bận không thể đến giúp ở chỗ anh.

“Này, có phải có bạn trai mới rồi không?”

Giọng nói trêu chọc của Tề Diệu từ ống nghe truyền tới.

“Anh đi chết đi!”

Giọng Lâm Thiển Y gắt gỏng, có hơi nghiến răng nghiến lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi